Khí Ma Hãm

Chương 17

Edit:Tieumanulk

Hai tháng sau

Trong lúc thượng triều hoàng thượng đột nhiên hôn mê bất tỉnh,thái y hội chẩn nhưng đoán không ra bệnh tình,mọi người trong triều như lâm đại địch sợ khó giữ nổi cái đầu.

Sau nữa khó khăn lắm mới tỉnh lại nói những lời làm cho người ta nghe không hiểu,kỳ quái nhất hắn cùng hoàng hậu từ trước đến giờ bằng mặt không bằng lòng không hiểu sao hiện tại lại chủ động yêu cầu hoàng hậu hầu hạ bên cạnh,bất kỳ đại thần nào đến yêu cầu bái kiến cũng bị ngăn ở ngoài điện.

Tính thế trong triều trở nên khẩn trương,mấy đại thần vốn quyết định ủng hộ Chu Tĩnh Thần cũng vì hoàng thượng thay thái độ mà dao động.

Ban đêm,dưới ánh đèn chập chờn,Chu Tĩnh Thần thả lỏng đầu,chân mày thanh tú khẽ chau lên,môi mỏng khẽ mím,vẻ mặt lo lắng không thôi.

“Vẫn còn than thở,đã xảy ra chuyện vậy?” Khí ma đẩy ra cửa thư phòng đi tới bên cạnh bàn,cúi đầu nhìn hắn.

“Còn không phải vì phụ hoàng ——” Chu Tĩnh Thần vẻ mặt đau khổ nói.

“Ta còn tưởng rằng là chuyện gì,muốn gặp hoàng thượng thì vào cung, ngồi ở chỗ này thì làm được cái gì?” Khí ma nhún vai,vừa bực mình vừa buồn cười.

“Gần đây trong cung rối ren,phụ hoàng lại mắc quái bệnh,thái y trong cung đều đã bó tay hơn nữa hoàng hậu lúc nào cũng ở cạnh phụ hoàng, ta căn bản không có cách nhích tới gần phụ hoàng.”

“Không thể nào......” Khí ma lẩm bẩm tự nói,âm thầm thi triển pháp thuật,sắc mặt lập tức đại biến.


Tại sao có thể như vậy?

Lúc trước y từng tính qua thọ nguyên hoàng thượng rõ ràng còn một năm,dưới mắt nhìn lại còn chưa đến ba tháng.Trong chuyện này nhất định có người giở trò quỷ nhưng rốt cuộc vì lý do gì y còn chưa biết,nên không cần vội vả nói cho Tĩnh Thần tránh để hắn lo lắng.

“Ngươi biết phụ hoàng bị bệnh gì sao?” Thấy khí ma sắc mặt khó coi,Chu Tĩnh Thần khẩn trương hỏi.

Dựa theo khả năng Khí ma hẳn đã biết,mà có thể làm cho y lộ ra loại vẻ mặt này,xem ra chuyện rất nghiêm trọng.

“Thật ra thì cũng không có gì,hoàng thượng chẳng qua chỉ bị bệnh cũ tái phát mà thôi.” Khí ma gõ lên mặt bàn,trong đầu còn đang không ngừng suy tư.

“Không được,ta muốn vào cung thăm phụ hoàng.” Không thể tiếp tục nghe y nói lời hời hợt,Chu Tĩnh Thần cắn răng một cái đứng lên.

“Trời đã tối rồi muốn đi ngày mai lại đi.”

Chu Tĩnh Thần giương mắt nhìn ra phía ngoài,đúng như lời khí ma bên ngoài bầu trời đã đen như mực,lúc này đi cũng chỉ quấy nhiễu đến phụ hoàng,đành phải thôi.

Sáng sớm hôm sau,trời còn lờ mờ Chu Tĩnh Thần đã bò dậy,vội vã chạy đến Đông sương,không nói hai lời kéo khí ma đi.

“Mau theo ta tiến cung.” Vì nhớ phụ hoàng hắn một đêm không ngủ ngon,dưới mắt có một quần thâm thật sâu,tiều tụy dọa người.

“Cho dù bổn tôn đi cũng vô dụng.” Khí ma cong lên khóe môi,lắc đầu.

Y đêm qua cũng vì muốn tra rõ chuyện hoàng thượng bệnh nặng mà cả đêm không nghỉ ngơi,trước mắt còn cần tiến thêm một bước chứng thật,cho nên hôm nay y không có thời gian theo Tĩnh Thần.

“Mặc kệ,nhất định phải thử một lần.” Dừng lại một chút,Chu Tĩnh Thần tiếp tục kéo y đi về phía trước.

“Ta cảnh cáo ngươi trước,bổn tôn cứu không được hoàng thượng ngươi cũng có thất vọng.” Khí ma nói đến khóe miệng vẫn xuống.


“Sẽ không,ngựa chết cũng phải...... Phi phi,chuyện xấu không linh,tốt linh!” Ý thức được chính mình nói gì,hắn vội vàng đổi lời nói.

