Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 202: Phiên Ngoại : Liên Thành Cô Nguyệt x Ngâm Vô Sương 8

Edit & Beta:Spum-chan

Đường đi tiếp theo vẫn rất thuận lợi, lại qua hơn một tháng, rốt cuộc hai người cũng đến được một cảng cá cạnh Nam Hải, sau khi tìm được điểm liên lạc theo những gì ghi trên thư Tần Thiếu Vũ xong, hai người liền yên tâm thuê một căn nhà ở lại, chờ người dẫn đường từ Nhiễn Sương Đảo.

Làng chài hai người ở tạm không lớn, mấy đời thôn dân nơi này đều dựa vào con nước kiếm cơm, trời sáng đi làm trời tối nghỉ ngơi, rất an nhàn bình thản, họ không lui tới nhiều với bên ngoài, rất giống với ý nghĩa không tranh với đời, cho nên sẽ không có ai đến đây quấy rối. Một căn nhà hai tầng sạch sẽ thoáng mát, đi chân trần bước lên lầu sẽ nghe tiếng lắc lư kêu két két, mở cửa ra lập tức có thể nhìn thấy trời trong biển xanh liên miên vô tận, trong sân có hai ghế nằm, phối với một bình trà xanh mấy quả ô mai, cuộc sống cũng rất thú vị.

Liên Thành Cô Nguyệt vốn muốn tìm thêm một nữ đầu bếp, nhưng Ngâm Vô Sương lại không muốn, một là do bên ngoài bên ngoài đã có mấy quán ăn bình dân, tuy chỉ có mấy món đơn giản, nhưng cũng rất thanh đạm ngon miệng, hai là tuy nơi này chỉ là nhà hai người thuê tạm, nhưng tóm lại vẫn là nơi thuộc riêng về hai người, hắn cũng không muốn có ai đến quấy rầy.

Ngôi nhà sát với biển rộng, bởi vậy mỗi đêm đều có thể nghe được tiếng sóng biển ào ào, ngẫu nhiên còn có tiếng hót của những loài chim biển, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, là sao trời vô tận và ánh trăng yên tĩnh, tuy không sáng ngời như đại mạc Tây Bắc, nhưng cũng là một phong cảnh đẹp.

Trong phòng thắp sáng ánh nến, Ngâm Vô Sương nửa tựa vào trong lòng Liên Thành Cô Nguyệt, ngón tay khi có khi không quấn lấy tóc hắn.

Một đêm như vậy thật quá sức dịu dàng, Liên Thành Cô Nguyệt lồng tay vào tay y, thầm mong có thể như thế đến hết một đời, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

“Dựa theo lộ trình đi lại, ít nhất chúng ta cũng phải ở lại đây một tháng.” Ngâm Vô Sương ngửa đầu nhìn hắn, “Chờ khi về đến Đông Bắc, chỉ sợ đã tới mùa đông.”

“Ừ.” Liên Thành Cô Nguyệt vuốt thuận tóc y, “Như vậy cũng tốt, thành thân rồi lại ăn tết, song hỷ lâm môn.”

“Sao ngươi cứ luôn muốn thành thân vậy?” Ngâm Vô Sương có hơi buồn cười.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn?” Liên Thành Cô Nguyệt xoay người, đè y xuống dưới thân.

“Có khác nhau sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Tất nhiên có.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn y, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã muốn mang ngươi về nhà.”

Hai tay Ngâm Vô Sương vịn trên vai của hắn, hơi ngửa đầu lên hôn một cái.

Trong mắt Liên Thành Cô Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Xem như bồi thường đi.” Ngâm Vô Sương lười biếng nói, “Lần đầu gặp mặt, ta đã đánh ngươi một chưởng.”

“Chỉ vậy mà cho là đã bồi thường xong sao?” Trong mắt Liên Thành Cô Nguyệt đọng chút ý cười, “Không đủ rồi, làm sao đây.”

“Ngươi còn muốn gì nữa?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Ngươi nói đi?” Liên Thành Cô Nguyệt kề trán mình lên trán y.

