Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 200: Phiên Ngoại : Liên Thành Cô Nguyệt x Ngâm Vô Sương 6

Edit & Beta: Spum-chan

Đêm hè ở Giang Nam rất yên tĩnh, mặt đá trên con đường nhỏ ướt sũng, trên mái hiên không ngừng có giọt nước nhiễu xuống, mùi hoa thơm ngát quanh quẩn đâu đây, gió lạnh nhẹ nhàng thôi qua rất thoải mái, vì thế hai người vốn định trở về nghỉ ngơi liền đi vòng lại dạo một lát.

Nơi chân trời xa xa vang lên một tiếng cười lành lạnh,sau đó một bóng hồng lướt qua bầu trời đêm, trong giây lát đã đến gần. Ngâm Vô Sương nói, “ Là Chức Cẩm bà bà.”

“ Tới cũng nhanh thật.” Liên Thành Cô Nguyệt nói. “ Còn tưởng rằng ít nhất cũng phải ba ngày sau.”

Ngâm Vô Sương nhàn nhã nói, “ Bởi vì bà là lão nhân gia, thứ có nhiều nhất chính là thời gian.” Chắc ở trong Hồng Đoạn Lâu đến mốc meo rồi, đi ra ngoài hít thở không khí cũng dễ hiẻu.

“ Buồn ngủ chưa?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi hẳn, “Chưa thì ta dẫn ngươi đi chỗ khác nữa.”

“Chỗ nào?” Ngâm Vô Sương khó hiểu.

Liên Thành Cô Nguyệt nắm tay tay, thả người nhảy lên bờ tường, vững vàng đáp xuống trong sân.

Trên cây quấn đầy dây tơ hồng, trong không khí còn có mùi hương khói nhàn nhạt, đây là miếu Nguyệt Lão lớn nhấ trong thành.

“Tới đây làm gì vậy?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Tất nhiên la cầu Nguyệt Lão rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt lấy ra một thỏi bạc vụn bỏ vào hòm công đức, sau đó lấy một tờ giấy đỏ và bút mực ở bên cạnh qua, đoan đoan chính chính viết xuống tên mình, sau đó đưa bút cho y.

Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Ta không tin mấy thứ này.”

“Xem như là vì ta mà tin một lần đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão.”

Ngâm Vô Sương đặt bút qua một bên, “Bạch đầu giai lão không phải dựa vào mấy thứ này.”

“Tất nhiên ta biết.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm lấy y, “Chỉ là tất cả những việc của người hữu tình trên đời này, ta đều muốn cùng ngươi làm một lần, không liên quan tới việc tin hay không tin.”

Ngâm Vô Sương không ngờ hắn lại nói như vậy, nhất thời có chút ngơ ngác.

“Viết nha?” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn y.

Ngâm Vô Sương thầm lắc đầu, đề bút đề tên mình lên cạnh tên hắn, sau đó nhẹ nhành thôi khô vết mực, “Vầy được chưa?”

Đáy mắt Liên Thành Cô Nguyệt đọng ý cười, buốc dây tơ hồng lên giấy đỏ, sau đó treo lên nhánh cây cao nhất.

“Trở về thôi.” Ngâm Vô Sương nói, “Muộn lắm rồi.”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, tay trong tay cùng y ra khoi miếu Nguyệt Lão, chậm rãi đi về hướng khách sạn.

Mưa phùn lác đác, thấm ướt đầu vai hai người.

Giây lát sau, một bóng dáng màu đen quỷ mị chạy vào trong miếu Nguyệt Lão, tháo giấy đỏ của hai người đã treo lên lúc trước xuống, sau đó xé nát, chỉ chừa lại ba chữ “Ngâm Vô Sương” tuyển nhã thanh tú.

Lồng ngực của bóng đen kịch liệt phập phồng, như đã gặp phải đả kích thật lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tờ giấy đỏ trong tay, hai mắt đỏ ngầu.

Trời giáng sâm chớp, mưa như trút nước, chẳng được bao lâu, đã gột rửa sạch tòa thành trì.

Sáng sớm hôm sau, hai chú chim nhỏ đứng ở cửa cùng hót vang. Ngâm Vô Sương lười biếng mở mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh.

