Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 5

Mùi thịt xông khói họ ăn vào bữa sáng vẫn phảng phất trong căn nhà gỗ trong khi Wyatt quan sát Lane biến mất vào rừng cây bên kia mảnh sân nhỏ, anh đang trên đường đến hiện trường vụ hỏa hoạn. Ánh mặt trời xuyên qua các tán lá mọc rậm rạp trên cao, tạo thành những vệt nắng lốm đốm trên mặt đất gồ ghề và trên tấm chăn chắp vá của Wyatt. Chú chó con đang nằm trong vệt nắng lớn nô đùa với một khúc xương, còn con chim giẻ cùi đậu lên cành cây cao đang gắt gỏng kêu lên để thông báo sự hiện diện nhỏ bé của mình.

Khung cảnh trước mắt trông thật bình dị, vậy mà hôm nay, Glory phải đưa tiễn những gì còn lại của gia đình cô, họ đã để cô lại một mình trên mặt đất này.

Wyatt có thể nghe thấy tiếng cô đi lại trong phòng. Hình như cô đang thay đồ cho buổi tưởng niệm sáng nay. Anh biết cô không có nhiều chọn lựa để mặc. Glory có duy nhất một chiếc váy mới mua hôm qua. Việc chọn lựa quần áo của anh cũng chỉ trong giới hạn. Khi rời khỏi Tennessee, Wyatt không hề biết mình sẽ gặp phải chuyện gì. Nếu có thể, anh đã lên kế hoạch phù hợp. Giờ đây, một đôi bốt, cái quần bò sạch cùng chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác da trở thành trang phục phù hợp nhất. Bộ complet duy nhất của anh đang được treo trên mắc, trong nông trại bên bờ sông Chaney Creek.

Wyatt lơ đãng nhìn qua cửa sổ, thay vì quan sát, anh lại tập trung suy nghĩ về người phụ nữ mình phát hiện sau cuộc tìm kiếm. Việc xảy ra giữa họ thật vô lý. Nó cũng quái đản như việc hai người đã bị giết mà dường như chẳng vì một lý do cụ thể nào. Glory biết không có đủ chứng cớ xác thực về việc gia đình cô bị sát hại, trong khi cả hai thật sự đã qua đời. Cô còn biết rằng chuyện này vẫn chưa dừng lại.

Wyatt rùng mình. Bản năng nói với anh cô không hề sai và anh đã tin tưởng vào nó nhiều năm trời nên không thể bỏ qua.

“Wyatt, tôi sẵn sàng rồi.”

Anh quay lại, một ý nghĩ chưa kịp thốt lên còn đọng lại nơi đầu môi. Anh lặng người, quên mất điều định nói với người phụ nữ trước mặt. Tất cả hình ảnh về đứa trẻ bơ vơ đã biến mất, ẩn bên dưới nếp gấp mềm mại, buồn bã của chiếc váy cô đang mặc. Chiếc áo lót tạo thành một đường bao đầy đặn bầu ngực và vòng eo nhỏ bé càng làm nổi bật đường cong nhẹ nhàng của cặp hông, bên dưới chiếc váy dài đến mắt cá chân. Ngay cả mái tóc cũng thay đổi. Không còn kiểu tóc bình thường xõa dài hết mức, Glory vuốt hết tóc lên và búi thành một vòng trôn ốc màu vàng trắng trên đỉnh đầu. Vài lọn tóc tung ra từ búi tóc rơi xuống ôm lấy gương mặt và cổ cô.

“Tôi biết đây không hẳn là váy đen,” cô nói. “Nhưng đó là màu cha tôi thích. Tôi mặc nó vì ông, không phải vì truyền thống.”

Wyatt nuốt khan, rung động bởi vẻ đẹp cũng như sự duyên dáng của cô.

“Tôi đã thấy họ một lần,” anh nói dịu dàng.

“Ai cơ?”

“Cha em… và anh trai em.”

Đôi lông mày của Glory cong lên đầy kinh ngạc.

“Nhớ không, bên ngoài bệnh viện, ngày tôi được xuất viện ấy?”

Cô chợt hiểu và khẽ mỉm cười. “Đúng vậy! Anh đã thấy.”

Một niềm vui thích kỳ lạ xuất hiện trong cô khi biết vào ngày hôm nay, ngày đau buồn nhất, anh đã có mặt để đưa tiễn những cái tên cô yêu thương hết mực.

“Tôi nghĩ họ sẽ tự hào về em,” anh nói.

Cô gật đầu và cằm cô lại run lên, nhưng giọng nói vẫn cứng cỏi. “Tôi ước chuyện này qua đi.”

