Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 119: Tình vững hơn vàng

Bạch Ly Nhược đứng dậy, cau mày nhìn Phong Mạc Nhiên.

"Tình Vững Hơn Vàng, cả đời này, nàng chỉ có thể có một nam nhân, nếu không, không chỉ có nàng chết, mà người đàn ông khác cùng nàng hoan ái cũng sẽ chết." Phong Mạc Nhiên thần sắc cổ quái nhìn nàng, chỉ vào nốt ruồi đỏ trên ngực nàng nói "Cái này, chính là dấu hiệu Tình Vững Hơn Vàng!"

Bạch Ly Nhược hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại lời nói của Hàn Thiên Mạch, Phong Mạc Thần sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng đến nàng, hắn đã có kế hoạch.

Nguyên lai là chỉ cái này.

Phong Mạc Nhiên tức giận đứng lên, chân trần đi ra khỏi Loan Hoa cung.

Bộ hoàng bào của hắn bay phấp phới trong gió đêm, hắn hận, không biết là hận cái gì, bỗng nhiên, hắn có ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả.

Phong Mạc Thần đáng chết, Bạch Ly Nhược cắn răng, cư nhiên hạ loại độc hèn hạ này đối với nàng, nàng vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không tha thứ cho hắn!

Thời điểm Phong Mạc Nhiên tức giận, Thượng Quan Yến cũng đang ở chỗ Thái hậu đòi Thái hậu làm chủ, nàng vốn là cháu gái của Thái hậu, lại là mẫu thân của tiểu thái tử ba tuổi, mặc dù Phong Mạc Nhiên không thích nàng, nhưng nàng vẫn có đầy đủ đặc quyền trông coi hậu cung.

Thái hậu nghe Thượng Quan Yến nói, chân mày càng nhíu chặt, hoàng thượng gần đây có chút kỳ quái, chẳng phải trước kia hắn ghét nhất là Loan Quý Phi sao?

"Yến nhi, đã bao lâu hoàng thượng không đến Phượng Tê điện?" Thái hậu vỗ tay Thượng Quan Yến.


Thượng Quan Yến chu mỏ, rũ xuống lông mi "Thái hậu, đã nửa năm nay, hoàng thượng chưa từng đến Phượng Tê điện, hiện tại ngay cả thái tử người cũng ghét."

"Buồn cười!" Thái hậu vỗ án "Chỉ sợ hoàng thượng đã bị yêu nữ của Bạch gia dụ dỗ!"

"Thái hậu, ngài cũng không nên đổ mọi chuyện cho hoàng thượng, lần trước nô tì đến Loan Hoa cung, đang dạy dỗ một nô tài thì hoàng thượng tới, người khiển trách nô tì, hơn nữa còn nói nô tì về sau không được đến Loan Hoa cung.". Thượng Quan Yến cúi thấp đầu, một bộ dáng uất ức.

"Yến nhi, ngươi đứng lên.". Thái hậu kéo Thượng Quan Yến "Cùng ai gia đi gặp hoàng thượng."

Thượng Quan Yến bình thường hồ đồ, giờ này lại tỏ ra thông minh, cuống quít lắc đầu, làm bộ lã chã chực khóc "Thái hậu, cùng người đi tìm hoàng thượng, hoàng thượng càng thêm chán ghét nô tì, thái tử còn nhỏ, nô tì phải vì thái tử suy tính, cũng không thể vì nô tì khiến hoàng thượng nổi lên ý muốn phế truất thái tử".

Những lời này vốn là đại kỵ nơi hậu cung, nhưng Thượng Quan Yến luôn nói mà không kịp suy nghĩ, bình thường bị Thái hậu nuông chìu hư, hơn nữa lúc này cũng không có người ngoài, Thái hậu thở dài, nhìn đứa cháu gái "Tâm cơ đơn thuần" trong lòng tràn đầy thương tiếc.

"Yến nhi, nếu như vậy, ngươi trở về trước đi, ai gia sẽ đi gặp Loan Quý Phi." Thái hậu nghiêm nghị nhìn về phía Loan Hoa cung, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Khóe môi Thượng Quan Yến giương lên một nụ cười đắc ý, ngay sau đó thản nhiên rời đi.

Trong Loan Hoa cung, Bạch Ly Nhược tựa vào cửa sổ đọc sách về thuốc mà nàng nhờ người mượn về, nàng muốn tìm giải pháp giải độc Tình Vững Hơn Vàng trên người mình.


Phong Mạc Nhiên nói với nàng, muốn giải chất độc này, phải lấy máu của người hạ độc làm thuốc dẫn, nhưng Phong Mạc Thần đã rời khỏi kinh thành, làm sao lấy được máu của hắn?

Đây rõ ràng là chủ ý của Phong Mạc Thần, vào lúc hắn không có ở đây, không ai có thể động vào nàng.

Nhưng nàng không tin không tìm được giải pháp khác, nàng đã lật xem tất cả sách thuốc, quả thực không tìm được phương pháp giải độc khác.

Để sách thuốc xuống, bên ngoài vang lên giọng nói của thái giám "Thái hậu giá lâm ".

