Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 83: Sự hình thành của quỷ giới

Đầu trâu và mặt ngựa này chính là hai tên trông coi Lôi Đình quả lúc trước. Nếu Lôi Đình quả đã bị Trưởng Tôn Tử Quân lấy đi, sứ mệnh của bọn họ kết thúc, tự nhiên cũng liền rời khỏi khu vực đó, vì vậy khéo không khéo, đụng phải Tiêu Khôi chạy tới trước mặt.

Tiêu Khôi thấy hai người họ không tuân mệnh lệnh, vội la lên: “Các ngươi nghe thấy không? Nhanh đi theo ta!”

Hai quỷ vẫn đứng bất động. Đầu trâu hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Mặt ngựa nói: “Vì sao giả mạo thiếu chủ?”

“Giả mạo…” Tiêu Khôi sợ ngây người, “Cái gì giả mạo, lão tử là Tiêu Khôi, chính là thiếu chủ của các ngươi mà!”

Đầu trâu nói: “Sinh hồn cút khỏi quỷ giới!”

Mặt ngựa nói: “Cút ra ngoài!”

Tiêu Khôi trợn mắt ngoác mồm. Gã cũng không có thứ gì có thể chứng minh thân phận, con người gã chính là thân phận của gã. Gã là huyết thống mà năm đó Tiêu Ly Quân dùng sinh tử lô lưu lại ở nhân gian, cũng là một người duy nhất nắm giữ sinh hồn nhưng có thể sử dụng quỷ lực. Vì vậy gã yên lặng thôi thúc công lực, chỉ nghe vạn quỷ khóc gào, quỷ mị cả khu đều tụ họp lại đây.

Đầu trâu mặt ngựa liếc mắt nhìn nhau.

Đầu trâu cả kinh nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Mặt ngựa nói: “Vì sao lại biết dùng quỷ lực!”

Tiêu Khôi cảm thấy mình gặp lừa gạt rồi, lẽ nào đối với quỷ tu thì lời quan trọng nhất định phải nói ba lần sao? Gã phát điên mà tỏ rõ thân phận lần thứ ba: “Lão tử là con trai của Tiêu Ly Quân!!!”

Đầu trâu mặt ngựa lại một lần nữa chất vấn: “Vì sao giả mạo thiếu chủ?!”

Tiêu Khôi: “…”

Cục diện lâm vào giằng co, hai bên dùng ánh mắt “mọe đồ thiểu năng” mà nhìn chăm chú đối phương.

Gã sớm biết quỷ tu cố chấp rồi, nhưng cố chấp đến cái trình độ này thật là khiến người ta tuyệt vọng. Tu vi của gã vẫn chưa mạnh đến mức có thể tùy ý chi phối đầu trâu mặt ngựa, vì vậy gã nhấc tay đầu hàng: “Thôi, xem như ta chưa nói.” Tránh khỏi bọn họ, tiếp tục chạy tới vị trí Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần.

Đầu trâu không khỏi nhìn theo bóng dáng gã rời đi: “Người kia rốt cuộc là ai?”

Mặt ngựa lắc đầu: “Không biết.”

Hai quỷ vẫy vẫy đầu, đi.

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần tiến lên tại quỷ giới, tuy rằng hai người đều không biết quy tắc nối liền các khu vực khác nhau ở quỷ giới là gì, nhưng dần dần cũng tìm ra được một chút quy luật.

Độ mạnh yếu của khí lưu ở mỗi một khu vực quỷ giới đều khác nhau. Khác với đại lục tu chân là, các tu sĩ ở đại lục tu chân luôn đi đến nơi có linh khí mạnh, nơi sơn linh thủy tú thích hợp cho việc tu luyện hơn. Mà ở quỷ giới, hung thi và quỷ tu cấp thấp liền ở nơi khí lưu yếu, quỷ tu cấp cao thường đến chỗ mạnh. Tuy rằng quỷ tu tâm trí không hoàn chỉnh sẽ bay loạn, nhưng lại tuân thủ cái quy tắc này, không đến nơi mình không nên đến. Bởi vậy qua lại ở phụ cận Yêu Quái trấn đều là hung thi cấp thấp nhất.


