Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 52: Là luyện thể hả? Hay là luyện thể hả? Vẫn là luyện thể hả?

Một tia sáng trắng bao bọc bọn họ lại, linh khí xung quanh chợt biến đổi. Chờ bọn họ mở mắt ra lần nữa, bọn họ đã ở ngoài Hư Vô giới.

Trận pháp truyền tống hướng ra phía ngoài Hư Vô giới cũng không có nơi đặt chân cố định, trận pháp kia mượn linh khí cường đại của Hư Vô giới để đột phá hạn chế của biển Hư Vô, đưa người ra ngoại giới, theo thời không dời đi thì nơi đặt chân cũng có biến hóa. Bọn họ bị đưa đến trong một rừng trúc, u trúc xanh ngắt, cũng là một nơi mỹ cảnh, nhưng mà bọn họ đột ngột từ tiên cảnh nhân gian đến nhân gian, khó tránh khỏi có chút chênh lệch.

Bọn họ cũng không biết nơi đây, tâm trạng mờ mịt, hai người đều có rất nhiều ý nghĩ cần phải sắp xếp. Dịch Hi Thần nói: “Nhìn xem phụ cận có tiểu trấn tu chân hay không, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Trưởng Tôn Tử Quân tán thành.

Ra khỏi rừng trúc, liền nhìn thấy trên đường có vài người đi đường. Đi theo phương hướng mà người đi đường qua lại không bao lâu, trước mắt liền đột ngột xuất hiện một tiểu trấn tu chân.

Tiểu trấn này tên là Đông Xuân trấn, chỉ vì địa thế phía nam tiểu trấn tất cả đều là u trúc xanh ngắt, mà mặt phía bắc lại là một mảnh thung lũng băng tuyết, nửa bên cảnh xuân nửa bên trời đông giá rét, bởi vậy được gọi như thế.

Tiến vào trấn, bọn họ liền bắt đầu tìm kiếm nơi ở. Đi không bao lâu, Dịch Hi Thần đột nhiên dừng bước.

“Làm sao vậy?” Trưởng Tôn Tử Quân hỏi.

Dịch Hi Thần nghi hoặc mà đánh giá bốn phía: “Chỗ này, sao ta giống như đã gặp ở nơi nào rồi?”

Trưởng Tôn Tử Quân kinh ngạc nhíu mày. Hắn có ký ức tám năm ma chướng, bởi vậy đi qua không ít nơi, nhưng Dịch Hi Thần thì từ khi tiến vào Thiên Kiếm môn liền không đi quá xa, làm sao lại từng tới nơi như thế này?

“Lúc ngươi còn nhỏ chăng?”

“Không phải.” Dịch Hi Thần nói, “Khi còn nhỏ ta ở bờ sông, khẳng định chưa có tới nơi như thế này. Là lúc nào chứ… luôn cảm thấy con đường này dường như ta đã từng thấy ở nơi nào rồi.”

Nhất thời cũng không có ký ức minh xác, Dịch Hi Thần nghĩ có lẽ là đã gặp đường phố giống nơi nào ở đâu đó, hoặc là từng thấy tranh phong cảnh vẽ lại nơi này. Nếu như mơ mơ hồ hồ, vậy xem ra cũng không phải hồi ức quan trọng gì. Vì vậy y cũng liền không xoắn xuýt nữa, rất nhanh tìm đến khách điếm trong trấn.

Hai người đi vào khách điếm, chưởng quỹ khách điếm ra đón: “Hai vị đạo hữu muốn ở trọ sao? Bản điếm ba khối linh thạch sơ cấp một đêm.”

Sau khi đi qua Ác Hoa thành, giá cả ở tiểu trấn bình thường này rẻ đến mức Dịch Hi Thần quả thực muốn rơi lệ đầy mặt: “Muốn ở muốn ở!”

“Hai vị đạo hữu muốn mấy gian phòng?”

“Hai phòng!” “Một phòng!” Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đồng thời mở miệng.

Nói muốn hai gian phòng chính là Trưởng Tôn Tử Quân, nói muốn một gian phòng chính là Dịch Hi Thần. Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Hai phòng.” Trưởng Tôn Tử Quân dựng thẳng hai ngón tay lên cố ý nhấn mạnh một chút.

