Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 27

Edit: Dương Tử Nguyệt

Ngày vẫn trôi qua như cũ, hạ qua đông tới, thời gian trôi rất nhanh, mấy chốc Nghi Lâm đã mười bảy tuổi.

Lúc này, cô đang ngồi trong xe ngựa, nhìn người nào đó đang nằm nghiêng một cách tao nhỏ, cô tỏ vẻ rất áp lực.

Dựa theo kế hoạch trước kia của cô, cô vốn nên trở lại phái Hằng Sơn vào ngày chín tháng tư năm trước để thăm người thân, Đông Phương Triệt cũng đồng ý điều đó, nhưng người định không bằng trời định, trước khi cô xuất phát thì Đồng Mộ Niên vô ý lộ tin tức cho cô, nói Lưu Chính Phong của phái Sơn Lưu muốn rửa tay gác kiếm, bây giờ đã phát thiệp mời, muốn mời mọi người khắp võ lâm đến chứng kiến. Lúc Nghi Lâm nghe tin này xong, trong đầu xuất hiện hằng đẳng thức: Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm = Lệnh Hồ Xung nhận được khúc phổ của [Tiếu Ngạo Giang Hồ] = Gặp được Lâm Bình Chi và nghe được lời di ngôn của cha mẹ về [Tịch Tà Kiếm Pháp] = Bắt đầu cuộc sống bi thảm của Lệnh Hồ Xung. Trong nháy mắt, cô gái nhỏ nào đó đã chỉnh lại kế hoạch, tìm một lý do ngớ ngẩn về phái Hằng Sơn chậm một chút.


Đông Phương Triệt không để ý lúc nào cô trở về, tuy rằng rất tò mò về quyết định của cô, nhưng nghĩ lại, cũng phát hiện mấy chỗ không tốt, hơn nữa mấy trăm mạng của đệ tử phái Hằng Sơn đang ở trong tay hắn, nha đầu có muốn trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cho nên sang năm về thì sang năm về, cô gái nhỏ mà, phải dỗ dành mới tốt, nếu chỉ ức hiếp thì thỏ con cũng có thể cắn người.

Kế hoạch của Nghi Lâm là như vầy, lúc trở về phái Hằng Sơn thì trà trộn vào đội ngũ mà Định Dật sư thái mang xuống núi, sau đó dựa theo nguyên tác mà làm, đợi chuyện ở thành Hành Dương làm xong, cô lập tức trở về Hắc Mộc Nhai, kế hoạch ấy mà, cô gái nhỏ cũng tự nhận thiên y vô phùng, nhưng điều khiến người đau đớn là lúc Đông Phương Triệt lạnh nhạt leo lên xe ngựa với cô, lúc đó kế hoạch gì đó đã biến dạng mất tiêu rồi.

Vì có thể thuận lợi rời khỏi Hắc Mộc Nhai một thời gian dài, nửa tháng trước Nghi Lâm đã đưa cho Đông Phương Triệt ba bình thuốc, mấy bình thuốc này vốn nên đưa cho hắn từ năm trước, nhưng kế hoạch của cô thay đổi, thuốc cũng không đưa đi đúng thời gian. Cô cam đoan với hắn, có đống thuốc này tuy không cần châm cứu cũng không gây trở ngại việc luyện công của hắn, lúc đó Đông Phương Triệt tự nhiên cầm lấy, không nói một câu vô nghĩa, cô còn lo lắng phải nói rất nhiều nhưng lại không nghĩ tới mục đích đạt được nhanh như vậy, nó làm cô kinh ngạc mấy ngày. Nhưng bây giờ, Nghi Lâm biết mình bị đàu giỡn, tên nhóc Đông Phương Triệt này nhất định đã quyết định đi cùng cô, chẳng qua không nói cho cô biết mà thôi.

Đông Phương Triệt giải thích chuyện này như vậy “Nha đầu, từ khi chúng ta quen biết, kinh mạch của vi sư luôn dùng ngân châm để khai thông, cho dù thuốc muội đưa có hiệu quả thần kỳ nhưng không thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó ta tìm muội bằng cách gì?” Lời nói này cũng có chút đạo lý, phương thuốc đan dược này là cô chỉnh sửa từ phương thuốc mà nhị sư phụ đưa cho, trên lý luận nhất định sẽ hoàn mỹ nhưng còn chưa từng thử thí nghiệm, rốt cuộc có tác dụng phụ không cô cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm, cho nên chuyện này cô đuối lý trước, nhưng mà… “Nếu lo lắng, vì sao nửa tháng trước sư phụ lại cầm thuốc của con?” Đan dược này tốn không ít kỳ trân dị thảo, không chỉ có thể điều trị kinh mạch mà còn là thánh phẩm chữa thương, bây giờ thì lỗ nặng rồi. Đông Phương Triệt nở nụ cười yếu ớt, nhàn nhã đáp “Không có đạo lý không nhận đồ được tặng” Lời này vào tai Nghi Lâm giống như sét đánh khiến người khac sức chế, sớm biết hắn đi theo, cô còn phí tâm tư luyện thuốc làm gì?

