Khí Ma Hãm

Chương 13

Chưa bao giờ yêu thương kịch liệt đến thế,vốn kháng cự toàn bộ hóa thành đón ý nói hùa,thậm chí hi vọng khí ma nhanh hơn một chút......

“Gọi lớn tiếng một chút...... Càng lớn càng tốt......” Hắn rên rỉ kích thích thần kinh khí ma,tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

“Ừ...... A...... Quá sâu......” Hắn thỏa thích reo hò,cong lên thân thể hùa theo đối phương.

Khi cự vật chạm vào một nơi trong cơ thể hắn,hắn thét chói tai liên tục,đỉnh ngọc hành phun ra chất lỏng bạch trọc thấm ướt cả người khí ma.

“Là nơi này sao?” Điều chỉnh vị trí,khí ma nhắm ngay một vị trí dùng sức đâm mấy cái.

Trên người mồ hôi như mưa rơi theo động tác kịch liệt của bọn họ mà nhỏ trên mặt đất hỗn hợp cùng chất lỏng bạch trọc vô cùng *** mỹ.

“Không được,ta thật không chịu nổi.....” Chu Tĩnh Thần nửa khép hờ đôi mắt,mệt mỏi nói không ra lời.

“Một lần đã không chịu nổi,thật vô dụng.” Khí ma ôm hắn trở mình.

“Ngô......”

Cảm giác được cự vật cứng rắn như sắt trong cơ thể,động tác thay đổi tư thế làm hung vật càng thâm nhập sâu vào trong cơ thể khiến hắn lại có phản ứng.

Cảm giác được phản ứng của Chu Tĩnh Thần,khí ma nhướng mày hỏi: “Lại muốn rồi đúng không?”

“Đừng mà.”

“Hút chặc thế kia mà còn bảo đừng sao.”

Khí ma trừu động thêm mấy cái sau đó nhanh chóng rút ra cự vật,trong nháy mắt trong cơ thể trống rỗng,hắn cắn chặc hàm răng không để cho mình thét lên.


“Bổn tôn thích cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi hơn,nó thành thực hơn nhiều.”

Một trận thiên toàn địa chuyển,cả người cũng bị lật lại.

“A ——” Gục ở trên giường mềm mại,hắn cho rằng tất cả đã kết thúc,ai ngờ mới vừa lấy hơi,phía sau lại bị ***g ngực rắn chắc dán lên,chờ hắn phục hồi tinh thần trong cơ thể lại bị nhét đầy......

Không biết rốt cuộc làm bao nhiêu lần,trên giường loang lổ nhiều vết bẩn,không khí tràn đầy mùi vị ***.

“Đủ rồi,ngươi muốn ta chết sao?!” Từ trong hôn mê tỉnh lại Chu Tĩnh Thần vung một chưởng hướng mặt khí ma.

Dược lực đã sớm không còn,khí ma lại không chịu dời đi tiếp tục trên người hắn phát tiết dục vọng,lần một lần hai hắn còn có thể nhịn nhưng vừa rồi hắn mệt mỏi ngất đi,khí ma vẫn không chịu buông tha hắn.

Mồ hôi thấm ướt mái tóc dài dán chặc sau lưng,khuôn mặt đỏ hồng giống như bị ngọn lửa thiêu đốt,toàn thân đều run rẩy ngay cả hai chân cũng thế.

“Bổn tôn sao để cho ngươi chết được.” Nhìn thấy bộ dáng hắn,khí ma hạ thấp mí mắt mơ hồ có chút đau lòng.

Y quên mất Chu Tĩnh Thần chỉ là người bình thường không giống mình,chỉ là y căn bản không khống chế được bản thân muốn hết lần này đến lần khác.

“Ngươi còn không mau đi ra ngoài ——”

“Lập tức.”

Như dã thú gầm lên,khí ma ôm chặc lấy hắn đem thứ nóng hổi buông thả trong cơ thể hắn......

Ôm chặc eo Chu Tĩnh Thần,khí ma xoay người nằm nghiêng bên cạnh hắn,đem mái tóc ướt đẩy ra sau ót hắn.

“Đừng ồn nửa,ta muốn ngủ......” Nói xong hắn mệt mỏi thở to ngủ thiếp đi.


Khí ma sửng sốt không ngờ Chu Tĩnh Thần nói ngủ là ngủ thật.

Thở dài bàn tay to vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn,ôm lấy hắn chìm vào mộng đẹp......

Sáng sớm,ánh mặt trời rạng rỡ rải đầy trên đất,Chu Tĩnh Thần nửa tỉnh nửa mê chỉ cảm thấy cả người thật ấm áo.Nói lại đây là lần đầu hắn ngủ say giấc đến thế.

“Eo của ta...... sắp gãy mất!” Đang muốn tung mình xuống giường,vòng eo đau đến khiến hắn nhe răng trợn mắt.

Khi hắn nhìn thấy nam tử tóc trắng bên cạnh,hồi ức ngày hôm qua lập tức như thủy triều phóng mạnh về trong đầu,thoáng cái mặt đỏ bừng.

Khí ma ngủ rất sâu,hai tròng mắt nhắm chặt,hô hấp đều đều,lông mi rũ xuống như tiểu phiến tử,bình tĩnh khó gặp..

Nhưng nghĩ đến màn đêm qua hắn vừa tức vừa vội,giơ lên tay phải muốn phất qua trên mặt khí ma.

“Khốn kiếp!”

Nhưng rốt cuộc quả đấm tuy đã giơ cao nhưng làm sao cũng không thể hạ xuống,hắn hận đến nghiến răng.