“Một phòng!” Dịch Hi Thần trừng lạnh mắt, cắn chết không buông.


Chưởng quỹ: “…”

Tuy rằng vẫn luôn hiểu rất rõ tính cách thần giữ của của Dịch Hi Thần, nhưng mà lúc này Trưởng Tôn Tử Quân cũng không nhịn được có xúc động muốn trợn trắng mắt. Hiện tại kiếm bọn họ cũng lấy được rồi, còn lấy được một đống linh thạch từ trong tay ma tu ở Thương Minh động. Trước mắt chỉ cần ra thêm ba khối linh thạch sơ cấp mà thôi!! Tuy rằng tự chủ của hắn vẫn đủ để lấy làm kiêu ngạo, nhưng vì tiết kiệm được ba khối linh thạch sơ cấp mà hắn phải chịu dằn vặt vậy thì cực kỳ tàn ác đó!!!

Dịch Hi Thần lấy ra ba khối linh thạch sơ cấp, khí thế dũng cảm kia giống như đang ném thiên tài địa bảo ra vậy: “Đưa thẻ phòng cho ta!”

Vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân phiền muộn, dùng linh tê truyền âm cò kè mặc cả với y.

“Hai phòng.”

“Không muốn, chỉ một phòng!”

“… Tiền tính cho ta.”

“Tiền ngươi đâu? Lấy ra đi!”

Trưởng Tôn Tử Quân: “…”

Xưa nay hắn và Dịch Hi Thần không phân sổ sách, kiếm được bảo bối bán linh thạch đều là do Dịch Hi Thần quản, trong tay hắn một khối linh thạch cũng không có. Nếu như Dịch Hi Thần sống chết níu túi tiền không buông tay, hắn cũng chỉ có thể bán áo bán quần gán nợ.

Chưởng quỹ khách điếm nhìn người này lại nhìn người kia, nhún nhún vai, nhận lấy linh thạch, móc ra một tấm thẻ bài giao cho bọn họ.

Dịch Hi Thần chuẩn bị lên lầu, Trưởng Tôn Tử Quân lại đứng không chịu động đậy. Lúc trước khi tâm ma phát tác, hắn đã không khống chế được cưỡng hôn Dịch Hi Thần, hắn nhìn ra được Dịch Hi Thần cực kỳ lúng túng, ngay cả nói cũng không nguyện nói về việc này, chỉ sợ chọc thủng tầng giấy kia bọn họ liền nước đổ khó hốt. Hắn nhịn đến thống khổ chỉ là phụ, hắn lại càng không muốn không cẩn thận làm ra việc khó có thể vãn hồi, về sau ngay cả quan hệ như vậy cũng không cách nào duy trì.

Dịch Hi Thần lại hơi tức giận.

Mười năm qua y và Trưởng Tôn Tử Quân gần như chưa từng cãi nhau đỏ mặt, bởi vì hai người rất ít khi ý kiến không giống nhau, mặc dù ý kiến không giống nhau, thì lập tức sẽ có một bên thoái nhượng, dù sao thì trên đời này không có chuyện ghê gớm gì đáng giá cho bọn họ tranh chấp. Lần này y không muốn nhường, không chỉ là vì ba khối linh thạch sơ cấp, lại không nghĩ rằng, Trưởng Tôn Tử Quân thế mà cũng cố chấp với y.

“Tại sao ngươi không chịu ngủ cùng một phòng với ta?” Dịch Hi Thần trợn mắt nhìn hắn, dùng linh tê truyền âm chất vấn hắn.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không thể nói rằng ta sắp không khống chế được mà muốn rút ra tiến vào ở cái chỗ chỉ có ra không có vào của ngươi, chỉ có thể trả lời: “Chính là không muốn.”

“Ngươi ngươi ngươi!” Hai mắt Dịch Hi Thần trợn lên càng tròn, “Lại muốn chia tiền với ta, lại muốn chia phòng với ta! Tiếp theo có phải ngươi liền muốn đẩy ngón tay ta không!”

Trưởng Tôn Tử Quân bất mãn lại buồn bực, cúi đầu nhìn nhìn tay mình. Tại sao đẩy ngón tay lại khiến Dịch Hi Thần để ý như vậy chứ? Hắn thử dùng vài loại phương pháp đẩy ngón tay của chính mình, đẩy thế nào cũng không đẩy ra trò được.