Bắt đầu rời Hắc Mộc Nhai từ ngày mười ba tháng tư, đã hai ngày trôi qua, hôm nay là ngày thứ ba.

Trong xe ngựa, Đông Phương Triệt bất đắc dĩ nhìn nha đầu đang ngủ ngọt ngào trong lòng mình, cô nhóc này không biết lạ giường là cái gì, ở đâu cũng có thể ngủ ngon như thế, không có chút phòng bị, nha đầu này như vậy, nếu một mình ra ngoài không biết chết thế nào luôn ấy. Rút cánh tay khỏi đầu nha đầu, Đông Phương Triệt im lặng nhảy xuống xe, ba anh em họ Đinh đứng bên ngoài, thấy hắn đi ra, Đinh Nhất kính cẩn đưa thông tin mới nhận cho hắn, Đông Phương Triệt nghe xong thì nhíu mày, giống như không vui khi nghe được tin tức này.


Một lát sau, Nghi Lâm tỉnh dậy, thấy Đông Phương Triệt không ở trong xe, bĩu môi, dụi mắt, sau đó cũng xuống xe. Có điều cô vừa mới mở cửa xe đã bị người bế xuống xe ngựa, bởi vì tốc độ của đối phương rất nhanh, chỉ trong chớp mắt cô đã đứng trên mặt đất, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Nghi Lâm ngây ngơ nhìn Đông Phương Triệt nói “Con không còn là đứa trẻ nữa rồi!” Năm nay cô đã mười bảy, chiều cao cũng gần bằng hắn, cứ ôm tới ôm lui cũng không tốt. Đông Phương Triệt không để ý lời kháng nghị của cô, thản nhiên nhíu mày, xoa đầu cô nói “Ngoan, đi rửa mặt đi” Trong chớp mắt, cô cảm thấy vô lực vô cùng.

Đêm qua bọn họ nghỉ tạm ở một rừng cây nhỏ, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, Đinh Nhị đem những thứ cần dùng đi theo sau cô, vừa làm bảo mẫu vừa làm bảo tiêu, rất tẫn trách.

Tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng suối vẫn còn lạnh, tay có chút lạnh run. Lúc trở về xe ngựa, Đông Phương Triệt đang đợi cô ăn cơm, đồ ăn sáng rất đơn giản, mấy miếng điểm tâm đem ra từ Hắc Mộc Nhai và ít thịt thỏ hoang nướng còn thừa đêm qua, cô là người không thịt không vui, không phân biệt sáng tối, chỉ cần thấy thịt là ăn, Đông Phương Triệt đợi cô ăn no, mới đem tin tức vừa mới nhận nói cho cô, sau đó hỏi “Định Dật sư thái không ở phái Hằng Sơn, Lâm Nhi muốn về không?” Đầu Nghi Lâm bắt đầu vận chuyển, trong lòng so đo một hồi rồi chớp mắt, đáng thương nói “Con đã nhiều năm chưa gặp đại sư phụ, sư phụ — nếu không… chúng ta đi thành Hành Dương ha?” Đông Phương Triệt nói “Vào đó làm gì, không bằng về Hắc Mộc Nhai trước, đợi sau khi Định Dật sư thái về thì chúng ta xuống núi thăm cũng tốt mà!” Nghi Lâm cầu xin nói “Nhưng con không muốn đợi, sư phụ —“ Cô bắt đầu kéo ống tay áo của hắn, vừa làm nũng lại vừa nghiêm túc. Đông Phương Triệt thấy cô đáng yêu vô cùng, cảm thấy đi thành Hành Dương một chút cũng không tồi, vì vậy gật đầu đồng ý, Nghi Lâm lập tức cười rạng rỡ, khuôn mặt hồng nhạt giống như hoa lê, khiến người khác yêu thích vô cùng.

