Tôi thức dậy bởi tiếng điện thoại réo lên một bài của The Hectic Glow. Bài hát yêu thích của Gus. Điều đó có nghĩa là anh đang gọi – hoặc ai đó đang gọi bằng điện thoại của anh. Tôi liếc nhìn đồng hồ báo thức: 2:35 sáng. Anh đã đi rồi, tôi nghĩ, mọi thứ trong tôi vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi mãi mới cất lên được lời “Xin chào?”
Tôi chờ đợi âm thanh từ tiếng nói thua cuộc của một người làm cha mẹ.
“Hazel Grace,” Augustus nói yếu ớt.
“Ôi tạ ơn Chúa, là anh. Chào anh. Chào anh, em yêu anh.”
“Hazel Grace, anh đang ở trạm xăng. Không ổn rồi. Em phải đến giúp anh.”
“Sao cơ? Anh ở đâu cơ?”
“Trạm xăng Speedway ngã tư phố 86 và đường Ditch. Anh đã làm gì đó cái ống thông dạ dày và giờ anh không biết làm sao nữa và –”
“Em gọi chín-một-một ngay đây,” tôi nói.
“Đừng đừng đừng đừng đừng, họ sẽ đưa anh vào viện mất. Hazel, nghe anh nói này. Đừng có gọi chín-một-một hay bố mẹ anh nếu không anh sẽ không bao giờ tha thứ rằng em không ôi làm ơn đến đây làm ơn đến đây sửa cho anh cái ống chết tiệt này. Anh chỉ, Chúa ơi, chuyện này là thứ ngu ngốc nhất. Anh không muốn bố mẹ biết anh đã trốn ra ngoài. Xin em. Anh có mang thuốc theo; anh không thể đút nó vào được. Xin em đấy.” Anh đang khóc. Tôi chưa bao giờ nghe tiếng anh thổn thức thế này ngoại trừ cái lần ở bên ngoài nhà anh trước chuyến đi Amsterdam.
“Được rồi,” tôi nói. “Em đi ngay đây.”
Tôi gỡ máy thở BiPAP ra và gắn mình với bình ôxy, đặt nó vào trong giá, xỏ đôi giày thể thao cho hợp với cái quần ngủ vải bông màu hồng và chiếc áo bóng rổ Butler, vốn là của Gus. Tôi chộp lấy chùm chìa khóa trong ngăn kéo dưới bếp chỗ Mẹ cất chúng rồi viết một mẩu giấy nhỡ họ có thức dậy trong lúc tôi đang đi.
Đến thăm Gus. Việc quan trọng. Con xin lỗi.
Yêu, H
Đi được một vài dặm trên đường tới trạm xăng, tôi mới đủ tỉnh táo để nghĩ xem tại sao Gus lại ra khỏi nhà lúc nửa đêm thế này. Có thể anh bị ảo giác, cũng có thể những tưởng tượng khổ sở đã kiểm soát tâm trí anh.
Tôi tăng tốc qua những chiếc đèn vàng nhấp nháy trên Đường Ditch, lái rất nhanh một phần để sớm đến chỗ anh một phần hi vọng cảnh sát sẽ chặn tôi lại cho tôi một cơ hội để khoe với người khác rằng anh người yêu sắp chết của tôi đang mắc kẹt bên ngoài trạm xăng với một cái ống thông dạ dày trục trặc. Nhưng chẳng có anh cảnh sát nào xuất hiện để đưa ra quyết định thay tôi.
Chỉ có hai chiếc xe ở bãi đỗ. Tôi đậu xuống cạnh xe anh. Tôi mở cửa xe. Đèn trong xe bật sáng. Augustus ngồi trong ghế lái, ngập trong bãi nôn của chính anh, hai tay anh ấn chặt bụng chỗ ống thông dạ dày đi vào. “Chào em,” anh thều thào.
“Ôi Chúa ơi, Augustus, em phải đưa anh đến bệnh viện thôi.”
“Làm ơn xem nó thế nào đã.” Tôi bị buồn nôn bởi cái mùi nhưng vẫn cúi xuống xem xét vùng bụng trên rốn của anh nơi người ta phẫu thuật đặt chiếc ống. Chỗ da bụng anh ấm và đỏ ửng lên.
“Gus, em nghĩ nó bị nhiễm trùng rồi, em không làm gì được đâu. Sao anh lại ra đây? Sao anh không ở nhà?” Anh lại nôn, thậm chí còn không đủ sức quay miệng ra khỏi người. “Ôi, anh yêu,” tôi thốt lên.
“Anh muốn mua một gói thuốc lá,” anh thều thào. “Anh làm mất gói của anh. Hoặc người ta lấy nó đi rồi. Anh không biết nữa. Bố mẹ bảo họ sẽ mua cho anh một gói khác, nhưng anh muốn…tự mình mua nó. Tự mình làm một việc nhỏ nhặt đó.”