“Sớm.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

Ngâm Vô Sương còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vì thế nằm trong khuỷu tay của hắn ngẩn người.

“Tối hôm qua mơ thấy gì?” Liên Thành Cô Nguyệt xoa xoa gáy y, “Nói nghe thử xem.”

“Hả?” Đáy mắt Ngâm Vô Sương có vẻ mờ mịt.

“Lúc ngủ ứ nhíu mày lại.” Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ.

“....Quên rồi.” Ngâm Vô Sương chôn mặt vào trước ngực hắn, “Ngủ không ngon, nhức đầu.”

“Vậy nằm thêm chút nữa đi.” Liên Thành Cô Nguỵet nói, “Trễ một chút rồi lên đường cũng được.”

Ngâm Vô Sương cúi đầu ừ một tiếng, cánh tay khoắc lên eo hắn.

Sáng sớm gió nhẹ thổi vào cửa sổ, không khí nặng nề bị thổi tan không ít, Liên Thành Cô Nguyệt đang suy nghĩ có nên gọi chút nước ô mai cho y không, trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó liền có người gõ cửa.

Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, hiển nhiên rất không vui khi bị quấy rầy.

Liên Thành Cô Nguyệt vỗ vỗ lưng y trấn an, rồi sau đó liên xoay người xuống giường, phủ thêm áo ngoài ra mở cửa.

Ngoài cửa là hai cô nương chừng mười lăm mười sau tuổi, đều mặc một bộ y phục màu hồng, nhìn lướt qua, còn tưởng là hỉ nương phục vụ tiểu thư thành thân nhà ai chạy ra ngoài.

“Các hạ là?” Trong đó có một cô nương tỏ vẻ nghi hoặc.

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Cô nương đến tìm bọn ta trước, lại không biết ta là ai sao?”

“Chúng tôi là người của Hồng Đoạn Lâu.” Một cô nương khác nói, “Tới tìm Ngâm môn chủ.”

Nghe thấy ba chữ “Hồng Đoạn Lâu”, Liên Thành Cô Nguyệt có hơi kinh ngạc.

“Không biết Ngâm môn chủ có đây không?” Thấy hắn không nói gì, hiển nhiên đối phương cũng có

Chút khó hiểu.

“Hai vị có thể ở đây chờ một lát không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Tất nhiên.” Một cô nương trong đó gật đầu, “Công tử xin cứ tự nhiên”.

“Thất lễ.” Liên Thành Cô Nguyệt xin lỗi cười cười, sau đó lập tức đóng cửa lại.

Hai tiểu cô nương liếc nhìn nhau, mặt đều có hơi đỏ lên.

Công tử ra mở cửa này, bộ dạng thật là vừa cao vừa đẹp nha....

“Là người của Hồng Đoạn Lâu.” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi bên giường, “Chắc là Chức Cẩm bà bà có chuyện muốn tìm người, có đi gặp không?”

Ngâm Vô Sương tựa đầu vào giường, nhíu mày, “Không muốn đi.”

“Vậy thì không đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta thay người đuổi đi.”

“Muốn đi hay không là một chuyện, còn đi hay không là một chuyện khác.” Ngâm Vô Sương xuống giường, “Ta là Vô Tuyết Môn chủ, nếu Chức Cẩm bà bà có chuyện, lại há có thể trốn tránh không gặp.”

“Vậy nói trước, dù là chuyện gì đi nữa, nếu phải hao tốn quá nhiều thời gian thì ngươi không được đồng ý với bà ta.” Liên Thành Cô Nguyệt giúp y mặc quần áo rửa mặt.

“Đã nói là phải đi Nam Hải rồi mà, thương thế của ngươi quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.”

“Được rồi.” Ngâm Vô Sương gật đầu, để hắn buộc đai lưng cho mình.

Liên Thành Cô Nguyệt lấy khăn che mặt ra, che mặt y lại, sau đó nói, “Không cho người khác thấy.”

Trong mắt Ngâm Vô Sương hiện lên vẻ trêu chọc.

“Ta hẹp hòi như vậy đó.” Liên Thành Cô Nguyệt hôn một cái lên trán y, “Ngươi là của một mình ta.”