Sau khi tìm được quy tắc như vậy, hai người tìm đường tự nhiên cũng có đầu mối. Nơi tới gần nhân gian, tự nhiên là nơi quỷ khí yếu nhất, lúc muốn rời khỏi quỷ giới liền đi theo mỗi một khu vực quỷ mị yếu nhất, liền có thể đi ra ngoài. Mà bọn họ muốn tìm Tiêu Ly Quân, dĩ nhiên là đi theo mỗi khu vực quỷ mị mạnh nhất.

Đúng như dự đoán, dựa theo quy luật như vậy, nơi bọn họ đến, phong cảnh bốn phía càng ngày càng khủng bố, quỷ khí âm trầm, làm người ta sởn cả tóc gáy.

Sau khi bọn họ thông qua mấy khu mồ, đột nhiên đi tới một vùng bình nguyên trống trải.

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái. Bọn họ đi qua nhiều khu vực như vậy, không phải mộ thì cũng là mộ biến tướng, là nơi mai táng vô số xương khô, bình nguyên bát ngát như vậy ngược lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng không có một bia mộ nào. Đây là địa phương nào?

“Có tiếng đánh nhau!” Dịch Hi Thần nói, “Qua xem một chút!”

Bọn họ chạy tới giữa bình nguyên, chợt bị cảnh tượng trước mắt chấn động.

Chỉ thấy trên vùng bình nguyên mênh mông đông nghìn nghịt quỷ ảnh đang kịch đấu, có thật nhiều người, có thật nhiều yêu thú —— đương nhiên, bây giờ bọn họ đều là quỷ. Những quỷ tu sĩ đó đều mặc đạo bào môn phái, quét mắt nhìn một cái, ước chừng hai ba môn phái, đám quỷ yêu cũng có hổ yêu, lang yêu, hồ yêu…

Hàng trăm hàng ngàn quỷ mị đang loạn chiến, quỷ người và quỷ yêu đánh nhau, quỷ người và quỷ người đánh nhau, quỷ yêu và quỷ yêu đánh nhau… Cục diện hỗn loạn, quả thực làm người ta hoa cả mắt, dường như tất cả bọn họ đều chiến đấu vì chính mình, không tồn tại đồng bạn, một con quỷ và một con quỷ tùy thời đều có thể đánh nhau. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần mới vừa tới gần, lập tức có vài quỷ hồn vọt về phía bọn họ!

“Oa!” Dịch Hi Thần vội vàng đỡ lấy một đòn của quỷ hồn, trong lòng hơi hồi hộp.

Tất cả quỷ hồn nơi đây hầu như đều là ác quỷ, vừa hiếu chiến vừa lợi hại, hoàn toàn không phải mấy con tiểu quỷ trước kia có thể so được. Một khi bị cuốn vào trong hỗn chiến, đừng nói Dịch Hi Thần, chỉ sợ là Trưởng Tôn Tử Quân cũng khó có thể dẹp yên mấy con ác quỷ này. Hai người vội vã lùi lại.

Cũng may trong cuộc chiến đâu đâu cũng có mục tiêu công kích, bọn họ vừa rút lui ra, nhóm ác quỷ liền quay đầu đi tìm đối tượng công kích khác, cũng không có dây dưa bọn họ.

“Chỗ này xảy ra chuyện gì vậy!” Dịch Hi Thần nói, “Đó là môn phái gì! Sao lại chết nhiều người như vậy!”

Trưởng Tôn Tử Quân suy tư chốc lát, trầm ngâm nói: “Hình thức đạo bào tương tự với Hồng Quân phái… Thiên Đạo phái?”

Dịch Hi Thần sững sờ một chút: “Thiên Đạo phái… Không thể nào?”

Thiên Đạo phái, là một môn phái vô cùng cổ xưa, nghe tên, liền biết đó là một môn phái kiếm tu cực kỳ ngông cuồng tự đại. Người trong môn tự xưng là tu thiên đạo, từ trước đến giờ đối với những phái khác nhìn không lọt mắt, đối với yêu tu thì càng coi là dị loại nhất định phải tiêu diệt. Yêu tu làm việc vốn cũng không theo khuôn phép như tu sĩ, thực sự để lại rất nhiều nhược điểm cho Thiên Đạo môn tạo thế, vì vậy người trong môn phái này dần dần kết thâm thù đại hận với yêu tu.