Ngâm Vô Sương khẽ nghiêng đầu, như là muốn né tránh, nhưng cằm lại bị nhẹ nhàng nắm lấy.

“Nhắm mắt lại.” Giọng của Liên Thành Cô Nguyệt khàn đi, giống như mê hoặc.

“Ta……” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, chỉ là không đợi y cự tuyệt, cánh môi đã bị hôn xuống, những lời muốn nói đều bị chặn lại trong miệng.

Đầu lưỡi du tẩu trong khoang miệng, mang đến khí tức nóng rực, nhìn cánh môi hồng nhạt bị mình nhuộm lên một lớp son đỏ, ánh mắt của Liên Thành Cô Nguyệt lại càng thêm dịu dàng, cánh tay ôm xiết vòng eo tinh tế của người, tay còn lại lần xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo đai lưng của y ra.

Hàng mi của Ngâm Vô Sương run rẩy, để mặc cho hắn càng lúc càng làm càn.

Quần áo bị trút đi từng lớp một, dưới ánh nến mờ nhạt, người dưới thân đẹp đến không chân thật, tựa như một tác phẩm điêu khắc tinh mỹ nhất, cả một cái chạm vào cũng mang theo run rẩy.

Bàn tay mang theo vết chai mỏng trượt qua từng tấc da thịt, Ngâm Vô Sương khẽ nhắm mắt lại, hàng mi xinh đẹp dính chặt vào nhau, cảm giác này quá mức xa lạ, gần như cả hô hấp cũng sắp bị đình chỉ. Vốn muốn chạy trốn, nhưng vừa nghĩ đến người kia là hắn, thì dù thế nào cũng không muốn khước từ.

Thấy ngón tay y nắm chặt đệm trải giường, cả khớp xương cũng trở nên trắng bệch, Liên Thành Cô Nguyệt có chút đau lòng, ngồi dậy ôm người vào trong lòng, “Sợ sao?”

Ngâm Vô Sương nắm tay hắn, cũng không biết phải nói những gì.

Cúi đầu hôn hôn mái tóc đã hơi ướt mồ hôi kia, Liên Thành Cô Nguyệt kéo chăn mỏng ở bên cạnh qua, bao lấy thân thể trần trụi mảnh khảnh kia, cứ im lặng mà ôm y như vậy, mãi đến khi cảm thấy người trong lòng không còn khẩn trương nữa, hắn mới kề sát vào tai y nói khẽ, “Tiếp tục được không?”

Ngâm Vô Sương không nói gì.

Không nói gì nghĩa là ngầm đồng ý, Liên Thành Cô Nguyệt đặt y nằm lên giường, “Không thoải mái thì nói cho ta biết.”

Nhìn bộ dáng thật cẩn thận của hắn, trong lòng Ngâm Vô Sương dâng lên cảm giác ấm áp, vươn tay khoát lên đầu vai hắn, “Ừm.”

Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn hôn trán y, sau đó tiếp tục chuyển đến nơi khác, lưu luyến hai bên má rồi đến môi, từ hầu kết tinh xảo tới xương quai xanh, rồi đến lồng ngực, tựa như nâng niu, sợ sẽ dọa người trong lòng sợ hãi.

Ngâm Vô Sương nhíu mày, hai má cũng phiếm màu hồng nhạt, tuy cả hô hấp cũng đã trở nên dồn dập, nhưng vẫn cắn chặt mu bàn tay, cố chấp không chịu phát ra nhiều âm thanh hơn nữa. Thấy bộ dáng ngây ngô này của y, trong lòng Liên Thành Cô Nguyệt lại càng thêm thương tiếc, động tác cũng càng thêm săn sóc, chỉ hận không thể đem tất cả ôn nhu trên đời này đều trao hết cho y.

Lọ thuốc tinh xảo bị mở ra để ở một bên, ngoài phòng vang lên tiếng sóng biển, trên giường trúc nhỏ, hai thân thể trẻ tuổi đang ôm chặt lấy nhau, bóng của cả hai giao vào nhau, không phân rõ ai là ai nữa rồi.