Ngâm Vô Sương đẩy hắn ra, tự mình đi mở cửa.

“Ngâm môn chủ.” Hai tiểu cô nương đứng ở cửa đang thầm thì với nhau, sau khi nhìn thấy y thì vội vàng chào hỏi, hơn nữa không khỏi có chút tò mò – dù sao đây cũng là giang hồ đệ nhất mĩ nhân trong lời đồn mà, không biết dưới tấm khăn che mặt kia là bộ dạng như thế nào, thật muốn nhìn một chút. Nhưng dù chỉ nhìn thấy một đôi mắt, nhưng cũng đã cảm thấy rất là đẹp nha....... Ra sức xiết chặt nắm tay!

“Chức Cẩm bà bà tìm ta sao?” Ngâm Vô Sương mở miệng.

“Vâng.” Hai cô nương kia gật đầu, “Vốn bà bà định tự mình đến đây, nhưng sáng nay bị tức ngực, đi đứng không linh hoạt, cho nên chỉ có thể phái chúng ta đến đón monn chủ, còn xin đừng lấy làm phiên lòng.”

“Tức ngực?” Ngâm Vô Sương mở lời.

Vì thế tiểu cô nương lại muốn thét chói tai nữa rồi, cả ánh mắt cũng sáng rực lên! Cái vẻ mặt này, thật khiến người ta không chịu nổi!

“Hai vị.” Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, “Hẳn là người của ta.” Cho nên đừng có nhìn nữa.

Ngâm Vô Sương hơi sửng sốt, quay đầu trừng hắn một cái.

Liên Thành Cô Nguyệt thản nhiên đón nhận.

Mặt tiểu cô nương đỏ bừng, nửa vì thẹn thùng nửa kích động! Thật sự là....... mắt có phúc quá đi!

Nhìn thấy giang hồ đệ nhất mỹ nhân thì thôi đi, vậy mà còn gặp được cả tướng công của y nữa chứ!

Thì ra mấy tin đồn kia đều là sự thật đó, Ngâm môn chỉ và người thừa kế của gia tộc thần bí gì đó, nghĩ chút thôi đã muốn xỉu luôn rồi!

“Hay6 là chúng ta đi gặp Chứ Cẩm bà bà đi?” Người yêu rất đẹp, vì thế Liên Thành thiếu chủ có rất nhiều áp lực, đành phải nói sang chuyện khác.

Tuy rằng rất muốn ngắm thêm một lát, nhưng dù sao cũng còn chính sự phải làm, vì thế hai tiểu cô nương lưu luyến không thôi mà theo bọn họ rời khỏi khách sạn.

Ngoài cửa đã có xe ngựa đang đợi, say tiếng đát đát vang cả một chặng đường, đoàn người cũng thuận lợi đến được phủ nha ở Thành Bắc.

“Lão thân kiến quá Ngâm môn chủ.” Chức Cẩm bà bà đã đứng đợi ở cửa, tay trống quải trượng trông có vẻ không thể đứng vững.

“Bà bà làm sao vậy?” Ngâm Vô Sương bước tới đỡ lấy bà.

“Người già rồi, không còn dùng được nữa.” Chắc Cẩm bà bà lắc đầu liên tục, “Nói ra ta còn sợ mất mặt đây.”

Ngâm Vô Sương đỡ bà đi vào trong phòng, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau khi ta nhận được thư môn chủ phái người đưa tới, ta lập tức chạy sang tới Thành Tô Đê, định giúp đỡ quan phủ xử lý chuyện Sa Hà bang.” Chức Cẩm bà bà nói, “Khhông ngờ tối qua vừa mới tới nơi mà đã bị giặc mò đến tận cửa.”

“Là cái tên Phi Thiên đạo tặc – Lôi Dũng kia sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Không thấy rõ diện mạo” Chức Cẩm bà bà nói, “Nhưng chiêu thức võ công cực kì quỷ dị, sau khi ta đuổi theo, cả mười chiêu của hắn cũng không đỡ nôi, nếu không có Tiểu Lí Nhi trợ giúp đúng lúc, chỉ sợ sẽ bị thương càng nặng hơn.”