Cô như vậy khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, vẫn nên giữ cô bên người mới tốt…

Kế hoạch của Nghi Lâm như thế này, thật ra nhìn toàn bộ tiểu thuyết, cho dù không làm từng bước cũng được, chỉ cần đạt hai mục đích cuối cùng là ổn, thứ nhất, khúc phổ [Tiếu Ngạo Giang Hồ] phải đưa vào tay Lệnh Hồ Xung, như vậy sau này hắn mới có cơ hội trao đổi gần gũi với Nhậm Doanh Doanh; thứ hai, phải để cho Lệnh Hồ Xung gặp được Lâm Chấn Nam, cũng chính là cha ruột của Lâm Bình Chi, nghe được lời di ngôn cuối cùng, bởi vậy cuộc đời của Lệnh Hồ Xung mới ngày càng bi thảm, mà bi thảm tới mức tận cùng sẽ gặp được kỳ ngộ… Lúc đó kịch tình cũng có thể bắt đầu đi theo quỹ đạo vốn có của nó.


Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, có điều điểm đến từ phái Hằng Sơn đổi thành thành Hành Dương ở Hồ Nam.

Chỗ tốt của việc ngồi xe ngựa là có thể suy nghĩ thoải mái, mỗi ngày Đông Phương Triệt đều giành thời gian lớn để luyện công, cô đêm ngân châm cắm lên người hắn xong thì bắt đầu thời gian suy nghĩ của cô. Hai ngày nay, cô luôn tự hỏi một vấn đề nghiêm túc: Đi theo chiều hướng phát triển của kịch tình sẽ đúng sao? Nếu cô vẫn ở phái Hằng Sơn như trước thì đi theo kịch tình là tốt nhất, có nhiều thứ tốt hơn, nhưng bây giờ, cô lại có quan hệ thâm sâu với Đông Phương Bất Bại, không có sự tự do, cho dù mấy năm nay phát triển theo kịch tình nhưng sau này thì sao? Sau này nên làm gì bây giờ?

Người ta nói nước xa không cứu được lửa gần, trong nguyên tác, địa điểm thời gian bắt đầu, cụ thể và kết thúc không được nói rõ ràng, nếu cô ở phái Hằng Sơn thì còn có thể suy đoán một hai, nhưng bây giờ cô ở Hắc Mộc Nhai, dựa vào cái gì phải thúc đẩy kịch tình? Ví dụ như bây giờ, cô ngay cả địa điểm gặp Lệnh Hồ Xung cũng không biết…

Vì vậy, vấn đề bây giờ là tiếp tục kiên trì cái gọi là nguyên tác hay thay đổi hướng đi của nó, đổi một cách khác ngăn chặn bi kịch của phái Hằng Sơn? Đây là sự lựa chọn giữa A và B, chọn A, không thực tế, chọn B thì cần sự giúp đỡ bên ngoài…. Nghi Lâm không tự chủ nhìn về phía Đông Phương Triệt đang ngồi.. Sau đó run người…

A a a!! Thánh mẫu gì đó không thể làm!!


Cô không cần làm người cứu thế chó má gì đó!!!

Nghi Lâm rối loạn bứt tóc của mình, thật ra cô chỉ ở phái Hằng Sơn bốn năm thôi… Đúng thế, bốn năm… Nghĩ tới lão ni cô Định Dật trong nóng ngoài lạnh, Nghi Mẫn sư tỷ luôn giống vú em chăm sóc bản thân, lại có đồng môn luôn im lặng yêu thương cô…

Quên đi, quen biết mà.

Mấy ngày nay thành Hành Dương vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người từ nơi khác tới đây tụ tập, lớn tới mức kinh tế của thành cũng phát triển. Nhanh đuổi chậm đuổi, cuối cùng cũng tới trước ngày sáu tháng sáu, Nghi Lâm thở phào, không biết nếu không có, Lệnh Hồ Xung có thể bắt đầu cuộc đời bi thảm của mình không.

Nhật Nguyệt thần giáo cũng có phân đàn ở đây, nhưng Đông Phương Triệt không tính cho quản sự ở đây biết hắn tới, cho nên bọn họ ở một khách điểm, sáng tiếc khách điếm đã kín người, đừng nói phòng tốt, ngay cả phòng bình thường cũng hết rồi. Nhưng giáo chủ vẫn là giáo chủ, tiền nhiều, Đông Phương Triệt rất phá sản, trực tiếp đưa cho Đinh Nhất một xấp ngân phiếu đi vào trong dãy phòng tốt nhất ở khách điếm, đi một vòng ra, Đinh Nhất hồi báo đã có phòng. Nghi Lâm co rút khóe miệng, người có tiền là đại gia, lời nãy rất sâu sắc.

Trước khi xuống xe, Đông Phương Triệt lấy khăn lụa mỏng che lên mặt cô, lúc đó mới vừa lòng nói “Lâm Nhi đẹp như vậy, phải giấu đi mới được”


Nghi Lâm muốn gào rú, anh trai, anh cũng rất đẹp.