Nỗi đau của Glory dày đặc đến mức Wyatt tưởng mình có thể chạm vào nó. Anh đi ngang qua phòng và tới đứng trước cô, muốn chạm vào đôi chỗ trên cơ thể để thử cảm nhận vẻ ngoài mới mẻ của Glory Dixon nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hôm nay cô ấy không thể không than khóc. Nhưng ngày mai sẽ là một ngày khác.

Anh đưa tay ra cho cô, khi những ngón tay Glory trượt ngang qua lớp vải sơ mi thô và dừng trên khuỷu tay anh, Wyatt tạm dừng, tận hưởng cảm giác mối liên hệ cũng như lòng tin từ người con gái bên mình.

“Em đã sẵn sàng đi chưa?” anh hỏi.

Cô gật đầu và họ đi bộ ra ngoài cùng nhau. Sau khi Glory đóng cửa, Wyatt mới nhận ra hai người sẽ phải đi một phần tư dặm trên còn đường toàn cây dại mọc tràn lan để đến nơi đậu xe. Anh nhìn xuống đôi giày cao gót và lo cô không thể đi bộ nổi. Chỉ có một sợi vải hẹp bọc quanh chiếc gót cao năm phân trông hết sức mỏng manh để bảo vệ nó trước tầng cây thấp lởm chởm mọc vươn ra con đường không người qua lại.

Ngay khi lo lắng xuất hiện, một chàng trai trẻ cao lớn với mái tóc tối màu bước ra từ trong rừng cây, dẫn theo một con ngựa. Cái quần yếm được là ủi và hồ bột sáng bóng, tất cả cúc trên chiếc áo sơ mi trắng dài tay đều được cài nghiêm chỉnh. Wyatt chưa kịp hỏi thì Glory đã thở gấp, giọng cô run run khi vội vàng giải thích.

“Ồ… ồ, Chúa ơi! Đó là Edward Lee.”

“Cậu ta là bạn ư?” Wyatt hỏi nhanh.

Glory gật đầu. “Cậu ấy sống cách nhà tôi khoảng hai dặm theo đường chim bay. J.C. luôn đưa cậu ấy đi câu cùng. Cậu ta xấu hổ trước người lạ nên sẽ không nói chuyện nhiều đâu. Edward đơn giản lắm, anh thấy đấy.”

“Cậu ta là…?” Đột nhiên Wyatt hiểu ra, dù đã nhiều năm trôi qua từ khi anh nghe nói về người chậm phát triển.

Glory vỗ nhẹ vào cánh tay anh. “Đừng lo. Edward Lee biết mình khác người mà. Cậu ta sẽ không khiến anh lúng túng đâu.”

Đó không phải điều Wyatt nghĩ nhưng quá muộn để giải thích. Chàng trai trẻ đã đến gần họ.

“Này, Hoa Bìm Bìm, tôi mang cho cô một con ngựa. Cô không nên cuốc bộ qua bụi rậm ngày hôm nay.”

Con ngựa màu đen đứng lặng lẽ như thể nó hiểu được những hạn chế của ông chủ. Cái yên cũ trên lưng nó bóng láng và những chiếc đinh tán trên bộ cương lấp lánh dưới ánh mặt trời như đồ bạc được đánh bóng vậy. Đối với Edward Lee, làm việc này là lao động vì tình yêu.

Bằng cử chỉ hòa nhã và dễ chịu, Glory chạm và cánh tay cậu. “Tại sao, Edward Lee? Làm sao cậu biết?”

Chàng trai cúi đầu xuống khi nước mắt không ngần ngại tuôn rơi. “Tôi biết rằng cha cô và J.C. bị thiêu cháy. Má nói buổi chôn cất vào hôm nay và tôi biết cô đang ở đâu, con đường cũ bị mọc đầy cỏ và mấy thứ tương tự.” Sau đó, cậu ta lại ngẩng đầu lên, như thể tự hào vì giả định của mình đã đúng rồi tiếp tục. “Tôi biết hôm nay cô rất mạnh mẽ, Hoa Bìm Bìm. Tôi muốn giúp cô.”

Hoa Bìm Bìm. Thật hợp với cô ấy. Wyatt nghĩ và bỗng nhiên thấy ghét Edward Lee vì đã cùng chia sẻ quá khứ với Glory còn mình lại không. Anh quan sát vẻ ngọt ngào trên mặt Glory lúc cô nhận món quà từ chàng trai trẻ và nhận ra ánh mắt thiết tha của Edward Lee, hiểu rằng nếu không phải vì số phận trớ trêu khiến Edward Lee được trao cho ít khả năng hơn những người đàn ông khác, thì cậu ta sẽ theo đuổi Glory Dixon đến cùng. Lòng ghen tị ập đến trong anh và lúc nhận ra nó, Wyatt tự thấy hổ thẹn vì để nảy sinh cảm giác này.

