Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 125: Nhà trọ triền miên (hai)

Trên đường trở lại nhà trọ, Bạch Ly Nhược một đường trầm mặc, Phong Mạc Thần nắm xèo xèo trong tay, cười yếu ớt nói "Thế nào? Đột nhiên lại không vui vẻ?"

"Ngươi có chuyện gạt ta." Bạch Ly Nhược buồn buồn, dừng bước chân.

"Để sau này, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích hợp lý, hiện tại ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta không còn là Thần vương, trên giang hồ, ta còn một thân phận khác, ta sử dụng thế lực trên giang hồ cứu ngươi ra ngoài, phải trở về cho bọn hắn một cái công đạo." Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược tay, lôi kéo nàng đi.

Trở lại nhà trọ, Bạch Ly Nhược liền xoay người đem dây buộc chặt cửa, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, xèo xèo trong tay Phong Mạc Thần nhảy một cái lên vai Bạch Ly Nhược, bất an nhìn Bạch Ly Nhược trầm mặc.

Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược một cái, tới nhấc đuôi xèo xèo, thuận tay ném xèo xèo ra cửa sổ, sau đó đóng kỹ, thản nhiên nói "Ngươi muốn biết điều gì?"

"Ngươi cùng La Sát môn là quan hệ gì?" Bạch Ly Nhược hỏi ra điều nghi vấn đã lâu trong lòng.

"Không có bất cứ quan hệ gì." Phong Mạc Thần khoác đôi tay lên trên cửa sổ, không xoay người lại, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Bạch Ly Nhược.

Hắn thở dài một tiếng đi tới bên nàng, kéo nàng ngồi trên giường "Ngươi có nghe qua, Tuyệt Sát cung trên giang hồ không?"

Bạch Ly Nhược nghi hoặc nhìn hắn, dĩ nhiên đã nghe qua, chỉ là Tuyệt Sát cung rất kín đáo, không như La Sát Môn rêu rao. Cho nên nàng chỉ biết, Tuyệt Sát cung mặc dù là tổ chức tình báo kiêm sát thủ, nhưng không dễ dàng đi làm nhiệm vụ cho bất cứ ai, người nào đã đến cửa của Tuyệt Sát cung, thì không thể chạy thoát khỏi.

"Tuyệt Sát cung do ngươi tổ chức?" mắt Bạch Ly Nhược mở đại, có chút không tin.

"Không phải." Phong Mạc Thần lắc đầu "Ly Nhược, chuyện trên giang hồ, một khi cùng người trong triều đình có liên can, một đôi lời không thể giải thích rõ ràng, bây giờ ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, những người cướp ngục chính là người của Tuyệt Sát cung, mà ta, hiện tại phải trở về cho bọn hắn một cái công đạo."

"Ngươi không phải là lão đại của Tuyệt Sát cung sao? Tại sao còn phải trở về giải thích?" Bạch Ly Nhược nắm thật chặt lấy tay Phong Mạc Thần, không muốn buông ra, nàng có cảm giác, nếu như tối nay nàng để hắn đi, có thể hắn sẽ không trở về nữa.

"Đứa ngốc, ai nói cho ngươi biết ta là lão đại của Tuyệt Sát cung?" Phong Mạc Thần xoa tóc Bạch Ly Nhược, sủng nịnh cười một tiếng.

"Người của Tuyệt Sát cung, tại sao phải giúp ngươi cứu ta?" Bạch Ly Nhược càng thêm không hiểu.


"Ngươi đừng hỏi nhiều, tóm lại buổi tối ngươi ở nhà trọ chờ ta, sáng sớm ngày mai, ta liền trở lại, có được không?" Phong Mạc Thần dịu dàng khuyên nàng.

"Không được, ngươi đi đâu, ta liền đi theo đó.” Bạch Ly Nhược nắm thật chặt tay của hắn, như nắm một cây bè gỗ giữa biển khơi.