Anh chăm chăm nhìn vào đằng trước. Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra và liếc xuống gọi 911.
“Em xin lỗi,” tôi nói với anh. Chín-một-một. Trường hợp khẩn cấp của bạn là gì? “Xin chào, cháu đang ở trạm xăng Speedway ngã tư phố Tám mươi sáu và đường Ditch, cháu cần một xe cứu thương. Tình yêu vĩ đại của đời cháu đang gặp sự cố với một cái ống thông dạ dày.”
Anh ngước lên nhìn tôi. Thật khủng khiếp. Tôi còn không dám nhìn anh nữa. Chàng Augustus Waters với điệu cười nửa miệng và điếu thuốc chưa cháy đã biến mất, thay vào đó là một sinh vật tuyệt vọng bẽ bàng ngồi bên dưới tôi kia.
“Thế là hết. Đến mỗi việc không hút thuốc anh còn không thể làm được nữa rồi.”
“Gus, em yêu anh.”
“Còn đâu cơ hội để anh làm Peter Van Houten của ai đó chứ?” Anh yếu ớt đập tay lên vô lăng, còi xe hú ầm trong khi anh khóc. Anh ngả người ra sau, nhìn lên trên. “Anh ghét bản thân anh ghét bản thân anh ghét chuyện này anh ghét chuyện này anh ghê tởm bản thân anh ghét nó anh ghét nó anh ghét nó cứ để anh chết quách luôn đi.”
Theo thông lệ của những câu chuyện kiểu này, Augustus Waters sẽ giữ vẻ hài hước của mình cho đến tận cùng, không lúc nào nguôi đi lòng dũng cảm, và ý chí của anh sẽ vút cao như cánh chim đại bàng bất khuất hiên ngang cho đến khi thế giới này không thể chứa đựng tâm hồn lạc quan của anh thêm nữa.
Nhưng đây mới là sự thực, một cậu bé đáng thương không muốn bị thương hại, gào hét và la khóc, bị tổn thương bởi một chiếc ống thông nhiễm trùng dù giữ anh không chết nhưng cũng lại dở sống.
Tôi lau cằm cho anh rồi ôm lấy khuôn mặt anh bằng cả hai tay và quỳ xuống ngay cạnh anh để tôi có thể nhìn vào mắt anh, đôi mắt vẫn còn tỉnh táo. “Em rất tiếc. Em ước gì nó cũng giống như trong bộ phim có những người Ba Tư và Sparta.”
“Anh cũng thế,” anh nói.
“Nhưng không phải thế,” tôi nói.
“Anh biết,” anh nói.
“Không có kẻ xấu nào cả.”
“Ừ.”
“Cả ung thư cũng hẳn là kẻ xấu: Ung thư cũng muốn được sống.” “Ừ.”
“Anh sẽ ổn thôi,” tôi bảo anh. Tôi nghe tiếng còi cứu thương.
“Okay,” anh nói. Anh đang mất dần ý thức.
“Gus, anh phải hứa anh không được làm thế này lần nữa. Em sẽ mua thuốc lá cho anh, được chứ?” Anh nhìn tôi. Đôi mắt anh trũng sâu. “Anh phải hứa.”
Anh khẽ gật đầu rồi đôi mắt nhắm lại, đầu ngoẹo sang một bên.
“Gus,” tôi gọi. “Ở lại với em đi.”
“Đọc cho anh nghe gì đi,” anh nói trong khi cái xe cứu thương chết dẫm hú ầm vụt qua chỗ chúng tôi. Trong lúc chờ đợi họ quay lại tìm chúng tôi, tôi đọc bài thơ duy nhất tôi có thể nghĩ được, “Chiếc Cút-kít Đỏ” của William Carlos Williams[116].
phụ thuộc rất nhiều vào chiếc cút-kít đỏ lênh láng nước mưa cạnh đàn gà trắng.
Williams là bác sĩ. Với tôi nó như một bài thơ của bác sĩ. Bài thơ đã hết, nhưng chiếc cứu thương vẫn cứ lái xa dần nên tôi tiếp tục viết tiếp bài thơ.
***
Và phụ thuộc rất nhiều, tôi nói với Augustus, vào bầu trời xanh bị xé toạc bởi những cành cây phía trên. Phụ thuộc rất nhiều vào chiếc ông thông trong suốt trào ngược từ dạ dày của anh chàng môi tím. Phụ thuộc rất nhiều vào kẻ quan sát này của vũ trụ.
Nửa tỉnh nửa mê, anh liếc nhìn tôi và lẩm bẩm, “Thế mà em nói em không biết làm thơ.”