“Võ công của Lôi Dũng cao cường đến vậy sao?” Nggâm Vô Sương nghe vậy nhíu mày, tuy Chức Cẩm bà bà không phải cao thủ nhất đẳng, nhưng ít nhiều gì cũng là chưởng môn của Hồng Đoạn Lâu, trăm cây ngân châm từ trước tới nay chưa từng phóng trật, có thể khiến bà bại trận trong mười chiêu, chỉ sợ trên giang hồ cũng không tìm được mấy người.

“Đã một bó tuổi to rồi, không muốn nhận là già cũng không được.” Chức Cẩm bà bà cười khổ, “Chỉ là tên đạo tặc kia quá mức càn quẫy, rõ ràng là khiêu khích, lão bà ta không đủ bản lĩnh, cho nên mới cả gan mời môn chủ đến đây, mong người có thể giúp dân chúng trong thành trừ mối họa này, để một phương bình an.”

Vừa dứt lời, Liên Thành Cô Nguyệt lập tức nhíu mày, nói thật lòng, hắn cũng không muốn Ngâm Vô Sương nhúng tay vào việc này. Trước nay chuyên bắt trộm luôn có bảy phần là nhờ vào vận may, nếu may mắn không chừng hôm nay là có thể bắt được, nhưng nếu xui xẻo thì có kéo tới ba năm tháng cũng sợ chưa thể bắt được. Thời tiết Nam Hải biến ảo khó lường, nếu qua mùa thu, chỉ sợ không dễ dàng bước vào Nhiễm Sương Đảo nữa rồi.

“Ý môn chủ thế nào?” Thấy y không nói lời nào, Chức Thẩm bà bà lại thăm dò hỏi một câu.

Ngâm Vô Sương quay đầu nhìn Liên Thành Cô Nguyệt.

Liên Thành thiếu chủ thầm thở dài, sau đó nói, “Mười ngày, nếu trong mười ngày không bắt được, vậy chúng ta sẽ giao việc này cho Nhật Nguyệt Sơn Trang, dù sao đây cũng là Giang Nam, nên do bọn họ giải quyết mới phải.”

“Được rồi, nghe lời ngươi.” Ngâm Vô Sương gật đầu, cười khẽ, “Vậy thì mười ngày.”

*******

Tri phủ địa phương nghe nói Ngâm Vô Sương đồng ý giúp đỡ, tất nhiên cực kì vui mừng, vốn muốn thu dọn một con khách phòng cho hai người ở tại phủ nha, nhưng lại bị Liên Thành Cô Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt, vẫn ở lại khách sạn như trước. Một là nơi rộng rãi thoải mái, hai là đối diện còn có Phong Khiếu, cũng có thể thăm dò thêm nhiều tin tức.

“Nêý hai vị chịu ra tay giúp đỡ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa” Sau khi Phong Khiếu biết được tin này, quả nhiên chạy tới trước cửa.

“Ngươi tra xét nhiều ngày như vậy, có manh mối gì hay không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Hành tung của Lôi Lão Thử rất thần bí quỷ dị, lúc hành sự gần như không hề để lại dấu vết gì.” Phong Khiếu nói, “Nhưng hắn có một tật xấu, chính là ham rượu.”

Ngâm Vô Sương nói, “Rượu gì?”

“Cái này thì không kén chọn, nhưng dĩ nhiên là rượu càng ngon càng thích rồi.” Phong Khiếu nói, “Hắn đã trộm không ít hầm rượu, thậm trí còn thả ra tiếng gió, nói muốn đến đại nội Hoàng cung trộm ngự tửu.”

“Hắn còn ở trong thành không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Hẳn là có” Phong Khiếu nói, “Bởi vì trong thành này có một vò rượu mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Đó là vò Lạc Mai Hồng lâu năm của phú hộ Lý Đại Khôi trong thành, theo truyền thuyết thì đây là vò rượu do tiên Lưu Linh tự tay ủ, ngàn vàn khó cầu. Vì tránh bị Lôi Lão Thử trộm mất, Lý Đại Khôi nghiêm phong tử thủ, gần như là suốt mười hai canh đều có người nhìn chằm chằm vào nó.”