Tóc đen của Ngâm Vô Sương tán loạn, gắng gượng chống đỡ thân thể, trong mắt đọng ánh nước, cả tiếng thở dốc cũng gần như vỡ vụn.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt y vào lòng, cúi đầu hôn xuống như mưa rơi, cả đời này rốt cuộc không buông được.

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Liên Thành Cô Nguyệt nấu nước ấm giúp y rửa sạch, sau đó bôi thuốc thay quần áo, trải lại chăn đệm sạch sẽ, rồi mới nằm xuống ôm người vào trong lòng.

Nhẫn nhịn gần một năm, chỉ một lần tất nhiên là không đủ, nhưng thấy y đã có chút chịu không nổi, hắn vẫn không đành lòng khi dễ tiếp nữa, cúi đầu hôn hôn cánh môi tái nhợt kia, dịu dàng hỏi: “Có còn đau không?”

Ngâm Vô Sương tựa vào trước ngực hắn, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Vẫn luôn không biết, thì ra làm loại chuyện này sẽ mệt đến như vậy, giống như đầu tiên là bị rút hết suy nghĩ, sau đó lại rút đi thể lực, cuối cùng chỉ còn lại đủ loại kích thích xa lạ, giống như thủy triều liên miên không dứt ngoài kia, không thể nói rõ là có tốt hay không.

Chắc vì đợt tình ái kia quá mực kịch liệt, cho nên khi Liên Thành Cô Nguyệt kiểm tra mạch của y, lại cảm thấy có hơi suy yếu, vì thế liền giúp y ém lại góc chăn, “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Ngâm Vô Sương không chớp mắt nhìn hắn, tựa như ánh sao sáng nhất trên bầu trời.

“Có phải không thoải mái không?” Liên Thành Cô Nguyệt có hơi lo lắng, dùng lưng ngón tay cọ cọ hai má y.

Ánh nến trên bàn đã tắt, chỉ có ánh sao chiếu vào song cửa, Ngâm Vô Sương dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua ngũ quan của hắn, cuối cùng dừng trên hầu kết nhô lên kia, sau đó đè xuống.

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Làm sao vậy?”

Trên mặt Ngâm Vô Sương cũng mang theo ý cười, y vươn tay vòng qua cổ hắn, an tâm nhắm mắt lại.

Thì ra trên đời này thật sự có thể tìm thấy một người, khiến mình vì hắn cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện, dù có đau đớn, nhưng chỉ cần là vì hắn, thì cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Như thế, thật là tốt……

Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt y vào trong lòng, hai tay kiên cố vững chắc, giống như một nơi tránh gió che mưa, che chở người trong lòng một đời vui vẻ an ổn, không lo không sầu.

Gió biển thổi qua, triều dâng triều hạ, là âm thanh hạnh phúc nhất trần đời.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Thành Cô Nguyệt dậy thật sớm, đi ra ngoài tìm đại thẩm nhà kế bên, nhờ bà nấu dùm nồi canh bổ, sau đó lại đi mua vài món dễ nuốt rồi mới bê hết về nhà.

Ngâm Vô Sương còn chưa thức, Liên Thành Cô Nguyệt cũng không nỡ gọi y dậy, sau khi gọi y ăn điểm tâm xong liền nhét người vào trong ổ chăn, không cho động đậy nữa.

“Muộn rồi.” Ngâm Vô Sương nói, cổ họng có hơi khàn.

“Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi ở bên giường, “Nghe lời, sẽ tốt với thân thể ngươi.”

Nhớ tới đêm qua hai người điên cuồng dây dưa, cùng với những lời hắn nói ra khi cao trào, mặt Ngâm Vô Sương không khỏi hơi đỏ lên, vừa quay đầu lại thấy cái nệm trên đất…… mặt càng đỏ hơn!

Nhìn theo tầm mắt của y, Liên Thành Cô Nguyệt thức thời nói, “Để ta đem vứt.”

Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Đốt đi!”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Ừ, đem đốt.”