"Ta phải trở về cho bọn hắn một cái công đạo, trên đường đi, bọn họ rất có thế gây bất lợi cho chúng ta!" Phong Mạc Thần cảm thấy sự kiên nhẫn của hắn dần biến mất không còn.

"Như vậy ta và ngươi cùng đối phó!" Bạch Ly Nhược có chút sợ, thân thể tựa sát vào Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần lần nữa thở dài, không vui kéo chăn, cởi giày lên giường "Được rồi, ngủ đi."

"Vậy ngươi, không đi sao?" Bạch Ly Nhược thận trọng nhìn hắn, cầm tay hắn, tựa vào trong ngực hắn.

"Không đi." Phong Mạc Thần rầu rĩ.

"Ngộ nhỡ vì thế bọn họ gây khó khăn cho chúng ta thì phải làm sao?" Bạch Ly Nhược thu được kết quả như ý cọ cọ trong lòng hắn.

"Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản." Hắn rất hối hận, sao lại nói nhiều cho nàng, sớm biết, liền điểm huyệt đạo nàng, một người len lén chạy đi, không phải tốt rồi?

"Thần, ta sợ ngươi đi sẽ gặp nguy hiểm." Bạch Ly Nhược thanh âm cực thấp, ôm thật chặt Phong Mạc Thần, chôn mặt ở lồng ngực hắn.

Phong Mạc Thần nhất thời mềm xuống, đưa tay ôm nàng, dịu dàng nói "Không sao, ngủ đi."

"Ta không ngủ, ngươi sẽ thừa dịp ta ngủ liền bỏ đi." Bạch Ly Nhược cảm thấy uất ức, cắn môi.

"Đứa ngốc." Phong Mạc Thần lật người đè nàng dưới thân thể "Ta đáp ứng ngươi không đi, ở cùng với ngươi, tinh thần ngươi rất tốt thì phải? Vậy chúng ta làm chuyện khác thôi."

"Không cần." Bạch Ly Nhược cười khước từ, ngón tay lại bị Phong Mạc Thần ngậm lấy, hai người đùa giỡn một phen, sau khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, lần nữa ngủ thiếp đi.

Bạch Ly Nhược ở trong địa lao rất nhiều ngày, thật lâu không được ngủ ngon, giấc ngủ dĩ nhiên vô cùng thực, còn giấc ngủ của Phong Mạc Thần nhất định cạn, đã ngủ qua hơn nữa ngày, ban đêm căn bản không thể ngủ được.

Đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên tiếng huýt sáo kỳ quái, ba dài một ngắn, Phong Mạc Thần đứng dậy mặc quần áo, lạnh nhạt đi tới phòng ngoài, đẩy cửa ra, Chu Thanh một thân y phục dạ hành màu đen xuất hiện trước mắt hắn.

Chu Thanh muốn quỳ xuống hành lễ, liền bị Phong Mạc Thần ngăn cản "Tìm hiểu chuyện đến đâu rồi?"


"Gia, ta đã tìm được chứng cớ, tiên hoàng, đúng là trúng độc mà chết." Chu Thanh lấy một phần khẩu cung trong ngực ra, còn có một cuốn thánh chỉ.

Phong Mạc Thần mở khẩu cung và thánh chỉ ra cười lạnh, tiếp đem toàn bộ mấy thứ kín đáo đưa cho Chu Thanh, thản nhiên nói "Bây giờ chưa phải là thời điểm công bố, chờ hai bên Phong Mạc Nhiên và Thượng Quan gia cùng tổn hại chúng ta sẽ động thủ lần nữa."

"Gia, cung chủ tối nay ở tuyệt sát cung chờ người, người…" Chu Thanh do dự, hắn biết, Phong Mạc Thần không phải người không giữ lời, nếu hắn thất ước với cung chủ, nhất định hắn có đạo lý, thế nhưng qua bức rèm che hắn nhìn thấy trên giường có một cô gái, thì trở nên bất an.

Gia, thật sự như lời Liễu Y Y, trầm mê sắc đẹp của Bạch Ly Nhược rồi sao?