“Edward Lee, tôi muốn cậu gặp bạn tôi, Wyatt.”

Edward Lee liếc Wyatt, cậu ta bỗng tỏ vẻ căng thẳng, sợ sệt như thể đang đợi một phản ứng cự tuyệt như rất nhiều lần trước đó.

Khi quan sát anh chàng kia, Wyatt nhận thấy mối liên hệ đặc biệt giữa Edward Lee và Glory. Trong thế giới của họ, mỗi người đều trải qua một sự chỉ trích của xã hội đầy thành kiến và thiếu hiểu biết. Một xã hội dường như liên kết lại để nhạo báng những điều họ không hiểu. Edward Lee khác biệt là quyền của cậu ấy, Glory cũng vậy.

Wyatt mỉm cười và đưa tay ra. “Bạn của Glory cũng là bạn của tôi.”

Nụ cười nở ra thật tuyệt vời trên gương mặt Edward. Cậu chộp lấy tay Wyatt, vừa lắc dữ dội vừa giải thích.

“Anh có thể để Thỏ Non ở kho thóc của ông Dixon. Sau đó về nhà, anh có thể cưỡi nó quay lại đây. Khi không cần nữa, chỉ cần để dây cương lên yên và thả ra. Nó sẽ quay về nhà.”

Wyatt cười lớn hơn. “Thỏ Non ư?”

Edward Lee gật đầu. “Vì nó chạy như thỏ ấy.”

Tiếng cười nhỏ của Glory phá vỡ không gian thanh bình nơi trảng đất, và cả hai chàng trai quay lại, mỗi người chăm chú nhìn cô gái trước mặt với một biểu cảm riêng. Edward Lee là sự hiến dâng. Còn Wyatt là niềm khao khát.

Glory quan sát hai người. Tất cả những gì cô biết là họ đều có ý nghĩa với mình và khi ở bên họ, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Trong ngày đau buồn này, Glory đã nhận được một niềm vui.

“Tôi không thể bày tỏ cho đủ lòng biết ơn sự tử tế của cậu. Edward Lee. Gửi lời chào của tôi đến mẹ cậu nhé,” cô nói.

Cậu ta gật đầu và quay lưng đi khỏi với vẻ duyên dáng đáng kinh ngạc ở một người có đầu óc không bình thường.

“Anh biết cưỡi ngựa không?” Glory hỏi, vừa quan sát yên ngựa vừa nghĩ đến chiếc váy của mình, cô tự hỏi mình sẽ thực hiện chiến công này thế nào mà vẫn giữ được phẩm cách bản thân.

Wyatt nhoẻn cười, sau đó nhấc Glory đặt lên một bên yên, để chân cô sang một phía.

“Hỏi thế gần như sỉ nhục đấy, em yêu. Tôi là một chàng trai Tennessee, được sinh ra và lớn lên ở nơi đấy, nhớ kỹ nhé.”

Bằng một cử động nhẹ nhàng, anh đu lên lưng ngựa, ổn định phía sau cái yên Glory đang ngồi và móc đôi chân dài của mình vào bàn đạp.

Glory run lên khi hơi thở của Wyatt phả vào sau gáy và hai cánh tay anh rào cô sát lại lồng ngực mình.

“Glory?”

“Gì cơ?”

“Tại sao cậu ta gọi em là Hoa Bìm Bìm?”

Một cơn đau sắc nhọn xuyên qua và găm lại nơi trái tim cô. Glory hít thật sâu, biết rằng có những điều mình cần phải quen dần.

“Đó là tên thân mật J.C. gán cho tôi… và nó là loài hoa cha yêu quý. Chúng mọc…” Hơi thở cô nghẹn lại vì nỗi đau “…từng mọc trên cả hai mặt tấm lưới mắt cáo phía trước mái hiên nhà chúng tôi. Tôi có cái tên như vậy đó. Cha kể rằng khi sinh ra, đôi mắt tôi xanh như màu hoa bìm bìm.”

Vội vàng, Wyatt ôm cô và khẽ đặt một nụ hôn gần lông mày.

“Tôi xin lỗi. Tôi không biết nó làm em buồn.”

Cô ngước nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước. “Không tệ đến thế đâu,” Cô nói khẽ. “Thật sự, tôi cảm thấy nhớ lại cũng tốt.”