Tuy rằng chưởng quỹ khách điếm không biết bọn họ đang tranh cãi cái gì, nhưng mà thấy hai người giằng co lâu như vậy, một người trong đó còn không hiểu ra sao mà ở trong đại sảnh chơi ngón tay. Hắn cho rằng đây là một đôi đạo lữ cãi nhau, vì vậy tiến lên vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Tử Quân: “Đạo hữu, có lời gì các ngươi trở về phòng từ từ nói đi. Dù sao thì chỗ ta vẫn còn phòng trống, nói xong rồi, vẫn có thể lại thêm một phòng mà.”

Trưởng Tôn Tử Quân không thích bị người khác chạm vào, hạ mắt liếc nhìn cái tay khoát lên vai hắn, muốn đẩy nó ra.


Đẩy ra…

Hắn đột nhiên giống như hoàn toàn giác ngộ, hiểu rõ tâm ma của Dịch Hi Thần đến tột cùng là cái gì! Hóa ra, tâm ma của bọn họ đều giống nhau!

Dịch Hi Thần không thể nhịn được nữa, chạy tới kéo hắn đi lên lầu: “Trước tiên vào phòng lại nói!”

Trưởng Tôn Tử Quân không có cách nào, bị y kéo vào trong phòng.

Sau khi vào phòng, ngược lại cũng không đàm luận cái khác. Trước hết hai người mở cái túi mà Nguyên Thần Độ Nhân đưa cho bọn họ ra xem. Đựng ở bên trong, là một ít linh thạch, đan dược và tiên tài. Nguyên Thần Độ Nhân cảm thấy phụ mẫu của Dịch Hi Thần và Dược Bất Độc bị giết không thể tách rời quan hệ với việc năm đó Hỏa Vân lão tổ truyền đạo, hắn không giúp được nhiều hơn, nên liền cho bọn họ chút bảo vật, hy vọng có thể hữu dụng với bọn họ.

Đồ vật mà Hư Vô tông chủ đưa cho tự nhiên không phải tầm thường, mỗi một món đều có thể nói là có giá trị không nhỏ, Dịch Hi Thần nhìn đến trợn cả mắt lên, thở dài nói: “Hư Vô tông chủ quả thực… là người lương thiện đệ nhất có một không hai mà!!”

Trưởng Tôn Tử Quân nhìn thấy linh thạch cao cấp đổ ra trên bàn, vươn tay muốn lấy một khối, bị Dịch Hi Thần vỗ một phát trở về. Dịch Hi Thần lườm hắn một cái, vội vàng ôm linh thạch thu đến trước mặt mình.

Trưởng Tôn Tử Quân: “…Hừ!”

Hư Vô giới sản xuất nhiều tiên tài thuộc tính mộc, Dịch Hi Thần kiểm kê đồ vật lại một chút, phân chia mấy thứ mình dùng được lúc làm pháp khí ra, lại phân chia một chút đẩy lên trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân: “Mấy cái này dùng để cường hóa Thương Vân bảo kiếm thế nào?”

Cấp bậc những tiên tài này vô cùng cao, có một hai loại khác thậm chí có thể tính là cấp bậc thiên tài địa bảo. Nếu như để Dịch Hi Thần cầm đi đổi đồ vật, không biết có thể làm bao nhiêu pháp khí cho y. Nếu là người bình thường, tất nhiên là không nỡ đem ra cường hóa bảo kiếm. Nhưng lần trước sau khi Dịch Hi Thần nghe Trưởng Tôn Tử Quân nói muốn đem Thương Vân bảo kiếm luyện thành Trảm Hồng kiếm thì liền để ý, đặc biệt để thứ tốt nhất lại cho hắn.

Trưởng Tôn Tử Quân lại đột nhiên hỏi: “Phong ấn của ngươi, muốn giải không?”