Hơn hai ngàn năm trước, Thiên Đạo phái liên hợp với hai đại môn phái kiếm tu khác, khai triển một cuộc chiến phạt yêu. Mấy ngàn tu sĩ cùng yêu thú đại chiến mấy tháng, đánh cho đất trời đen kịt, lưỡng bại câu thương. Sau trận chiến này, phần lớn yêu thú ở đại lục tu chân lui về yêu giới, yêu tu và nhân tu phân biệt rõ ràng, thù địch lẫn nhau, mà Thiên Đạo môn thì lại đánh đến mức bản thân tự diệt môn. Sau đó lại tốn mấy trăm năm, quan hệ giữa yêu tu và nhân tu mới dần dần hòa hoãn.

Trong cuộc chiến phạt yêu hai ngàn năm trước Thiên Đạo phái đã không còn tồn tại nữa, sau đó có đệ tử may mắn còn sống sót của Thiên Đạo phái liền sáng lập Hồng Quân phái, được xưng là kế thừa y bát của Thiên Đạo phái, có điều cũng không có thành tựu ra sao. Đạo bào rách rưới trên người rất nhiều quỷ mị nơi đây tương tự với đạo bào của đệ tử Hồng Quân phái, nhưng lại không giống, rất có thể chính là vong hồn của Thiên Đạo phái hai ngàn năm trước.

Dịch Hi Thần trợn mắt há mồm nhìn một hồi, nói: “Nếu thật là Thiên Đạo phái, nơi đây chẳng phải chính là chiến trường của cuộc chiến phạt yêu năm đó sao?!”

Bất kể là quỷ tu sĩ hay là quỷ yêu nơi đây, xác thực đều có thể đối chiếu với đại chiến năm xưa. Những quỷ mị này khí sát phạt quá nặng, tất cả đều thành ác quỷ, đã chết hai ngàn năm, vẫn ở chỗ cũ này không ngơi không nghỉ mà chiến đấu.

Hơn nữa nghe đồn chiến trường cuộc chiến phạt yêu là triển khai trên bình nguyên Thanh Hà, nơi đó là một mảnh bình nguyên trống trải, gần lối vào yêu giới, quả thật cũng có thể đối chiếu với phong cảnh nơi đây. Nhưng mà sau đó, bình nguyên Thanh Hà từ trên đại lục biến mất không còn tăm hơi, thành một vùng biển mênh mông, dần dần liền sinh ra một cánh đồng hoang vu, từ lâu đã không còn một chút vết tích năm đó.


Mặc dù Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân chưa từng trải qua chuyện năm đó, thế nhưng chuyện lớn như vậy, nghe đồn thì chung quy đã nghe qua không ít. Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhớ lại đủ loại chuyện nghe được trong lời đồn, dần dần đều có chút hiểu rõ.

Dịch Hi Thần nói: “Lẽ nào lời đồn đều là thật… Quỷ giới chẳng lẽ là…”

Trong lòng của y có một suy đoán. Quỷ giới chia làm nhiều khu vực, khắp nơi đều không liên kết, dựa vào khí lưu hình thành truyền tống trận mới có thể hành tẩu. Mà những khu vực này không phải mộ thì chính là chiến trường cổ, đều có một điểm giống nhau —— âm khí nặng, vong hồn nhiều.

Ngoại trừ bình nguyên Thanh Hà ở cuộc chiến phạt yêu, bọn họ cũng hoặc nhiều hoặc ít từng nghe đồn qua một vài chỗ quái lạ biến mất không còn tăm hơi. Mỗi nơi, trải qua đại chiến, hoặc là thành khu mộ phần, vong hồn quá nhiều, lệ khí quá nặng, thường hình thành hung sát tác quái, linh khí cũng càng ngày càng mỏng manh. Bởi vậy khu mộ cổ và chiến trường cổ dần dần liền thành cấm địa, người sống ít tới, không người hỏi thăm. Trải qua mấy trăm năm, lại có thêm người xông vào, phát hiện khu mộ cổ và chiến trường cổ trong lời đồn đã biến mất, hoặc là thành một vùng đất hoàn toàn mới, hoặc là thành đại dương mênh mông, các loại sự tích năm đó đã sớm thành truyền thuyết.

Hóa ra, những địa phương kia cũng không phải biến mất không còn tăm hơi, mà là thành khu vực quỷ giới!

Cái suy đoán này, khiến hai người đều vô cùng khiếp sợ.

Nhưng mà đại chiến phạt yêu dù sao cũng đã là chuyện cũ hai ngàn năm trước, tuy rằng chấn động, nhưng cũng không có quan hệ gì với bọn họ, hai người nhìn xa xa một chút, liền đi tới một khu vực tiếp theo.

