Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 62: Thỏ yêu

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau dậy, mới đem chuyện giết ma tu Mạc Lăng Ba đêm qua nói cho chưởng quỹ khách điếm.

Căn phòng của Mạc Lăng Ba đêm qua trải qua Mạc Lăng Ba thao túng, Việt Tiểu Nhu tập kích, Trưởng Tôn Tử Quân tru diệt ma nhân, bị làm cho vô cùng tàn tạ, chưởng quỹ khách điếm đến cửa phòng liếc mắt nhìn, nhất thời đầu cũng lớn rồi.

Dịch Hi Thần áy náy nói: “Xin lỗi…”

Chưởng quỹ vung vung tay, thở dài: “Chả trách đêm qua ta mơ hồ cảm giác được ma khí tứ tán… Trừ ma vệ đạo vốn là phải, các ngươi có cái gì mà xin lỗi. Ta tới thu dọn đi.”

Chưởng quỹ kia vào phòng, thu dọn. Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đang chuẩn bị rời đi, lại nghe chưởng quỹ nói: “Ồ? Đây là…”

Hai người quay đầu lại, liền thấy chưởng quỹ nhặt lên một mảnh băng hoa từ trên mặt đất. Khí hậu Đông Xuân trấn này vốn là lạnh giá, cho nên băng hoa trải qua một đêm không thay đổi cũng rất bình thường.

Dịch Hi Thần nói: “Làm sao vậy?”

Chưởng quỹ kia nói: “Đây là băng hoa ở băng tuyết cốc địa phương bắc mà. Lẽ nào ma tu kia từng đi qua băng tuyết cốc địa?”

Hai người vội đi vào trong phòng. Dịch Hi Thần hỏi: “Tại sao nói như vậy?”

Chưởng quỹ đem mảnh băng hoa kia đưa lên cho bọn họ xem: “Các ngươi xem, băng hoa này là bảy cạnh. Chỉ có băng thụ ở băng tuyết cốc địa phía bắc mới kết loại băng hoa bảy cạnh này. Tuyết trong trấn nhỏ của chúng ta, không có băng hoa như vậy.”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Thật chứ?”

Chưởng quỹ cười nói: “Ta hà tất lừa các ngươi? Băng yêu tộc ở băng tuyết cốc địa cực kỳ hung ác, không hoan nghênh người ngoại lai, cho nên tu sĩ rất ít khi đi vào trong đó, cũng không biết ma tu kia đi vào trong đó làm cái gì.”

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau. Nếu như băng hoa này thực sự là từ băng tuyết cốc địa mang tới, lại chưa chắc là Mạc Lăng Ba đi qua, cũng rất có thể là Việt Tiểu Nhu đi qua, hôm qua lúc tập kích từ trên người nàng rớt xuống.

Dịch Hi Thần nói: “Băng yêu tộc? Không hoan nghênh người ngoại lai sao?”

“Phải.” Chưởng quỹ thở dài, một bên thu dọn căn phòng tàn tạ, một bên tán gẫu với bọn họ, “Kỳ thực trước đây không phải như thế. Băng yêu tộc ở băng tuyết cốc địa cũng có hai ba trăm năm đi, nơi đó sản xuất rất nhiều tiên tài thuộc tính băng, trước đây có không ít tu sĩ đi vào trong đó, cùng băng yêu tộc không xâm phạm lẫn nhau, ngược lại cũng hòa hợp.”

Hắn đem ghế dựa bị đánh ngã nâng dậy: “Khoảng chừng cũng chính là mười năm trước? Băng yêu tộc đột nhiên tuyệt tích, tất cả mọi người tưởng bọn họ đắc tội người nào, bị diệt tộc. Có điều mấy năm gần đây, băng yêu tộc lại xuất hiện ở băng tuyết cốc địa, hơn nữa trở nên vô cùng hung tàn, bài xích người ngoại lai, vì vậy hiện nay người đến băng tuyết cốc địa cũng ít.”

Dịch Hi Thần trầm ngâm nói: “Lại có chuyện như vậy…”

Nở nụ cười, lại nói: “Đa tạ chưởng quỹ, chúng ta còn có việc, liền đi trước.”

“Ai, đi đi.”

Hai người ra khỏi khách điếm, Dịch Hi Thần nói: “Đến băng tuyết cốc địa.”


Trưởng Tôn Tử Quân cũng là ý này: “Đi thôi.”

Băng hoa kia rất có thể là Việt Tiểu Nhu lưu lại, mặc dù Mạc Lăng Ba kia từng đi qua băng tuyết cốc địa, nhưng một ngày trước hắn vẫn luôn ở cùng bọn họ, trên người thật sự dính băng hoa thì cũng sớm nên tan rồi. Trước mắt bọn họ muốn tìm Việt Tiểu Nhu cũng không có manh mối gì, chỉ đành phải đến nơi nàng từng đi qua, thử thử vận may, có lẽ có thể phát hiện gì đó.