Wyatt nhìn đôi môi cô mấp máy thành lời và anh muốn cúi xuống gần hơn để thưởng thức lớp son môi óng ánh như ngọc trai trên đó. Nhưng anh không thể… và anh đã không làm… lòng ham muốn chầm chậm qua đi. Con ngựa lắc lư phía dưới họ, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh. Anh ghì cương thật chặt và kéo Glory lại gần mình thêm chút nữa.

“Em có thể bám chặt không? Anh hỏi.

“Chỉ cần anh ở sau tôi,” cô dặn, thử tìm một cách thoải mái để ngồi mà không bị trượt về phía trước hay phía sau.

Chỉ cần anh ở sau em. Những từ ngữ lơ lửng trong suy nghĩ của Wyatt, khơi dậy nhiều hy vọng mà anh không dám thừa nhận. Thế nếu anh không bao giờ rời bỏ em thì sao, Hoa Bìm Bìm bé nhỏ? Em sẽ cảm nhận chuyện đó thế nào? Mà quan trọng hơn, anh sẽ thấy thế nào? Có phải em là điều anh tìm kiếm từ khi bắt đầu chuyến đi này mùa thu năm ngoái… hay anh chỉ đang đừa cợt chính mình, tìm kiếm những câu trả lời dễ dãi cho sự trống rỗng trong lòng?

Wyatt giũ bỏ những suy nghĩ ấy, không muốn tiếp tục chúng trong lúc Glory đang ở gần như thế. Anh nên thận trọng. Điều cuối cùng Wyatt muốn làm là phá hoại cuộc đời một phụ nữ khác như anh đã làm với chính mình và Shirley. Anh sẽ không bao giờ đến với phụ nữ một lần nữa. Wyatt Hatfield không phạm cùng một sai lầm hai lần.

Dưới ánh sáng rực rỡ ban ngày và trên lưng ngựa, chuyến đi qua con đường tràn lan cây bụi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Lúc bên trong rừng cây, Wyatt tự hỏi họ đã làm thế quái nào để qua đây đêm hôm trước mà quần áo không bị xé rách thành nhiều mảnh nhỏ.

Thỏ Non bước đi rất nghênh ngang, như thể nhận thức được sự hiện diện quan trọng của mình cùng hàng hóa quý báu mình đang mang. Cho dù đó là một ngày nghiêm trang, Glory vẫn mỉm cười nhiều lần trước những điều họ thấy trên đường đi.

Một bàn tay cô bất chợt bám chặt đùi Wyatt và rồi cô chỉ vào hàng cây. Anh nhìn theo hướng ngón tay và trông thấy cái đuôi bé xíu của một con cáo đỏ vừa trốn mất. Ít phút sau, cô lại chỉ lên để quan sát một con chim ưng chao liệng giữa những luồng gió cao trên đầu họ.

“Sống ở đây thật tuyệt,” Wyatt nhận xét.

Lời nói đó phần nào an ủi nỗi đau của Glory. Cô từng nghe cha thể hiện tình cảm này nhiều lần trước kia.

Wyatt thấy cơ thể cô bớt căng thẳng và hầu như thoải mái dựa vào người anh khi họ ở trên lưng ngựa. Hầu như là thế… cho đến khi ngôi nhà cũ xuất hiện trong tầm mắt và mùi cháy khét thế chỗ bầu không khí núi rừng trong lành.

Cái chết dường như vẫn quanh quẩn trên mảnh đất mà ngôi nhà của cô từng hiện diện. Khi họ ngang qua đống đổ nát để đến kho thóc lấy xe, Wyatt thấy cô quay mặt đi. Mặc dù có vẻ lạ thường nhưng Glory không thể nhìn nơi từng là ngôi nhà mình sống.

Những người đàn ông đang làm việc tạm dừng lại khi trông thấy Wyatt và Glory tiến đến trên lưng ngựa. Khi họ nhận ra đó là ai, một người bỏ mũ ra, đứng yên hướng mắt xuống đất để sẻ chia nỗi buồn và sự mất mát cùng cô.

Glory nức nở.

“Tôi rất tiếc, em yêu,” Wyatt dịu dàng nói.

Cô trả lời, nước mắt đong đầy giọng nói. “Ôi, Chúa ơi, Wyatt Hatfield. Tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy mà.”

***

Sau một khoảng thời gian ngắn, họ vượt qua biển ranh giới phía bắc thị trấn, Wyatt bắt đầu nhấn ga. Không phải anh muốn kiếm một vé phạt trên đường đến đám tang mà chỉ vì anh đang đắm chìm trong suy nghĩ thôi.

Khi Glory không muốn đến gặp những người bảo vệ quyền lợi cho mình, Wyatt đã suy nghĩ rất lung. Anh vui vì Lane đến đúng lúc, và anh ấy có thể đi mà lương tâm thanh thản. Cho dù hôm nay phát hiện được điều gì ở đó, cho dù kết luận của họ có là thế nào đi chăng nữa, nó phải công bằng, hoặc Lane Monday sẽ biết nguyên nhân tại sao.