Ngâm Vô Sương nói, “Giờ đi ngay đi!”

Liên Thành Cô Nguyệt ngoan ngoãn cúi xuống cầm tấm nệm lên, cuốn lại đi ra ngoài.

Ngâm Vô Sương lại nói, “Không được đốt trong nhà bếp!”

Liên Thành Cô Nguyệt:……

Vậy phải đốt chỗ nào? Bên ngoài có rất nhiều người đó, mình mà ngồi trên đường đốt nệm sẽ trông rất giống thần kinh, nhưng đốt trong sân thì lại là điềm xấu.

Nhưng vào những lúc này hiển nhiên phải biết nghe lời vô điều kiện, vì thế Liên Thành thiếu chủ đành phải giấu cái nệm đi, như tên trộm mà ngó nghiêng xung quanh, sau một hồi rốt cuộc cũng tìm thấy một sườn dốc nhỏ chắn gió, hắn châm hỏa chiết lên rồi đốt sạch tấm nệm, y như đi hủy thi diệt tích.

Làng chài không có bán ô mai, nhưng lại có đậu chua, Liên Thành Cô Nguyệt đi đốt nệm xong liền thuận tiện đến chợ mua một túi, mang về dỗ vợ vui.

Chỉ là sau khi hắn đi không bao lâu, một bóng đen bỗng nhiên lao ra, ngồi xổm xuống dùng tay vuốt ve đống tro nệm, miệng phát ra mấy âm thanh mơ hồ, không biết đang nói gì, tròng mắt trợn trắng lên như bị trúng tà, khiến người ta không khỏi run rẩy.

Ngâm Vô Sương ăn hơn phân nửa đậu chua xong, tâm tình quả nhiên tốt lên một chút, bị Liên Thành Cô Nguyệt đưa lên ban công lầu hai, nằm trên xích đu hóng gió ngắm cảnh biển. Liên Thành Cô Nguyệt vốn đã yêu y yêu đến điên rồi, sau lần thân mật đêm qua, lúc này càng nhìn càng thích, ngồi ở bên cạnh còn ngại không đủ, gần như thời thời khắc khắc đều muốn ôm y vào trong ngực, để người ngoài nhìn thấy chút thôi cũng đã cảm thấy bị lỗ nặng.

“Nhìn cái gì?” Chắc là bởi vì ánh mắt của hắn quá nóng bỏng cho nên Ngâm Vô Sương có muốn xem nhẹ cũng rất khó.

Liên Thành Cô Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói, “Nhìn vợ.”

Ngâm Vô Sương:……

“Ở đây cả đời cũng rất tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt nắm tay y, kề vào bên miệng hôn hôn, “Ta rời bến đánh cá, ngươi ở nhà nấu cơm, buôn bán có lời thì lên trấn mua đồ ăn ngon rồi đi đó đi đây, dù giang hồ có rối đến trời long đất lở thì cũng không liên quan tới chúng ta.”

Tuy biết là hắn lại ăn nói lung tung, nhưng Ngâm Vô Sương vẫn rất phối hợp gật đầu, khóe miệng cong cong nói, “Ừ.”

“Quên đi.” Liên Thành Cô Nguyệt lại đổi ý, “Đánh cá nấu cơm cứ để ta làm, ngươi ở nhà ngủ là được.”

Ngâm Vô Sương bật cười, dùng ngón cái và ngón trỏ ngắt nhẹ lên má y.

Xa xa, trời trong biển xanh nối liền thành một đường chỉ, đám mây trắng nõn như bông, nhìn gần một chút, ngư dân đang ở trên bờ cát phơi lưới sửa thuyền, từng con cá màu bạc trắng bị đổ vào kho trữ hàng, nụ cười trên mặt mỗi người đều không hề ẩn chứa sự giả dối, trong không khí đầy mùi ẩm ướt, cả lòng cũng tĩnh lặng hẳn đi.