"Tự ta sẽ ăn nói với nàng." Phong Mạc Thần bất mãn Chu Thanh dài dòng, lấy vải vóc từ trong ngực phát hiện tại địa lao ra, lạnh lùng nói "Cầm đi, suy nghĩ cẩn thận, thấu đáo, nghĩ biện pháp trả lại cho Phong Mạc Nhiên."

Chu Thanh nhận lấy Tàng Bảo Đồ, nhất thời hoảng hốt, đây là Tàng Bảo Đồ của Vân gia Lăng châu, trước kia giam lỏng người của Vân gia, vẫn muốn lấy được, nhưng không có kết quả.

"Gia, tại sao muốn trả lại cho Phong Mạc Nhiên?" Chu Thanh có chút kích động, có thể lấy được cái này, chính là ông trời cũng đang giúp hắn.

"Bảo tàng không dễ dàng được đưa ra, giao cho Phong Mạc Nhiên, tự hắn sẽ hao tổn tinh thần, các ngươi theo sát hắn, sau đó ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, tự nhiên rót trà, từ từ uống.

Chu Thanh lộ vẻ vui mừng, quả là ý kiến hay, chỉ cần Phong Mạc Nhiên không biết bọn họ gặp qua Tàng Bảo Đồ, tự nhiên sẽ không phòng bị bọn họ nữa.

Hướng về phía Phong Mạc Thần cúi người chào lui ra, bóng đêm ngày càng đậm, Bạch Ly Nhược ngủ rất sâu, lật người, cảm thấy bên cạnh không có nhiệt độ quen thuộc, nàng đột nhiên tỉnh lại, sau đó mặc quần áo đi chân không ra ngoài.

Nàng nhìn thấy Phong Mạc Thần ở bên ngoài đang uống trà, vô cùng tuấn mỹ, từng đường cong trên người như được mài dũa, cử chỉ ưu nhã, khiến nàng cơ hồ quên mất mình chân không đứng trên mặt đất.

Phong Mạc Thần ngước mắt, mỉm cười tuyệt mĩ "Thức dậy làm gì? Sợ ta chạy?"

Bạch Ly Nhược tiến lên, nhẹ nhàng ngồi đối diện Phong Mạc Thần, có lúc, nàng không hiểu được hắn, cũng rất sợ, trầm luân đi xuống như vậy, càng ngày nàng càng không thể rời bỏ hắn.

Nếu như có một ngày, nàng giống như Liễu Y Y yêu hắn, nhưng hắn lại không muốn nàng, nàng nên làm gì?

"Phong Mạc Thần." Bạch Ly Nhược đột nhiên mở miệng, chăm chú nhìn hắn "Ngươi, thật yêu ta sao?"

Nàng không xác định, không xác định cảm giác của hắn, tựa như, nàng không xác định, có nên giao phó mình cho hắn hay không.

Phong Mạc Thần mỉm cười, tay khẽ run lên, tâm tình ẩn nhẫn cực lớn khép hờ mắt, thời điểm ngước lên, đã khôi phục tự nhiên "Ngươi nói càn gì vậy? Dĩ nhiên ta yêu ngươi, ngược lại là ngươi, bây giờ còn chưa chịu tin tưởng ta sao?"

Bạch Ly Nhược khẽ liễm lông mày, trầm mặc chốc lát, thản nhiên nói "Ta tin tưởng ngươi, nhưng ta phát giác, ta không hiểu ngươi."


"Ly Nhược, ngươi chỉ cần tin tưởng ta, tất cả tất cả, đều có thể giải quyết, ta sẽ cho ngươi cuộc sống ngươi muốn, nhất định sẽ!" Phong Mạc Thần đứng lên, nhẹ nhàng ôm Bạch Ly Nhược, không chờ nàng nói, chặn ngang bế nàng, chậm rãi đi đến giường.

"Ta không cần, nhìn thấy một Phong Mạc Thần đầy bụng âm mưu, ngươi biết không? Như vậy, ta sẽ không biết ngươi." Bạch Ly Nhược đưa tay vuốt ve mặt Phong Mạc Thần, không biết vì sao, giờ khắc này, nàng cảm thấy, hắn cách nàng rất xa.