“Ngươi đừng có đem bổn tôn nghĩ như thần,đừng tưởng rằng bổn tôn có thể giúp ngươi thay đổi vận thế thì chuyện gì cũng làm được.”

“Thôi,không trông cậy vào ngươi nữa.” Nghe đến đó Chu Tĩnh Thần cũng cảm thấy nhục chí.

Cưỡng cầu mãi cũng không được,khí ma đã từng nói với hắn phụ hoàng đại nạn sắp đến cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ,hắn kiên trì hơn nữa cũng vô bổ còn tổn thương hòa khí đôi bên.

“Đừng nghĩ nhiều,bổn tôn tự có dụng ý,ngươi vẫn nên sớm tiến thăm hỏi hoàng thượng,nhưng nhớ cẩn thận một chút,biết không?”

Không yên lòng ở trên bạch trâu đeo trên cổ Chu Tĩnh Thần thêm vào một pháp thuật,chỉ cần Chu Tĩnh Thần gặp nguy hiểm y sẽ biết,hơn nữa còn có thể kịp thời bảo vệ Chu Tĩnh Thần không bị thương tổn.

“Ta tiến cung nhưng nếu thái tử tới đây ngươi cũng gặp sao.” Nhớ tới đại hoàng huynh cứ cách ba năm ngày lại viện cớ đến quý phủ uống trà,trong lòng hắn có chút khó chịu.

“Ghen tị? Yên tâm,bổn tôn nhìn không ưa cái tên kia.” Khí ma hời hợt phất phất tay.

Chu Tĩnh Thần trừng lớn mắt,không hiểu tại sao khí ma lại liên tưởng đến chuyện kia.Hắn chỉ thuần túy cảm thấy đại hoàng huynh bắt đầu hoài nghi lai lịch khí ma,lo lắng hắn muốn hạ thủ trên người khí ma.

“Ta tiến cung đây.” Thôi,nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Sửa sang lại tốt y quan,Chu Tĩnh Thần sải bước đi về hướng của.

Hẳn là chính mình buồn lo vô cớ,hơn nữa cho dù đại hoàng huynh muốn đối phó khí ma sợ rằng cũng chiếm không được tiện nghi.Còn nếu muốn mua chuộc khí ma lại càng không có thể,khí ma chỉ có hứng thú với thọ nguyên,theo cái cá tính nhát gan sợ chết của đại hoàng huynh tuyệt đối sẽ không nguyện ý dùng năm mươi năm thọ nguyên để trao đổi.

Rồi hãy nói,mặc dù tính cách khí ma làm việc luôn là tỷ suất nhưng kỳ thật rất có nguyên tắc,không thể nào tùy tiện phản bội.

Đi trên đường lót đá phiến trong hoàng cung,Chu Tĩnh Thần trong đầu đầy ấp dáng người gầy yếu của phụ hoàng,bất tri bất giác đi tới Long môn lại bị ngăn lại.

“Trương công công,ngươi đây là ý gì?” Chu Tĩnh Thần vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm đối phương.


Hắn nhận ra thái giám cản đường,người này họ Trương là tâm phúc của hoàng hậu,xem ra đây nhất định là ý của hoàng hậu.

“Hoàng hậu có chỉ,người không có phận sự nhàn tạp không được đi vào,tam điện hạ không nên làm khó nô tài.” Trương công công tiến đến nói có vẻ gượng ép.

“Tránh ra,bổn hoàng tử mà là loại người nhàn tạp ư.” Chu Tĩnh Thần nhìn chằm chằm hắn.Nếu không phải đây là hoàng cung,hoàng hậu lại đang bên trong,hắn đã sớm xông lên cho tên cẩu nô tài lấn thế hiếp người này hai bạt tai.

“Nô tài chỉ phụng theo ý chỉ,ai cũng không thể đi vào.”

“Ngươi ——” Chu Tĩnh Thần nghiến răng,đôi tay giấu trong tay áo siết chặt lại.

“Lớn mật,người phương nào mà dám ồn ào chỗ này.”

Cánh cửa vốn đóng đột nhiên mở,hoàng hậu chậm rãi đi ra,một thân hoa phục vàng dệt hoa,mái tóc đen như mực được búi cao vãn thành hình quạt, trên đầu cài kim bộ diêu,khẩu khí khi nói thịnh khí lăng nhân.

“Nương nương.” Nghĩ tới bệnh thể phụ hoàng,Chu Tĩnh Thần cố nén hờn dỗi cúi đầu hành lễ.

“Thì ra là ngươi,không có chuyện gì thì đi xuống đi,đừng quấy rầy hoàng thượng tĩnh dưỡng.” Hoàng hậu mặt lạnh,mắt phượng hàm băng.

“Nghe nói phụ hoàng bị bệnh,nhi thần chỉ muốn vào xem một chút rồi đi.” Hắn mặc dù cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn vào bên trong,đáng tiếc hoàng hậu che kín hơn phân nửa cửa điện,cái gì cũng nhìn không thấy.

“Tam hoàng tử nghe không hiểu lời của bổn cung sao? Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng,những người như các ngươi lúc nào cũng chỉ lo cho lợi ích của mình,tới ầm ĩ muốn gặp hắn?”