Thời gian nhoáng cái đã qua hơn mười ngày, hai người cũng đã quen với cuộc sống nơi đây. Sáng sớm cùng nhau ở trong tiểu lâu ngắm mặt trời mọc, giữa trưa đi dạo chợ biển giải sầu, buổi tối sau khi nhìn mặt trời xuống núi thì đi dọc theo bãi biển dạo chơi, ấn xuống một chuỗi dấu chân nông sâu bất đồng.

Ngư dân cũng rất thân thiết với hai người, xuất phát từ sự tò mò với thế giới bên ngoài, đôi khi sẽ hỏi han mấy câu, ngay cả lúc gặp được ở chợ biển thì cũng sẽ tặng thêm cho mấy con cá, sau khi Liên Thành Cô Nguyệt cảm ơn xong liền nhận lấy xách trên tay, nói với Ngâm Vô Sương nói, “Về nấu canh ăn.”

Trong mắt Ngâm Vô Sương đọng ý cười, “Ừm.”

Chợ biển rất náo nhiệt, trừ hải sản ra thì cũng có không ít thứ hiếm lạ. Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm trước một quán nhỏ, cầm một xâu chuỗi san hô màu đỏ lắc lắc trước mặt Ngâm Vô Sương.

“Công tử thật tinh mắt.” Chủ quán cười ha hả nói, “Loại san hô có kích thước thế này ở trong biển cũng không có nhiều, nếu đem đến mấy vùng lớn ở phía Bắc, giá còn cao hơn gấp bội, để lỡ mất thì rất khó tìm thấy cái khác.” Lời này dĩ nhiên phần lớn là nói quá, trong Vô Tuyết Môn đừng nói là mấy loại san hô không đáng tiền thế này, cho dù là huyế san hô dưới biển sâu thì y cũng có không ít, nhưng tất nhiên hai người sẽ không đi so đo mấy chuyện này, cả thấy tròn đẹp thì mua thôi, xách nó cùng với đống thịt cá kia trở về nhà, định tự mình thổi lửa nấu cơm. Phía sau lưng là ánh nắng chiều ám áp, rọi lên người thoải mái.

Trong nhà bếp rất sạch sẽ chỉnh tề, nhưng trù nghệ của hai người thì lại chẳng đâu tới đâu, cố gắng lắm mới nhóm lửa lên được. Liên Thành Cô Nguyệt đi rửa cá, sau đó vung tay bỏ vào nồi.

Tiếng xèo xèo lập tức vang lên, váng dầu văng khắp nơi, Ngâm Vô Sương nhanh chóng trốn ra sau cửa.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm chắc tâm tình phải chết, đi vào bên trong bỏ thêm chút muối, sau đó nhanh chóng rót một ca nước lớn vào, quay đầu nói, “Vào được rồi, không văng dầu nữa đâu.”

Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Ăn được không?”

Liên Thành Cô Nguyệt nghĩ nghĩ, nói, “Không sao, còn có món khác.”

Ngâm Vô Sương:……

May là cá ở ven biển có chất thịt rất ngon, dù có trù nghệ có là mèo ba chân thì chỉ cần không bị khét cũng sẽ nấu ra vị ngon. Liên Thành Cô Nguyệt đổ canh cá vào nồi đất, dùng lửa nhỏ để đun.

Nhà bếp đã lộn xộn xà ngầu, Ngâm Vô Sương lắc đầu, bước tới nói, “Để ta làm đi.”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngươi biết sao?”

Ngâm Vô Sương nói, “Ít nhất cũng giỏi hơn ngươi.”

Liên Thành Cô Nguyệt đưa giá xào qua, sau đó nói, “Nếu cháy nhà bếp thì chúng ta sẽ chạy thật nhanh.”

Ngâm Vô Sương lười nói nhảm với hắn, tự mình lau sạch nồi nấu, rót chút dầu vào.

Liên Thành Cô Nguyệt rãnh rỗi không có gì làm liền từ phía sau ôm lấy y, có xu thế dính chặt như keo dán sắt.