"Bất kể Phong Mạc Thần ra sao, trước mắt ngươi, vĩnh viễn đều là một!" Phong Mạc Thần đặt nàng ở trên giường, che thân ép xuống.

Hai người cả đêm triền miên, lúc trời bình minh, Bạch Ly Nhược rốt cuộc say ngủ.

Phong Mạc Thần đứng dậy, hôn lên trán Bạch Ly Nhược, sau đó mặc quần áo mở cửa sổ ra, xèo xèo kêu loạn nhảy vào phòng, Phong Mạc Thần xách đuôi của nó cảnh cáo, "Coi chừng Ly Nhược, biết không?"

Ánh mắt Xèo xèo buồn bã nhìn Phong Mạc Thần, kêu loạn mấy tiếng, nhảy xuống từ trong tay Phong Mạc Thần.

Trong Tuyệt Sát cung, khắp nơi đều là tượng đá cẩm thạch, chùm ánh sáng lành lạnh từ nóc phòng rớt xuống, u ám như ánh mắt người qua đường.

Phong Mạc Thần khom người cúi đầu đứng trên mặt đất, phòng ốc không có cửa sổ phong bế, khiến người ta chỉ có thể thở dốc.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như xưa "Cung chủ, thuộc hạ trở lại chịu tội!"

Phía xa, trên ghế đá xa hoa, một người phụ nữ mặc áo trắng ngồi thẳng nghiêm nghị, trên mặt mang mặt nạ hình bươm bướm, thân hình mỹ lệ, có thể thấy là một đại mỹ nhân, chỉ là khí chất vô cùng lạnh lùng, làm người ta không dám đến gần.

"Tối hôm qua, vì sao ngươi không trở về phục mệnh?" thanh âm người phụ nữ mang theo cảm giác tang thương, ngón tay trắng noãn, không ngừng gõ lên ghế đá.

"Thuộc hạ biết sai, xin cung chủ trách phạt!" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, biểu tình không chút xu nịnh, bóng hắn loang loáng trên sàn đá cẩm thạch.

"Ngươi, trước tiên dập đầu nhận lỗi trước bài vị trưởng bối!" người phụ nữ đứng lên, sống lưng thẳng tắp, giọng nói lạnh lùng, làm người ta không rét mà run.

Phong Mạc Thần cúi đầu "Thuộc hạ tuân lệnh."

Ngay sau đó hắn phất vạt áo, hướng về phía tượng đá bên cạnh, quỳ xuống, mỗi lần quỳ, đều khấu đầu ba cái, rất khó tin tưởng, người cao ngạo như hắn, lại có thể quỳ gối dập đầu trước một tượng đá.

Cuối cùng, hắn lần nữa quỳ một chân trước người phụ nữ, hai tay ôm quyền cách đỉnh đầu, một mực cung kính.

"Người tới, cung quy hầu hạ." người phụ nữ cất giọng, cửa đá ở chỗ tối lập tức được mở ra, một nam tử mang theo mặt nạ bằng đồng xanh đi ra, trong tay cầm côn trượng cùng châm dài.


Côn là côn Ô Mộc Trầm Hương, trường dầy thích đều, châm là ngân châm bảy thước tinh khiết, ánh lạnh tụy tụy, Phong Mạc Thần không nói gì, hai đầu gối quỳ xuống đất, sống lưng thẳng tắp.

"Nghĩa mẫu, không cần." tiếp theo từ cửa ngầm một cô gái y phục vàng nhạt chạy ra, mái tóc nửa vãn, chính là trắc phi của Phong Mạc Thần, Liễu Y Y.

Liễu Y Y quỳ rạp dưới chân người phụ nữ, nhỏ giọng nức nở "Nghĩa mẫu, là ta không tốt, là ta giúp Thần, cùng Thần lừa gạt người, muốn trừng phạt, người hãy trừng phạt ta.”