“Em ổn chứ?” Wyatt hỏi.

Cô gật đầu, đôi mắt mở to và dán chặt vào con đường trước mặt. Sau đó cô hỏi, “Anh có nhớ việc rẽ ngoặt đến nghĩa trang để chọn phần mộ hôm qua không?”

“Tôi nhớ.”

“Tôi đã nghĩ mộ phần sẽ thích hợp cho cha và J.C., nghĩ về… ừm… tình trạng của họ.” Và cô lưỡng lự, đột nhiên không còn chắc chắn về quyết định của mình hôm trước. “Anh thấy sao?”

“Tôi nghĩ bất kể điều gì em quyết định cũng đúng. Họ là gia đình em mà. Nhớ không?”

Cô thở dài và vùi mặt vào hai bàn tay. Giọng nói run rẩy và những ngón tay rung lên khi cô thả tay xuống lòng mình.

“Ôi, Chúa ơi, hãy để con vượt qua chuyện này với vẻ nghiêm trang đúng mực.”

“Vứt quách cái nghiêm trang đi, Glory. Đau buồn là lành mạnh. Cảm xúc bị kiềm nén sẽ ăn mòn cuộc sống của em. Tin tôi đi, tôi đã giữ vẻ nghiêm trang cực độ và giờ hãy xem mớ hỗn độn tôi gây ra cho cuộc đời mình này.”

“Tôi không thấy nó lộn xộn.” cô nhận xét.

Anh nhăn mặt. “Phải, đúng vậy đấy! Tôi đã cưới một phụ nữ tốt bụng, hoàn hảo nhưng đã trao cả trái tim mình… và sự chú tâm… cho quân đội thay vì cô ấy. Phải mất nhiều năm tôi mới hiểu tại sao.”

Cô im lặng lắng nghe, sợ rằng việc mình nói sẽ khiến anh ngừng giãi bày.

“Quân đội không yêu cầu bất cứ thứ gì từ tôi ngoại trừ lòng trung thành và một cái lưng khỏe. Thứ vợ tôi muốn lại là điều gì đó mà tôi không biết cách chia sẻ.”

Và điều đó…

Wyatt trả lời suy nghĩ của cô trước khi anh kịp nhận ra nó chỉ là một suy nghĩ.

“Tôi. Tôi quá to lớn, khỏe mạnh và dẻo dai để ai đó nhìn vào trong tâm hồn mình. Tôi tin rằng đã nghĩ việc bị nhìn thấu chẳng hợp với đàn ông.” Một bên khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười khiêm tốn nhăn nhó. “Tôi nghĩ quan niệm ngu ngốc đó đến từ việc có quá nhiều anh trai. Họ thường đánh tôi thừa sống thiếu chết chỉ để xem việc đó khiến tôi chảy máu bao lâu, sau đó cười nhạo. Nhưng nếu có kẻ nào khác cố gắng làm việc ngu ngốc tương tự, họ sẽ xé tan chúng làm nhiều mảnh.” Anh nhún vai, cổng nghĩa trang đã hiện ra trước mắt. “Tình cảm anh em thật kỳ lạ và khác thường. Không phải lúc nào nền tảng tuyệt nhất để làm nên một người chồng tốt cũng là một người đàn ông mạnh mẽ.”

Glory lắc đầu. “Anh nhầm rồi,” cô nói nhỏ. “Việc đó không có nghĩa anh là kiểu đàn ông tồi tệ. Tôi nghĩ thời điểm đó chưa thích hợp để anh kết hôn. Có thể nếu anh đợi thêm…” cô nhún vai và mở chốt đai an toàn khi chiếc xe dừng lại.

Đợi em?

Ý tưởng đó đến và đi nhanh chóng tới mức Wyatt không biết nó từng tồn tại. Nhưng cảm xúc còn vương sau đó đủ để anh tiến gần hơn bên cô khi họ đi vòng quanh các bia mộ, bước ngang qua bãi cỏ được xén sát đất và hướng về chiếc lều phía xa.

Khi hai người gần đến nơi, Glory bỗng dừng lại giữa chừng và nhìn chằm chằm. Wyatt dõi theo ánh mắt chăm chú đó. Anh nhận ra cô đang quan sát chiếc bình đựng tro hỏa táng duy nhất, chứa những gì còn sót lại của hai người đàn ông, anh với lấy và siết chặt bàn tay cô trong tay mình.