Trước khi tiến vào truyền tống trận, Dịch Hi Thần buồn cười nói: “Chúng ta chứng kiến được thời khắc lịch sử.”

Quỷ mị hình thành trong mộ cổ, phần lớn đều là cấp rất thấp, chiến trường cổ lệ khí nặng dễ hình thành ác quỷ hơn, bọn họ cũng đã nhìn thấy chiến trường phạt yêu, không biết chỗ tiếp theo còn có cái gì chờ bọn họ.

Sau khi tiến vào truyền tống trận, bọn họ lại một lần nữa bị hắc khí bao vây.

Hắc khí dần dần tản đi, phong cảnh bốn phía đột biến, bốn phía mây đen vòng quanh, âm phong gào thét, không ngừng có tiếng binh qua va chạm truyền đến, bên trong mây đen, thỉnh thoảng có mấy bóng dáng triền đấu thoáng hiện, quỷ khí ác liệt dày đặc, mùi máu tanh nặng nề, tựa như nơi từng có thiên quân vạn mã chôn thây!

Quả nhiên lại là một chiến trường cổ!

Dịch Hi Thần vừa cúi đầu nhìn, nhất thời tê cả da đầu: Bọn họ bị đưa đến một đỉnh núi, bên chân lại chính là vách đá vạn trượng! Mà mây mù quỷ khí âm trầm hoàn toàn che mất phong cảnh dưới chân, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ bên dưới vách núi có thứ gì!

“Đây lại là nơi nào vậy…”

Trưởng Tôn Tử Quân ngưng thần đánh giá bốn phía. Mây mù quá nặng, làm cho bọn họ rất khó nhìn rõ cảnh sắc. Mà từ cổ chí kim, đại chiến thời cổ khiến cho vạn người mất mạng còn thật sự không chỉ một hai lần, huống hồ những đại chiến đó đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là chuyện xưa tồn tại trong miệng mọi người, chưa từng tự mình trải qua, tự nhiên là xa lạ.

Đột nhiên, bốn phía từng cái từng cái bóng đen tập kích về phía bọn họ!

Trên đỉnh núi này chỉ có chỗ đặt chân một thước vuông, hoàn toàn không triển khai được. Nhưng mà hai người rất ăn ý, trong nháy mắt rút kiếm, lưng tựa lưng nghênh chiến. Từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, từng vô số lần sóng vai, kề lưng tác chiến như vậy, ăn ý rất tốt, ánh kiếm trong nháy mắt liền vây bọn họ lại không lọt một giọt nước!

Tiếng rít thê thảm vang vọng trong núi, đâm đến màng tai người ta đau đớn.

“Là ác sát!”

“Rất nhiều.”

Đỉnh núi này dĩ nhiên càng thêm hung hiểm vạn phần so với chiến trường phạt yêu lúc trước, ác sát đếm không hết bao quanh bốn phía bọn họ, gầm thét, rống giận phát động tấn công về hướng bọn họ, muốn đem sinh hồn của bọn họ phá tan thành từng mảnh!

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đều không chút hoang mang, từng người ứng chiến. Bây giờ tu vi của Dịch Hi Thần đã có tăng tiến cực lớn, không còn là người cần được bảo vệ như lúc vừa xông vào Hư Vô giới, bọn họ đem phía sau lưng giao cho đối phương, hết sức yên tâm.

Trưởng Tôn Tử Quân vừa ứng phó ác sát, vừa quan sát xung quanh, tìm kiếm truyền tống trận của khu vực này đến tột cùng ở nơi nào.

Nhưng mà giữa lúc Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm đánh tan vài con ác sát kéo tới, đột nhiên, ở sau lưng của hắn, một luồng sức mạnh khổng lồ dùng sức đẩy hắn một chút! Thân thể của hắn vừa nghiêng về phía trước, dưới chân rời khỏi điểm dừng, quỷ giới lại không có cách nào ngự kiếm, hắn thẳng tắp rơi xuống dưới vách núi!

Trong nháy mắt rơi xuống, Trưởng Tôn Tử Quân quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cũng đầy ngạc nhiên của Dịch Hi Thần.

Chỉ trong chốc lát, bóng dáng cấp tốc rơi xuống của hắn cũng đã biến mất trong mây mù dưới chân Dịch Hi Thần.

Hết chương 83