“Nhi thần không có ý đó,nhi thần chẳng qua......muốn ” Chu Tĩnh Thần quét mắt sang hoàng hậu khí diễm lớn lối,ủ rũ xoay người rời đi.

Gần đây tình trạng phụ hoàng thế nào hắn cũng nghe nói,nhìn dáng dấp hoàng hậu xem ra muốn kéo dài thời gian,chặt đứt hơi thở cuối cùng của hoàng thượng,để cho đại hoàng huynh có thể thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế.

Bất đắc dĩ crên danh nghĩa hắn là nhi tử người ta,là thần tử,dù hoàng hậu có chụp mũ hai chữ “bất hiếu” lên đầu mình,hắn cũng không thể phản bác.Đi tới chính cung đại môn,không ngờ lại đụng phải người hắn không muốn thấy.


“Ai nha,đây không phải là tam đệ sao?” Chu Tĩnh Vũ giương khuôn mặt tươi cười đi về phía hắn,tâm tình dường như rất tốt.

“Đại hoàng huynh.” Hắn tùy ý chắp tay,chỉ muốn ứng phó một chút rồi lập tức rời đi.

Muốn gặp phụ hoàng lại nhiều lần bị ngăn cản ngoài cung,người khởi xướng lại là hoàng hậu,đối mặt thái tử hắn tự nhiên cười không nổi.

“Sắc mặt khó nhìn như vậy,người nào chọc tức đệ rồi?” Chu Tĩnh Vũ nhìn hắn,biết rõ còn cố hỏi.

“Không có.” Hắn lên tiếng phủ nhận.

“Không có? Sớm như vậy đã tiến cung là muốn thăm phụ hoàng rồi,thế đệ thăm phụ hoàng chưa?” Chu Tĩnh Vũ vẻ mặt nhìn có chút hả hê,cười ha ha nghiễm nhiên đã biết được đáp án.

“Không có.”

“Tam đệ cũng đừng quá buồn,gần đây phụ hoàng tinh thần lúc tốt lúc xấu đều dựa vào mẫu hậu chiếu cố,mẫu hậu cũng vì không muốn ảnh hưởng long thể của phụ hoàng mới không cho người khác tùy ý thăm hỏi.” Chu Tĩnh Vũ làm bộ giải thích.

“......” Hắn nhếch cao khóe môi,một câu cũng không nói.

Đã biết mẫu tử bọn họ miệng lúc nào cũng nói đầy nhân nghĩa trong lòng lo lắng bất an.

“Sao rồi,nếu tam đệ lo lắng đến bệnh tình phụ hoàng,vậy bổn thái tử có thể thay đệ đến chỗ mẫu hậu nhìn một chút,nhất định phụ hoàng sẽ nhớ đệ là người ngài sủng ái!” Chu tĩnh Vũ cười giễu,lại phun oán khí.

Mẫu hậu nói cho hắn biết,tâm thần phụ hoàng đã bị vị vu sư Miêu Cương kia khống chế nhưng thỉnh thoảng vẫn khôi phục tỉnh táo,vì đề phòng bất trắc phải chờ hoàn toàn khống chế được phụ hoàng,đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.Không đến một tháng nữa hắn có thể đăng cơ làm hoàng,nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ phải cẩn thận không để sinh quẻ là được.

“Vậy tại sao đại hoàng huynh phải cố kỵ,các ngươi lòng Tư Mã Chiêu người qua đường cũng biết.” Trong lòng chỉ lo lắng bệnh tình phụ hoàng,Chu Tĩnh Thần tâm phiền ý loạn mở miệng cãi lại.

“Hay lắm,Chu Tĩnh Thần,ngươi sắp chết đến nơi còn dám cãi cùng bổn thái tử,ta sẽ mở to hai mắt chờ kết cuộc của người.” Chu tĩnh Vũ nghe thấy,sắc mặt biến đổi lớn,phẩy tay áo bỏ đi.


Cùng Chu Tĩnh Vũ dây dưa một hồi,Chu Tĩnh Thần tâm tình xuống thấp bước ra cửa cung,lần này hắn vội vả muốn thăm hỏi phụ hoàng nên không ngồi kiệu mà cỡi ngựa tới.

Trên đường giục ngựa,khuôn mặt mỏi mệt,ánh mắt dại ra,trong đầu ngổn ngang.Chuyến vào cung không chỉ không nhìn thấy phụ hoàng,còn bị mẫu tử bọn họ gây khó khăn.

Không biết tâm bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu ích kỷ,một người là thế tử kết tóc cùng phụ hoàng,một người là nhi tử phụ hoàng,lại nhân lúc phụ hoàng bệnh nặng vơ vét lợi ích cho chính mình.

Bỗng nhiên có một lão hán đeo giỏ làm bằng trúc từ bên cạnh hắn đi qua,mã nhi một trận cuồng loạn,lão hắn bị dọa sợ đến cả người cùng giỏ té ngã trên đất.