Cô ngẩng mặt lên nhìn Wyatt, đôi mắt lấp lánh trong ánh mặt trời giữa buổi sáng. Một làn gió nhẹ chòng ghẹo phần tóc dày sẫm trên trán anh, thổi tung nó với vẻ liều lĩnh của một kẻ tán tỉnh không biết xấu hổ. Đôi mắt u buồn của anh chứa đầy lo âu, và những nét đẹp trai, khỏe khoắn, nghiêm trang hiển hiện trên gương mặt anh. Vết sẹo trên má là minh chứng sống động cho việc anh từng trải qua, khi Glory quan sát nó, cô nhớ lại và lấy thêm hy vọng từ sự thật anh đã sống sót… Vậy nên, cô cũng có thể.

Glory vượt qua buổi lễ với sự điềm tĩnh mà cha cô sẽ lấy làm tự hào. Không một lần cô để những lời gào thét giận dữ đòi phản đối trào sôi. Biểu hiện duy nhất của nỗi đau là nước mắt, kiên định và im lặng, lăn từ đôi mắt xuống má cô lúc mục sư phát biểu.

Sau đó, khi những người đến chia buồn đi thành hàng qua chiếc ghế cô và Wyatt đang ngồi, Glory nhận ra mình không đơn độc trên thế giới như bản thân từng nghĩ.

Người phụ nữ đầu tiên đã rất già. Giọng nói của bà còn run rẩy hơn đôi tay nhưng mục đích lại rõ ràng, bà dừng lại bên ghế Glory, dồn trọng lượng cơ thể lên bên tay cầm gậy để đặt một bức ảnh nhỏ vào lòng cô.

“Ta đã tám mươi chín tuổi,” bà nói. “Ta đã bị cháy nhà một lần và phải rời khỏi nhà vì lụt lội hai lần. Vào tất cả các lần ấy, ta không bao giờ không mất đi gia đình mình, tính ra thì thật may mắn. Tuy vậy, ta vẫn nhớ lại những điều mình tiếc nuối nhất khi đã mất đi và đây là bức ảnh của ta. Chúng ta đã nói chuyện ở nhà thờ đêm qua. Tất cả đều biết gia đình cháu từ lâu trước khi cháu sinh ra, cô gái ạ. Những ai có ảnh gắn với gia đình cháu đều muốn trao lại cho cháu.”

Glory quan sát tấm hình và lặng người đi. Đó là một bản in cũ màu đen trắng hình một người phụ nữ trẻ tóc sẫm màu cùng một đứa bé trên hông.

“Đấy là bà cháu,” bà cụ nói. “Và kia là cha cháu khi còn bé. Ta không nhớ làm thế nào mình có được nó nhưng ta và Faith Dixon gần bằng tuổi nhau.”

Glory nhẹ nhàng lướt ngón tay lên bề mặt tấm ảnh, như muốn cảm nhận niềm vui trên khuôn mặt họ. Cô ngước lên nói, giọng run rẩy.

“Cháu không biết cảm ơn bà thế nào,” cô thì thầm.

“Không cần… không cần,” bà cụ đáp. “Chỉ cần cháu đừng bao giờ hoảng sợ vẩn vơ rồi bỏ trốn vào trong rừng một mình nữa. Việc đó suýt làm vỡ tim ta đấy. Chúng ta không làm tổn thương cháu đâu, cô gái. Cháu là một người trong chúng ta mà.”

Người này nối tiếp người kia, tất cả đi thành hàng qua Glory, gửi tới những lời chia buồn và mang theo nhiều mảnh khác nhau của gia đình cô từng được họ giữ gìn. Một cô gái từ lớp cấp ba trao cho Glory cuốn kỷ yếu niên khóa họ từng học.

Ông chủ cửa hàng thức ăn chăn nuôi có hai tấm ảnh của J.C. chụp mấy năm trước tại buổi trình diễn vật nuôi.

Ông chủ báo có vài tấm hình trong tập lưu trữ năm cha cô săn được một con hươu đực mười hai gạc.

Họ đã bước đến như vậy đấy, mỗi người mang theo các bức ảnh của nhiều khoảng thời gian mà cô đã quên, nhiều nơi cô đã không còn nhớ rằng họ từng đến. Khi tất cả đi khỏi, Glory ngồi trong im lặng, ôm chặt những món đồ kỷ niệm, không nói nên lời.

“Mọi người đã làm một bữa tối cho cô và chàng trai của cô tại nhà thờ,” khi chuẩn bị rời khỏi, mục sư lên tiếng. “Tôi biết thật khó khăn, cô Dixon, nhưng để họ chia sẻ đau buồn cũng sẽ giúp ích cho cô.”

“Tôi không biết mình có thể không,” cô thì thầm và gục mặt lên vai Wyatt khóc.