Tuy chưa từng làm cơm, nhưng thứ gọi là thiên phú thì không thể nào giải thích được, sau một lúc lâu, bốn món một canh nóng hôi hổi đã được bày lên bàn, Ngâm Vô Sương rửa tay, nói, “Ăn cơm.”

Liên Thành Cô Nguyệt ôm y vào trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn một cái, “Sao lại đảm đang vậy chứ.”

Ngâm Vô Sương dở khóc dở cười, vươn tay đẩy hắn ra.

Mà từ ngày đó trở đi, hai người cũng không ra ngoài ăn cơm nữa, ven biển có nhiều hải sản, mỗi ngày mỗi đổi cũng sẽ không bị trùng, vào mỗi buổi sáng khi cùng nhau tay trong tay đi chợ, rất giống một đôi phu thê bình thường sống bên nhau, vào khoảnh khắc triều dâng triều hạ, chính là thời gian hạnh phúc nhất thế gian.

Nhưng mặc dù lưu luyến nơi đây thì vẫn còn chính sự phải làm, trong một buổi chiều yên tĩnh, người liên lạc rốt cuộc cũng trở về từ Nhiễm Sương Đảo, bảo sáng sớm hôm sau hai người hãy đến bến thuyền cuối phía Đông, sẽ có một chiếc thuyền màu đỏ đón hai người đi gặp Quỷ Thủ Thần Y.

Sau khi tiễn chân người liên lạc, Ngâm Vô Sương nằm trên xích đu, ngẩng người nhìn bầu trời đầy sao.

“Sau khi chữa khỏi thương, chúng ta sẽ lại tới đây.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta đã mua lại ngôi nhà này rồi, để dành sau này dưỡng lão.”

Ngâm Vô Sương thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn hắn.

“Mùa đông ở Vô Tuyết Môn rất lạnh, nếu ngươi chán ở Trường Bạch Sơn, chúng ta sẽ đến nơi này.” Liên Thành Cô Nguyệt nắm tay y, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Ngâm Vô Sương cười cười, “Ừ.”

Liên Thành Cô Nguyệt kề sát vào, nhẹ nhàng hôn xuống đuôi lông mày của y, sau đó lại bế người ta lên, xoay người trở về phòng.

Trên bàn nến đỏ chập chờn, giường lắc lư, tình ái lan tràn, như thể vĩnh viễn cũng không tán đi

Con thú vải bằng gấm bị ném sang một bên, há hốc miệng tiến hành quá trình vây xem toàn bộ.

Mãi đến sau nửa đêm, trận tình ái này mới mây tan mưa tạnh. Sắc mặt Ngâm Vô Sương có hơi tái nhợt, khàn cổ ho khan.

Liên Thành Cô Nguyệt xuống giường rót nước trà cho y, đút y uống cạn một ly, “Có cần uống chút thuốc không?”

Ngâm Vô Sương nhíu mày lắc đầu, một chữ cũng không muốn nói, chỉ muốn ngủ một giấc.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm y vào trong lòng, tay đặt trên lưng y nhẹ nhàng vỗ về, mãi đến khi chắc chắn người trong lòng đã ngủ thật sâu mới cúi đầu hôn hôn, động tác cực kỳ dịu dàng, sợ sẽ đánh thức y.

Hai ngày sau, cũng là thời gian đã hẹn trước, hai người thức dậy từ rất sớm,sau khi dọn dẹp ngăn nắp hết thảy, Liên Thành Cô Nguyệt xếp quần áo vào trong bao y phục, cuối cùng chỉ còn lại con thú vải bằng gấm kia, sau đó thử hỏi, “Hay là chúng ta để nó lại đi?”

Ngâm Vô Sương kiên định lắc đầu, “Không.”

“Dù sao cũng sẽ trở lại mà.” Liên Thành Cô Nguyệt tiếp tục nói, “Hơn nữa lớn như vậy, không tiện mang theo đâu.”

Ngâm Vô Sương tiếp tục lắc đầu, “Không.”

Liên Thành Cô Nguyệt tức ngực.

Ngâm Vô Sương nhíu mày nhìn hắn.