Ra khỏi Đông Xuân trấn, một đường về hướng bắc, tuyết trên đất càng để lâu càng dày, một mảnh trắng xóa, không gặp người và yêu thú. Ngóng nhìn hai bên có ngọn núi đứng sừng sững, mà trong băng tuyết cốc địa địa thế bằng phẳng, ngẫu nhiên có mấy gò núi nhỏ nhô ra.

Lúc này tuyết vẫn chưa rơi, nhưng trên thung lũng mọc ra rất nhiều băng thụ cao to, thỉnh thoảng hạ băng hoa xuống, ngược lại giống như một cảnh tuyết nho nhỏ, vô cùng đẹp đẽ.

Dịch Hi Thần đi lên phía trước, vươn tay tiếp được một mảnh băng hoa, nhìn kỹ: “Quả nhiên là bảy cạnh.”

Tuyết nơi này vô cùng xốp, một cước đạp xuống tuyết đọng ngập đến đầu gối. Vì tuyết đọng quá dày, để không bỏ sót đầu mối hữu dụng nào, hai người không ngự kiếm, chậm rãi tiến lên trong thung lũng mênh mông. Đi tới đi tới, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, không phải nói băng yêu tộc nơi này vô cùng chán ghét người ngoại lai xâm lấn sao, nhưng trước mắt sao một con yêu cũng không nhìn thấy vậy?

Đột nhiên, dưới chân Dịch Hi Thần trống rỗng, thân thể rơi xuống phía dưới: “Ôi!”

Trưởng Tôn Tử Quân lanh tay lẹ mắt kéo chặt y.

Dịch Hi Thần thu chân lại, dùng thuật pháp thổi tuyết đọng ở chỗ vừa mới đứng ra, phát hiện dưới tuyết thậm chí có một cái động nhỏ, độ lớn vừa đủ để y rơi xuống. Đáy động chẳng có gì cả.

Dịch Hi Thần thầm nói: “Nơi này sao lại có loại động này.”

Hai người tiếp tục đi tới phía trước, Trưởng Tôn Tử Quân một cước bước ra, phát hiện không có đạp phải đất, liền tự mình thu chân lại. Hắn thổi tuyết đọng ra, quả nhiên, bên dưới cũng có một cái động nhỏ bẫy người như vậy.

Hai người trao đổi cho nhau một ánh mắt. Một cái động còn có thể là trùng hợp, hai cái động đều xuất hiện trên đường bọn họ tiến lên, độ lớn còn vừa vừa vặn vặn như thế, xem ra phía dưới tuyết đọng này có gì đó quái lạ.

Bọn họ dừng bước lại, tỉ mỉ quan sát mặt tuyết trắng nõn.

Rất nhanh, bọn họ phát hiện tuyết đọng phía trước hơi rung động. Vừa rồi bọn họ đều không có chú ý, là bởi vì gió thổi cùng với bước chân của bọn họ đều có thể khiến tuyết xốp bị chấn động.

Dịch Hi Thần đưa bàn tay vào trong túi, nắm mấy khối linh thạch ở trong tay, đang định bố trí một trận pháp nhỏ bức cái tên dưới tuyết lộ diện, đột nhiên nghe thấy phía trên có động tĩnh.

Bọn họ đang đứng dưới một gốc băng thụ, lớp tuyết thật dày tích trên băng thụ đột nhiên rơi xuống chỗ bọn họ, giống như một ngọn núi tuyết nhỏ!

Mắt thấy bọn họ sẽ bị đè, Trưởng Tôn Tử Quân ôm eo Dịch Hi Thần nhảy lên một cái, từ dưới tàng cây băng thụ bay ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, đống tuyết đập xuống đất, bông tuyết vung lên đầy trời!

Một con ưng yêu cả người trắng như tuyết từ trên băng thụ bay lên, bay về phương xa. Hiển nhiên, đống tuyết đột nhiên hạ xuống vừa nãy chính là kiệt tác của nó.

Dịch Hi Thần dở khóc dở cười: “Mấy băng yêu này… thật nghịch ngợm.”

Đào động trên đất, làm sụp lớp tuyết, mấy thủ đoạn nhỏ này không đến nỗi tổn thương bọn họ, mà là một loại thủ đoạn trục xuất của bọn nó.


Bọn họ cũng không quản ưng yêu chạy trốn kia, Dịch Hi Thần tung mấy khối linh thạch xung quanh chỗ tuyết hơi rung động kia, đọc thầm chú quyết. Chỉ thấy chỗ rung động kia dần dần di chuyển về hướng bắc, nhưng đến biên giới linh thạch, nó ngừng lại, tựa như đụng vào tường. Một lát sau, nó liền quay đầu lại đi về phía nam, lại một lần nữa gặp trở ngại. Sau đó nó liền bắt đầu có chút bối rối, dưới tuyết rung động càng ngày càng rõ ràng.

Dịch Hi Thần đầy hứng thú mà nhìn, ngược lại không vội bắt mấy tên nhóc quấy rối đó ra.