“Đợi chúng tôi một chút,” Wyatt nói. “Chúng tôi sẽ tới.”

Mục sư gật đầu. “Tốt rồi. Thật tốt. Tôi sẽ bảo họ hai người đang đến.”

Và cuối cùng, ngoại trừ bình đựng tro đang chờ chôn cất, chỉ còn hai người ở lại.

“Ôi, Wyatt. Tôi biết mọi người nhớ cha và J.C. rất nhiều nhưng tôi không nghĩ họ thích tôi.”

Nỗi buồn của cô làm tan vỡ trái tim anh. “Khóc đi, Glory. Khóc to lên và để nỗi đau ra đi.” Vừa nói, Wyatt vừa kéo cô lại gần ngực mình hơn một chút, ôm lấy cô để cô than khóc cho tất cả những gì đã mất… và vui mừng với những điều cô còn lấy lại được.

Thức ăn bày khắp mọi nơi trong căn nhà gỗ bé xíu. Trên khoảng trống nhỏ của tủ đựng, chan chứa trong tủ lạnh, chất thành đống cao gấp đôi độ sâu cái khay nhôm trên bàn và tất cả chờ được đánh chén.

Họ không thể từ chối lòng tốt của những quý bà đã chuẩn bị bữa ăn bởi vì khi đám tang qua đi, theo tục lệ của vùng này, gia quyến luôn mang về nhà chỗ thức ăn còn lại.

Dù khăng khăng mình không thể dùng hết, Glory vẫn chịu thua trước lời khuyên nhủ rằng cô có người cùng ăn. Họ tuyên bố rằng, ít nhất thì cô cũng không nên nấu nướng cho người khác khi đang muộn phiền.

Wyatt đã chuẩn bị sẵn sàng để làm nhiều chuyến đi qua cánh rừng khuân chỗ thức ăn thừa về, bởi vì anh không có ý định vừa cỡi Thỏ non vừa cố gắng giữ lấy Glory và một ôm đầy bánh.

Nhưng khi lái xe vào sân, đợi Thỏ Non cho chuyến cỡi ngựa tiếp theo, hai người đã phát hiện ra ai đó đã phát quang con đường cũ trong lúc họ đi vắng.

Wyatt thầm biết ơn sự giúp đỡ không ngờ đó và thả dây cương Thỏ Non như Edward Lee hướng dẫn, anh cùng Glory lái xe về ngôi nhà nhỏ của cụ bà Dixon trong niềm an ủi. Khi Lane giúp dỡ thức ăn từ chiếc xe ra, họ được biết một người hàng xóm của Glory đã dùng xe tải và xe ủi để làm trong hai giờ phần công việc mà một đội dọn đường phải mất hai ngày mới hoàn thành.

Glory lui vào phòng thay đồ, trong lúc Lane vui sướng lục lọi những chiếc đĩa bọc kín, vừa đánh chén no nê thức ăn làm tại nhà vừa thỏa mãn Wyatt bằng những phát hiện khi họ vắng mặt.

“Em biết không, cô ấy đã đúng.” Lane nói rồi dừng một giây để gắp mấy miếng khoai tây hình vỏ sò. “Tất cả đường ống ga trong nhà mở tung. Và một nút vặn điều khiển trên bếp lò bị vỡ. Phần nào làm rò rỉ ga từ bình chứa, sẽ không có cách nào ngăn nó thoát ra.”

Wyatt nhún vai. “Em không ngạc nhiên.”

Lane bật cười. “Cái ông Conway đó chẳng giống một cảnh sát mấy. Ông ta muốn gợi ý rằng Glory đã tự vặn tất cả chúng ra sau trận hỏa hoạn bị dập tắt, để củng cố câu chuyện của cô ấy. Đội trưởng cứu hỏa cười vào mặt ông ta và thách ông ta mở một cái van. Conway già suýt vỡ dạ dày mới phá long cái núm.”

“Có chuyện đó sao?” Wyatt hỏi.

“Chết tiệt, không,” Lane làu bàu và xúc một miếng bánh anh đào lên nĩa. “Ngọn lửa đã nung chảy chúng ở đó. Cậu không thể làm chúng nhúc nhích khi chúng đã bị hàn kín kiểu đó.”

“Vậy, kết luận chính thức cho vụ này là,” Wyatt lẩm bẩm. “Cố ý gây hỏa hoạn dẫn đến cái chết của hai người vô tội. Dòng cuối cùng là bất cứ kẻ nào gây ra việc này đều phạm tội giết người.”

“Tạ ơn Chúa,” Glory kêu lên.

Hai người quay về phía giọng nói của cô. “Ít nhất giờ đây họ phải tin tôi.”