Hắn vẫn còn nhớ bản thân mình nhào đến khí ma muốn y giúp đỡ,hết thảy đều do tự mình gây ra nên không thể trách ai.

Do dự liên tục hắn quyết định tắm rửa trước hẳn tính,ngoại trừ mồ hôi trên người còn có trọc vật trong cơ thể,tất cả đều phải rửa.

Chu Tĩnh Thần vừa muốn đứng dậy,khí ma bỗng nhiên xoay người cả người nằm úp sấp trên người hắn.

“Muốn làm gì?” Thanh âm lười biếng vang lên bên tai.


Hắn sợ hết hồn,lui về phía sau sơ ý đầu đụng vào tường,đau đến hắn thiếu chút nữa thét lên.

“Không sao chứ?” Khí ma vội vàng kéo hắn vào trong ngực,sờ sờ sau ót hắn.

“Đầu của ta nhất định sưng rồi!” Hắn hung hăng trợn mắt nhìn khí ma.

Khí ma nhoẻn miệng cười “Thổi chút sẽ hết đau thôi.”Xem hắn như đứa bé ba tuổi khí ma quan tâm dụ dỗ.

“Ngươi......” Nhìn khí ma đột nhiên nở nụ cười,Chu Tĩnh Thần quên mất tất cả sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương,hít thở có chút dồn dập.

Khí ma sao lại thế này rồi? Từ tối hôm qua y dụ dỗ hắn,hắn đã cảm thấy kỳ quái,khí ma trước giờ lãnh đạm như thay đổi thành một người khác,hay hắn căn bản chưa hiểu rõ y mới không biết y cũng có một mặt khác? Chu Tĩnh Thần hỗn loạn nghĩ.

Thấy dáng vẻ hắn ngớ ngẩn,khí ma không khỏi lần nửa cười cười “Bổn tôn sẽ thổi cho ngươi”

Thừa dịp hắn thất thần,khí ma thần thanh khí sảng xoay lại đầu hắn,thật tình thổ một hơi lên nơi sưng vù.

“Buông tay,đã không đau rồi.” Một tay đẩy ra khí ma, hắn muốn ngồi dậy.

“Bổn tôn nói không sai đúng không,thổi một cái sẽ hết đau.” Khí ma buông tay,con ngươi xanh cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Nhìn khí ma cười,hắn tức giận gầm nhẹ nói: “Cút ngay,đừng phiền ta.”

“Dùng qua rồi ném,quả nhiên đế vương là vô tình nhất.”

“Ta,ta lúc nào dùng qua tựu ném?” Những lời này làm đôi mắt Chu Tĩnh Thần trợn lớn.

“Ngươi cứ nói đi?” Khí ma không đáp hỏi ngược lại,bàn tay to mập mờ vỗ về chơi đùa hông hắn.

Vỗ lạnh lên bàn tay không an phận của khí ma,hắn hừ hừ thét lên: “Đừng sờ loạn nửa!”

“Không có sờ loạn ah,ta chỉ động vào nơi đó thôi.” Thình lình bị sờ soạn giữ đùi,Chu Tĩnh Thần giật mình thiếu chút thét thành tiếng.


Buồn cười nhìn hắn trợn to hai mắt,khí ma kéo hắn vào trong ngực,tách ra hai chân.

“Ngươi muốn làm gì?” Hắn vùng vẫy muốn tránh nhưng đánh không lại khí ma.

Khí ma chơi đùa thành trong tiểu huyệt một hồi lâu mới buông tay “Tốt lắm.”

“Tốt cái gì tốt,eo của ta không thẳng được rồi này.” Tất cả ủy khuất không thể dùng ngôn ngữ biểu lộ,hắn thật muốn nhào tới cắn khí ma đến hả giận mới thôi.

“Ai bảo ngươi không biết bảo vệ mình.”

“Ta......” Ngậm miệng đem lời vừa nói ra nuốt trở lại.

Đúng là hắn không biết bảo vệ mình,nếu không sẽ không rơi vào kết quả bi thảm như hiện giờ ——

“Vẫn im lặng là tốt nhất.” Thoáng cái khí ma ngăn lại môi chắn.

“Ưm......”

Khí ma bá đạo hôn hắn,một tay vuốt ve phần lưng khiến cả người hắn như nhũn ra.....

“Mùi vị không tệ......” Vừa kết thúc nụ hôn khí ma liếm liếm khóe miệng,vẻ mặt đắc ý vẫn còn chưa hết,con ngươi màu xanh lóe tia sáng lóa mắt.

“Phi phi,ngươi rốt cuộc cho ta uống thuốc gì?” Chu Tĩnh Thần liều mạng lau đi dấu vết trên môi,hoài nghi nhìn khí ma chỉ cách một ngày mà tính tình thay đổi đến đáng sợ.

“Lau cũng vô dụng,toàn thân ngươi có chỗ nào mà bổn tôn chưa sờ qua.” Khí ma thấp giọng nói,bàn tay to chạy dọc theo dáng lưng duyên dáng dời xuống cánh cánh mông căng đầy.

Thân là Ma Tôn chưa có ai dám lớn lối với y mà Chu Tĩnh Thần không ngừng mang đến cho y cảm giác mới mẻ,sau này có hắn bên cạnh làm bạn nhất định không buồn tẻ......

“Nói hưu nói vượn!”

“Vậy thì không nói,làm là được chứ gì.” Nói xong khí ma lần nữa ngăn ngừa môi hắn.