Chỉ thấy rung động nhỏ kia càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh, đụng trái đụng phải, hiển nhiên nó càng ngày càng hoảng rồi. Rốt cuộc, nhẹ nhàng “phốc” một tiếng, một nắm tuyết nhỏ bắn ra ngoài từ trong lớp tuyết đọng!

Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân định thần nhìn lại, thứ bắn ra ngoài nào phải nắm tuyết gì, mà là một tiểu thỏ yêu trắng như tuyết! Nhóm tiểu yêu băng yêu tộc này mỗi con đều là một thân lông trắng, yêu khí cũng không mạnh gì, nấp ở trong tuyết đọng, cũng thật là rất khó bị tìm ra.

Thỏ yêu trồi lên mặt tuyết, nhìn thấy Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân, nhất thời thất kinh, quay người liền muốn chạy. Nó bị Dịch Hi Thần vây ở trong trận pháp, không ra được biên giới linh thạch, không thể làm gì khác hơn là lại vùi đầu chui vào trong tuyết.

Trưởng Tôn Tử Quân chỗ nào còn cho phép nó trốn, nhảy tới một phát bắt được hai lỗ tai nó, xách nó lên.

Lỗ tai tiểu thỏ yêu bị người ta tóm chặt, liều mạng duỗi chân, chỉ có điều bốn cái chân của nó vừa ngắn lại vừa tròn, căn bản không đụng tới Trưởng Tôn Tử Quân.

Dịch Hi Thần cười híp mắt tiến lên: “Tiểu thỏ tử, tại sao ngươi muốn đào hố để chúng ta giẫm phải?”

Tiểu thỏ yêu đạp chân nửa ngày, phát hiện giãy giụa không thoát được, đơn giản nhắm mắt lại, bắt đầu giả chết.

“Được rồi, vậy đổi một vấn đề khác.” Dịch Hi Thần nói, “Ngươi có từng thấy một tỷ tỷ xinh đẹp chưa, nàng mang theo một thanh kiếm màu băng lam.”

Tiểu thỏ yêu mở choàng mắt, đôi mắt to đen bóng tràn ngập thất kinh, lại bắt đầu ra sức giãy dụa.

Trưởng Tôn Tử Quân hơi nhíu mày: hiển nhiên con thỏ yêu này từng gặp qua Việt Tiểu Nhu, hơn nữa sợ rằng không chỉ là từng gặp qua.

Đột nhiên, ưng yêu vừa nãy bay đi lại bay trở về, lao về phía Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân!

Ưng yêu kia thế tới hung hăng, lợi trảo cào về phía tay Trưởng Tôn Tử Quân đang cầm tai thỏ! Dịch Hi Thần vội vã xoa xoa trên lông thỏ yêu kia một hồi, chợt Trưởng Tôn Tử Quân buông tay tránh ra.

Ưng yêu vồ hụt, thỏ yêu giành được tự do, lập tức tiến vào trong đống tuyết không thấy đâu nữa. Thỏ yêu chạy, ưng yêu ở trên khoảng không xoay quanh một trận, tự biết không phải đối thủ của hai người này, liền giương cánh bay đi.

Dịch Hi Thần gật gật đầu với Trưởng Tôn Tử Quân, linh tê truyền âm nói: “Ta thả thính thanh trùng ở trên người nó.” Tiểu thỏ yêu kia hiển nhiên là biết Việt Tiểu Nhu, lại chẳng biết vì sao tràn ngập địch ý đối với bọn họ, không chịu nói ra tung tích của Việt Tiểu Nhu. Dịch Hi Thần liền nghĩ ra phương pháp như vậy, đợi yêu thú kia thả lỏng cảnh giác, có lẽ có thể biết được gì đó.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đi trước, một hồi lại tới.”

Hai người liền ngự kiếm bay ra ngoài băng tuyết cốc địa.

Cách băng tuyết cốc địa, Dịch Hi Thần mở thần thức ra, liền bắt đầu nghe động tĩnh của thính thanh trùng. Nhưng mà một quãng thời gian rất dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng thỏ yêu qua lại trong tuyết phát ra tiếng vang sột sột soạt soạt. Dần dần, âm thanh gì cũng không còn.

Bọn họ tiếp tục kiên trì chờ đợi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Dịch Hi Thần lại nghe thấy tiếng bước chân người hành tẩu. Hành tẩu trong tuyết sẽ không phát ra tiếng bước chân, xem ra tiểu thỏ yêu kia đến một chỗ không có tuyết đọng.

Sau đó y nghe được một âm thanh non nớt vui sướng kêu lên: “Tiểu Nhu tỷ tỷ!”

Chợt nghe âm thanh của Việt Tiểu Nhu: “Đoàn Đoàn.”

Dịch Hi Thần lập tức tỉnh táo tinh thần, nắm kiếm lên nói: “Việt Tiểu Nhu đến, đi!”

Thính thanh trùng kia là y nuôi, liên kết thần thức với y, y không chỉ có thể nghe thấy âm thanh xung quanh thính thanh trùng, cũng có thể tra được tung tích của thính thanh trùng. Hai người lập tức ngự kiếm, bay về phía băng tuyết cốc địa!

Hết chương 62