Lane lại cười tươi. “Vâng, thưa quý cô, họ tin rồi. Không phải là tôi không tin cô… nhưng có chứng cứ chắc chắn luôn tốt hơn.”

“Vậy, tôi nên đi đâu bây giờ?” cô hỏi.

“Chẳng đâu cả, nếu không có tôi đi cùng,” Wyatt nói. “Bởi vì nếu em đúng về mọi chuyện, thì em cũng đúng về lý do. Cho đến khi họ bắt được người đàn ông muốn giết em, em sẽ có người bảo vệ 24/24.”

Glory hoảng hốt. Mình làm gì với hai người đàn ông có kích thước bằng hai con ngựa nhỏ trong căn nhà gỗ bé xíu của bà bây giờ?

Wyatt cười lớn, khiến Lane giật mình và làm Glory đỏ mặt. Cô quên mất anh có khả năng đọc suy nghĩ của mình.

“Tốt thôi,” cô nói, thách thức Wyatt trả lời.

Lane băn khoăn liệu có phải mình đã bị bỏ quên. “Tôi biết khi nào mình bỏ lỡ điều gì, nhưng thành thực trước Chúa là tôi chưa bao giờ mắc lỗi đó đâu. Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”

Glory cau mày và chỉ vào Wyatt. “Hỏi anh ấy. Anh ấy là Quý Ông Biết Tuốt mà.”

Wyatt mở miệng cười lớn hơn. “Em có thể thu xếp ngủ trong kho thóc của cha và chỗ khác bên ngoài kia cùng chó con.”

Cô nhướng một bên lông mày, quyết không để lời nói hay tài dí dỏm của anh trêu chọc mình. “Một ngày tới đây, anh sẽ nghe trộm được điều gì đó mà anh không có câu trả lời,” cô nói. Sau đấy, Glory ngồi xuống bên cạnh Lane và bắt đầu xê dịch liên hồi chồng ảnh cô để trên bàn.

Lời tuyên bố khó hiểu mang nhiều ngụ ý đến nỗi khiến nụ cười rớt khỏi gương mặt Wyatt. Anh biết cô nói đúng. Ngay lúc một nỗi lo lắng mới đang xuất hiện, Glory bất ngờ thay đổi chủ đề.

“Lane, anh có muốn xem các bức ảnh của tôi không?”

“Vâng, thưa quý cô, tôi thật vinh dự.”

Vấn đề đồ ăn và tương lai bị lãng quên khi Glory dẫn hai người đàn ông đi xuyên suốt quá khứ của mình. Trong lúc nói, cô lơ đãng vuốt ve các tấm hình bởi vì đây là tất cả những gì cô từng bỏ quên không chạm đến.

***

Cùng lúc Glory đang học cách hàn gắn vết thương thì Carter Foster lại đang gặm nhấm một nỗi muộn phiền to lớn. Chọn lựa đầu tiên cho vị trí đánh thuê đang sống mòn mỏi trong trại cải tạo bang. Chọn lựa thứ hai đã chuyển đến bang khác. Hắn lục hết bảy năm thi hành luật của mình, cố gắng tìm một cái tên cho vào trò chơi mà không thành công. Đến khi mở tập hồ sơ năm đầu tiên, hắn sực nhớ đến Bo Marker.

Đó là vụ thắng lớn đầu tiên của hắn trên tòa. Carter đã bảo vệ thành công một kẻ mà bản thân biết rõ là tội phạm giết người. Hắn nhớ lại những tấm hình chụp nạn nhân của Marker và chắc chắn đây là người mình tìm kiếm. Chẳng nghi ngờ gì một kẻ thành thạo việc giết người bằng nắm đấm cũng ngang với việc kéo cò súng. Hắn đọc qua tập hồ sơ, ghi lại địa chỉ cùng số điện thoại được lấy hồi đó. Hắn biết chắc chắn mình phải điều tra thêm một chút để tìm Marker, nhưng việc đó rồi cũng sẽ bõ công thôi.

Hắn viết thật nhanh và cất tập hồ sơ ngay khi đọc xong. Thời gian là mấu chốt vấn đề. Glory còn sống lâu chừng nào, những ngày tháng tự do của riêng hắn ngắn lại chừng đó. Carter đã sống trong địa ngục với Betty Jo đủ lâu và cái chết của cô ả, rốt cuộc, chỉ là một vụ tai nạn. Hắn xứng đáng được nghỉ ngơi. Bỗng hắn nhăn mặt và đưa ngón tay lên nới lỏng cổ áo cùng cà vạt. Chỉ cần không phải theo kiểu mà Betty Jo nhận được.