Nàng cuống quít để sách xuống nghênh giá, làm một đại lễ quy củ, lặng lẽ đợi phân phó của Thái hậu.

Thái hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên, mặt mày nghiêm túc, vừa nhìn thấy sắc áo Bạch Ly Nhược, đáy mắt khó nén vẻ chán ghét.

Bạch Ly Nhược thấy tình cảnh này, biết Thái hậu hẳn là đến bới móc, ngay sau đó, nháy mắt với cung nữ Tiểu Đào bên cạnh.

Tiểu Đào khom người thối lui, tính toán đi bẩm báo hoàng thượng.


Thái hậu há lại để Tiểu Đào rời đi? Ném ly trà trong tay, cả giận nói "Tiện tỳ, chưa từng học qua quy củ sao? Người đâu, mang xuống, loạn côn đánh chết!".

Hai cung nữ lập tức tiến lên, một tả một hữu ấn chặt Tiểu Đào, mấy ngày nay, Tiểu Đào đã sớm trở thành tâm phúc của Bạch Ly Nhược, giờ phút này, nàng há lại để Thái hậu đánh chết Tiểu Đào sao?

Ngay sau đó, Bạch Ly Nhược vội vàng quỳ xuống đất, âm thanh bén nhọn vang lên, "Thái hậu, Tiểu Đào đã làm sai điều gì mà phải bị trừng phạt như thế?"

"Ai gia trừng phạt một nô tỳ cũng phải trải qua sự cho phép của Loan Quý Phi sao?". Thanh âm nghiêm nghị xen lẫn sự sắc bén của Thái hậu vang lên, quét mắt nhìn Tiểu Đào run rẩy lẩy bẩy, ống tay áo vung lên "Kéo xuống, loạn côn đánh chết!".

Bạch Ly Nhược đứng lên, tiến lên chắn ngang cửa "Thái hậu, có chuyện gì, ngài cứ nhằm vào ta, không cần làm liên lụy tới Tiểu Đào."

Tiểu Đào đã sớm xụi lơ ở nơi đó, bị hai cung nữ lôi kéo, hồn lìa khỏi xác, nhìn bộ dáng Bạch Ly Nhược, nhất thời có chút cảm động.

"Loan Quý Phi, ngươi nhất định che chở tiện tỳ này sao?" Thái hậu tiến lên vài bước, lạnh lùng nhìn Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược gật đầu, chắc chắn nhìn lại Thái hậu.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ bị xử phạt về thể xác, ai ngờ, Thái hậu cười ha ha, nhất thời sắc mặt âm trầm, lớn tiếng nói "Khá lắm, Loan Quý Phi trọng tình trọng nghĩa, ai gia hiện tại đã biết tại sao hoàng thượng thích ngươi rồi, được rồi, đứng lên đi, về sau chú ý dạy dỗ lại quy củ cho bọn nô tài của ngươi!"

Bạch Ly Nhược thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt đứng dậy, Tiểu Đào bị buông ra, được cung nữ trong Loan Hoa cung đỡ lấy.

Thái hậu phất tay "Tốt lắm, cái gì cần làm thì làm đi, bãi giá, hồi cung!"


Nhìn cung nữ và thái giám đỡ Thái hậu rời đi, Bạch Ly Nhược lau mồ hôi lạnh, dường như, bí mật chưa bị bại lộ.

Thượng Quan Yến nghe nói Thái hậu đi mà không có bất kỳ thu hoạch nào, lần nữa lộ ra biểu tình lã chã chực khóc, quỳ gối trước người Thái hậu.

Thái hậu có chút nhức đầu, cô cháu gái này của nàng, ngồi lên vị trí hoàng hậu, thật không biết là may mắn hay không, nếu có một ngày, mình chết rồi, nàng nhất định sẽ bị hoàng đế phế bỏ hậu vị.

"Thái hậu, ngay cả ngài cũng không thể làm gì Loan Quý Phi, nô tì cùng thái tử vẫn nên trốn xa một chút." Thượng Quan Yến giơ tay áo lau lệ.

Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, về điểm này, nàng thật nhỏ mọn.

"Yến nhi, ngươi có biết tại sao hôm nay ai gia vẫn không đụng tới Loan Quý Phi không?" Thái hậu mệt mỏi nhắm mắt.

"Tại sao?" Thượng Quan Yến ngây thơ nhìn Thái hậu.

"Hôm nay, nếu ai gia động vào Bạch Thanh Loan, không quá một khắc đồng hồ, hoàng thượng sẽ lập tức xuất hiện ở Loan Hoa cung.". Thái hậu nhẹ giọng, giọng nói mang theo tính toán nặng nề.

"Hoàng thượng thật sự coi trọng Loan Quý Phi như vậy sao? Phái Ảnh Vệ ở trong bóng tối nhìn chằm chằm?". Thượng Quan Yến kinh ngạc nhìn Thái hậu.

"Đúng, ai gia cũng không nghĩ rằng, người được cưng chiều nhất lại là người ngày xưa không được một chút sủng ái!". Giọng nói Thái hậu như có như không, hoàng đế là nhi tử của nàng, nửa cuộc đời nàng đã vì hắn mà bày mưu tính kế, duy chỉ có chuyện này, nàng không thể vì hắn được.