"Y Y, đứng lên!" người phụ nữ có chút tức giận, ánh mắt sắc bén, như hàn đao bắn về phía Liễu Y Y.

"Không cần, nghĩa mẫu, trên người Thần vẫn còn thương tích, không thể chịu thêm hình phạt, cầu xin nghĩa mẫu, Thần cũng là con của người, người tha cho hắn lần này!" Liễu Y Y ôm lấy chân người phụ nữ, không ngừng van xin.

Người phụ nữ giận dữ, hướng về người hành hình nói "Kéo Liễu hộ pháp xuống, lập tức hành hình!"

Lập tức xuất hiện một cung tỳ, chỉ cần bước đi đã biết là người luyện võ, lôi kéo Liễu Y Y, Liễu Y Y không ngừng hô to "Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu người sẽ đánh chết hắn, nghĩa mẫu, hài tử trong bụng con không thể làm cô nhi, van người!"

Người phụ nữ đột nhiên cả kinh, ánh mắt sắc bén càng thêm lạnh lùng, hơi phất tay, quát lui cung tỳ "Y Y, ngươi vừa nói gì?"

Liễu Y Y quỳ tới bên người phụ nữ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lệ rơi đầy mặt nói, "Mẹ nuôi, ta có hài tử của Thần, ngươi nể mặt hài tử, tha cho hắn, có được không?"

Phong Mạc Thần tựa hồ cũng bị tin tức này dọa đến ngây người, không hề chớp mắt nhìn Liễu Y Y.

Người phụ nữ thở dài một tiếng "Thần, ngươi là nhi tử của ta, nhưng ngươi cư nhiên tự mình sử dụng người của Tuyệt Sát cung, khiến Tuyệt Sát cung bạo lộ, lỗi lớn như vậy, ta không giết ngươi, đã là khai ân!"

Phong Mạc Thần cúi đầu, thản nhiên nói "Mẫu phi dạy dỗ phải!"

"Bây giờ ở trên người Y Y có hài tử, ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi phải cùng Y Y trở về vương phủ, ở bên nàng, không rời không xa!" Người phụ nữ nghiến răng nhìn Phong Mạc Thần, một bộ dáng vẻ hận thiết bất thành cương.

"Nhi tử bất hiếu, hi vọng cả đời ở bên Ly Nhược, xin mẫu phi trách phạt!" Phong Mạc Thần lần nữa cúi đầu, ngạo nghễ khí ngạnh, ở trong mờ tối, như một đạo lánh sáng tỏa ra từ mặt trời, trong khoảnh khắc, làm mọi người nhói mắt.

"Ngươi!" Người phụ nữ giận sôi lên, không thể nói thêm gì.

Liễu Y Y cắn môi, khóc thút thít, hắn tình nguyện, chịu đựng loại hình phạt châm trùy trượng trách đau xót, cũng không muốn nàng.

"Hành hình." người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một, nhìn Phong Mạc Thần, bực tức rời đi.

Nam tử mang mặt nạ lập tức tiến lên, một tả một hữu kìm cố Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần lạnh lùng hất bọn họ ra "Không cần giữ, ta sẽ không lộn xộn."


Hắn tự tay cởi áo, từng cái áo được cởi bỏ, lộ ra nửa người trên tinh tráng, vén tóc ở sau lưng tới trước ngực, nói với những người hành hình "Bắt đầu đi!."

Liễu Y Y ở một bên đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn, cắn chặt ngón tay của mình.

Châm thật dài, chọc vào sống lưng hắn, đau như khoan tim thấu xương, Phong Mạc Thần vẫn thẳng tắp sống lưng, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy xuống, hắn vẫn không nói một lời, cảm thụ ngân châm xuyên thủng một khắc cuối cùng.

Đợi cây châm dài xuyên qua đốt sống cuối cùng, người hành hình cũng một đầu mồ hôi lạnh, máu đỏ thẫm theo trong cốt tủy chảy ra, mặt Phong Mạc Thần trắng bệch, hai tay nắm chặt, từng khớp xương nổi lên.