“Được được được, mang theo mang theo.” Liên Thành Cô Nguyệt nhanh chóng đầu hàng, thuần thục nhét con thú vải kia vào bao y phục, bởi vì quá lớn nên còn ló một cái chân ra ngoài, thành thành thật thật đeo trên lưng, “Nhìn nè, cất vào rồi.”

Ngâm Vô Sương quan sát xung quanh, sau đó nói, “Đi thôi.”

Cửa phòng bị khóa chặt, phía chân trời xa xa mặt trời cũng vừa ló dạng, hai người tay trong tay rời khỏi làng chài, theo hướng Đông đi đến bến thuyền, ở đó quả nhiên có một chiếc thuyền màu đỏ đang neo đậu, sau khi xác nhận với thuyền cong xong liền lên thuyền rời bến, đi về phía biển sâu vô tận.

Vào buổi chiều cùng ngày, trong làng chài đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Lửa kìa!”

Mọi người nghe tin ai nấy cũng hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy trong thôn phía Nam, tiểu lâu mà hai vị công tử kia mua xuống đang cháy hừng hực, gần như chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Thôn dân vội vàng xách thùng nước chạy đến dập lửa, nhưng cũng chỉ vô ích, cả tòa lầu gỗ giống như bị rưới dầu hỏa, càng cháy càng mạnh, mãi đến khi một cây xà ngang cuối cùng hóa thành tro tàn mới tự mình tắt ngấm.

Biết hai người đã ra biển, thôn dân cũng chỉ có thể thầm tiếc hận, nghĩ nếu hai người muốn xây lại, người trong thôn đều sẽ giúp một tay, chắc sẽ đỡ mất thời gian hơn.

Một bóng đứng trên đá ngầm xa xa, mãi đến khi thấy lầu gỗ cháy trụi mới phát ra tiếng cười quỷ dị, xoay người chạy về hướng khác, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng tối.

Con thuyền tiếp tục lênh đênh trên biển, theo những gì thuyền công nói thì nếu trên đường đi gió êm sóng lặng sẽ tới được Nhiễm Sương Đảo trong vòng nửa tháng, nhưng nếu xui xẻo gặp phải bão tố thì phải tìm một đảo hoang để tránh, càng kéo càng lâu, muốn gấp cũng gấp không nổi, chỉ có thể cầu ông trời phù hộ. May là hai người đều không phải kẻ nôn nóng, tuy phiêu bạt dài ngày trên biển rất chán, nhưng có người yêu thương cùng ở bên cạnh thì sẽ không cảm thấy vô vị nữa. Mặt biển màu trời mênh mông vô tận, thường có mấy con cá nhảy lên một xuống, đôi khi cũng sẽ có thuyền buôn tới gần, đem bán mấy loại đá và vỏ sò hiếm gặp dưới biển sâu, tỏa sáng long lanh dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp.

Gió nhẹ thổi qua, hai người sánh vai ngồi trên mép thuyền, ngắm mây bay trên trời bị gió thổi tan, thay đổi hình dạng trong chớp mắt.

Thường ngày thuyền công cũng sẽ không quấy rầy hai người, Liên Thành Cô Nguyệt vòng tay qua eo, xáp lại gần hôn hôn.

Ngâm Vô Sương tựa vào đầu vai hắn, “Hình như sắp nổi gió rồi.”

“Ta đã hỏi thuyền công rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Loại thời tiết này rất thường gặp trên biển, chắc đến tối thuyền sẽ hơi lắc lư, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Chỉ còn hai ba ngày nữa là đến rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Nghe nói Nhiễm Sương Đảo rất đẹp, đến mùa này khắp nơi đều sẽ nở đầy hoa.”

“Nơi ở của Quỷ Thủ tiền bối mà, tất nhiên không thể nào kém được.” Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh lại tóc cho y, “Nhưng Trường Bạch Sơn cũng rất xinh đẹp, ngươi đến rồi sẽ biết.”

Ngâm Vô Sương cười cười, “Ừm.”