Nếu như giải phong ấn, người mơ ước pháp bảo trong cơ thể y tất sẽ hạ thủ với y, đến lúc đó có thể sẽ gặp nguy hiểm; nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân cũng biết, Dịch Hi Thần vẫn luôn rất để ý ngụy linh căn của y, kêu y vì bảo mệnh mà luôn luôn yếu ớt, sợ là y cũng không muốn. Bởi vậy giải hoặc không giải, hắn muốn nghe quyết định của Dịch Hi Thần, chỉ cần Dịch Hi Thần có quyết định, hắn liền toàn lực giúp đỡ.

Dịch Hi Thần hơi đỏ mặt, nhưng vẫn không chút chậm trễ nói: “Giải! Đương nhiên muốn giải!”

“Được.” Trưởng Tôn Tử Quân đẩy mấy thứ tiên tài trân quý nhất mà vừa rồi Dịch Hi Thần đưa cho hắn ra, nói: “Những thứ này có thể đổi lấy tiên tài cần thiết cho ngươi luyện thể. Ngươi giữ lấy trước đi. Còn lại thì ta đem luyện kiếm.”

Biểu tình Dịch Hi Thần có chút không tự nhiên: “Không cần… Ngươi cầm đi luyện kiếm hết đi. Ngươi muốn luyện thành Trảm Hồng kiếm, không thể luyến tiếc tiên tài.”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không phải tiếc, mấy thứ này mặc dù đủ cho ta cường hóa thuộc tính mộc của kiếm, nhưng mà Trảm Hồng kiếm đầy đủ ngũ hành, dù có dùng mấy thứ này, cũng còn chưa đủ. Việc luyện kiếm không vội vàng được, luyện thể cho ngươi mới là việc cấp bách.”

Khóe mắt Dịch Hi Thần thoáng co rút, chậm rì rì nói: “A… Luyện thể… Luyện thể cũng không vội vàng được, năm loại thiên tài địa bảo, không biết bao lâu mới có thể lấy đủ, có khả năng là ngươi luyện Trảm Hồng kiếm càng nhanh hơn một chút.”

Hai người đem một đống bảo vật đẩy tới đẩy lui, đều nói mình không vội, muốn để cho đối phương dùng trước.

Sau khi đẩy nửa ngày, Dịch Hi Thần nói: “Được rồi được rồi! Tử Quân, gần đây đến tột cùng là ngươi xảy ra chuyện gì vậy! Sao lại giống như xa lạ với ta vậy! Coi như ta luyện thể mở được phong ấn, thì không phải ta tu luyện cũng cần rất nhiều thời gian sao? Một chốc ta có thể mạnh lên bao nhiêu? Hai chúng ta vốn là kề vai chiến đấu, ta tiêu phí nhiều như vậy đổi lấy việc mở phong ấn, còn không bằng trước tiên luyện thành Trảm Hồng kiếm của ngươi, đối với hai chúng ta mà nói thì muốn đối phó cường địch nhất định là luyện kiếm cho ngươi trước sẽ càng tốt hơn!”

Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ nhìn y.

“Lại nói.” Ánh mắt Dịch Hi Thần di chuyển, để che giấu sự chột dạ của mình mà không dám nhìn mắt hắn, tận lực khiến giọng điệu của cực kỳ đúng lý hợp tình, “Kỳ Lân huyết, Định Phong châu, Huyền Quy giáp, Bàn Long lân, Lôi Đình quả đều rất khó lấy được, nếu như chúng ta đã lấy được vài thứ trong đó, vậy thì trước tiên để cho ta. Nhưng một chút ta còn chưa có, cho nên trước tiên làm kiếm của ngươi đi.”

Trưởng Tôn Tử Quân không nói.

Dịch Hi Thần tưởng mình đã thuyết phục được hắn, đang định thở ra một hơi, liền thấy Trưởng Tôn Tử Quân cầm ra một hạt châu màu đỏ từ trong đống đồ vật Nguyên Thần Độ Nhân đưa.

“Cái này… Hình như là Kỳ Lân huyết!” Trưởng Tôn Tử Quân nghiêm túc nhìn một hồi, mừng tít mắt: “Thật sự là nó! Chỉ có hạt châu do Kỳ Lân huyết ngưng tụ thành mới có tơ máu như vậy! Thực sự là đạt được không mất công phu! Chỉ còn thiếu bốn loại là ngươi có thể luyện thể rồi!”

Dịch Hi Thần: “…”

Hết chương 52