Mặt trời lặn xuống mặt biển, đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những hạt bụi lóng lánh ánh kim, tựa như chốn tiên cảnh.

Đêm tối vẫn yên tĩnh như trước, hai người ở trong khoang thuyền ôm nhau ngủ, bên tai là tiếng sòng biển dạt dào, vừa yên bình lại vừa tĩnh lặng.

“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Liên Thành Cô Nguyệt lại hôn y một cái rồi mới lưu luyến không thôi buông ra.

Ngâm Vô Sương an tâm rúc vào trong ngực hắn, chỉ là còn chưa kịp ngủ đã cảm thấy thân thuyền hơi lắc lư, giống như đụng phải thứ gì đó.

Liên Thành Cô Nguyệt xoay người xuống giường, khoác áo đi ra ngoài xem xét.

Trong bóng đêm đen kịt, có mấy thuyền công đang bận rộn ở đầu thuyền, không thấy rõ là đang làm cái gì.

“Công tử.” Thấy hắn đi đến, một thuyền công trong đó nói, “Thật đúng lúc, đến đây giúp một tay đi, chúng tôi hết cách rồi.”

“Làm sao vậy?” Liên Thành Cô Nguyệt đi tới.

“Không biết đụng vào cái gì nữa.” Thuyền công nói, “Tối lửa tắt đèn, chẳng nhìn thấy gì hết.”

Liên Thành Cô Nguyệt đứng trên đầu thuyền nhìn xuống, lại cảm thấy phía sau truyền đến tiếng xé gió, hắn giật mình theo bản năng né ra, chỉ thấy một thanh chủy thủ lướt qua găm chặt vào mép thuyền. Một thuyền công cầm lấy cái túi ở bên cạnh, trút thứ gì đó trông như bột phấn về phía hắn, Liên Thành Cô Nguyệt thả người nhảy lên, trong lòng biết đã trúng ám toán liền xoay người định đi tìm Ngâm Vô Sương. Mấy tên thuyền công vài ngày trước còn mang bộ dáng hàm hậu ít nói giờ đây đều đeo lên bộ mặt dữ tợn nhào tới, nhưng cũng không đánh với hắn quá lâu, sau khi nghe thấy một tiếng còi trong trẻo vang lên liền thả người nhảy vào lòng biển rộng.

Tiếng nổ cực lớn truyền tối, quả cầu lửa từ trên thuyền bay lên trời, chiếu sáng cả bầu trời.

“Vô Sương !” Liên Thành Cô Nguyệt tê tâm liệt phế rống to.

Chiếc thuyền lớn chỉ trong giây lát đã chia năm xẻ bảy, mang theo liệt hỏa hừng hực chìm vào trong biển. Liên Thành Cô Nguyệt phi thân lướt qua mấy ván gỗ, liều chết chạy vào bên trong, nhưng lại chẳng tìm thấy được gì. Một ngọn lửa cuối cùng đã bị sóng biển dập tắt, trên mặt biển chỉ còn mấy miếng gỗ vụn cháy đen, xung quanh là nước biển vô tận, yên tĩnh đến mức như chưa từng có gì xảy ra.

Liên Thành Cô Nguyệt một tay bám vào mảnh gỗ, dưới bầu trời u ám, cắn răng tìm kiếm từng chút từng chút một giữa biển cả rộng lớn, dù cánh tay bị gỗ vụn đâm chảy máu cũng chẳng hề quan tâm, nước biển và máu hòa lại với nhau, lạnh buốt thấu xương

Hắn thét gào đến khàn cả cổ nhưng vẫn chẳng đổi được một lời đáp lại của người kia, từ lúc ánh sao đầy trời đến khi mặt trời mọc trên biển, xung quanh đã trống trơn, cả nửa mảnh gỗ vụn cũng không còn.

Thân thể đã sớm chết lặng, tâm cũng chết lặng theo.

Ánh nắng đầy trời, Liên Thành Cô Nguyệt suy sụp nhắm lại hai mắt.

Thì ra khi đau đến mức tận cùng, sẽ không cảm thấy đau nữa.

Hết