“Nếu võ công xuất thần nhập hóa, vì sao không đến cướp?” Ngâm Vô Sương nói, “Có thể đánh bại Chức Cẩm bà bà nội trong mười chiêu, chỉ sợ dù phú hộ kia có phái thêm hơn trăm người tới thì cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Lý Đại Khôi cũng biết điểm này, cho nên từng tuyên bố trước mặt mọi người, nếu có người dám xông vào cướp rượu, vậy ông ta thà tự mình ném vỡ vò rượu cũng không để kẻ kia có được nó.” Phong Khiếu nói, “Tục ngữ nói tặc không về tay không, chắc Lôi Lão Thử cũng sợ mất rượu rồi mất luôn cả danh tiếng, cho nên mới chần trừ không ra tay.”

“Ta đến Lý gia một chuyến?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi Ngâm Vô Sương.

“Ngươi không cần đi.” Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Đổi người khác đi.”

PhongKhiếu hỏi, “Ta?”

“Cũng không phải người.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta viết một phong thư, ngươi hãy lập tức bí mật chuyển khỏi thành, giao cho La trại chủ của Ngũ Phượng Sơn.”

“Được.”Phong Khiếu cũng không hỏi là chuyện gì, thẳng thắn đồng ý, sau khi chờ y viết thư xong, hắn liền một mình rời khỏi khách sạn, giục ngựa chạy tới Ngũ Phượng Sơn.

“La trại chủ?” Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng Liêu Thành Cô Nguyệt vẫn phát hiện, mình quả thật không hiểu gì nhiều về võ lâm Trung Nguyên, phía Bắc thì còn đỡ một chút, đến phái Nam thì chỉ nhận biết được mấy phái môn lớn, còn mấy tiểu ngư tiểu tôm thì lại chẳng biết gì.”

“La Nguyên, là đầu lĩnh trên thảo nguyên đã chậu vàng rửa tay, cũng là một tên mê rượu.” Ngâm Vô Sương lại viết thêm một là thư, “Lá này, giúp ta giao cho Chức Cẩm bà bà.”

“Nói cho ta biết tính toán của ngươi trước đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Xem như là thù lao chạy chân đưa thư.”

Ngâm Vô Sương bật cười.

“Nói.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo hai má y.

“Kỳ thật cũng không phức tạp.” Ngâm Vô Sương nói, “La Nguyên có tiếng mê rượu, chỉ cần là nơi có rượu thì hắn đều đến uống cho say mèm, nếu hắn biết trong nhà Lý Đại Khôi có một vò rượu ngon, nhất định sẽ muốn có nó.”

“Bảo hắn đến mua rượu sao?” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

Ngâm Vô Sương gật đầu, “Lý Đại Khôi là thương nhân, vò rượu này đối với hắn mà nói đa phần là để khoe khoang, chỉ sợ sẽ không nỡ uống. Mà La Nguyên thì khác, hắn là đầu lĩnh thổ phỉ yêu rượu như mạng, rượu càng quý hắn càng muốn uống, nếu thật để hắn mua được Lạc Mai Hồng, chỉ sợ lập tức sẽ trút cạn hết nửa vò.”

“Lúc đó, trừ phi là Lôi Dũng buông tay với vò rượu này, nếu không thì không thể không xuất hiện.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Thì ra là đơn giản như vậy.”

“Trên đời này rất nhiều chuyện, cốn cũng không quá phức tạp.” Ngâm Vô Sươngvỗ vỗ ngực hắn, “Được rồi, mau đi đưa thư đi.”

“Chờ ta trở lại.” Liên Thành Cô Nguyệt hôn lên khóe môi y, “Dẫn ngươi đi ăn hoành thánh da yến.”

Ngâm Vô Sương cười cười, nhìn theo hắn ra ngoài.

Bên ngoài là lúc mặt trời nóng nhất, Ngâm Vô Sương cũng lười, tiếp tục che khăn mỏng ra ngoài, vì thế liền bảo tiểu nhị đi mua một vài quyển Địa phương chí về, nửa người tựa vào nhuyễn tháp lật sách, mà con thú bằng gấm kia vì bị Liên Thanh Cô Nguyệt tát cho một đầu đầy nước trà, nên giờ đang ngồi xổm trên cửa sổ há miệng phơi nắng.

Đối với việc này, Liên Thành thiếu chủ tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình cố ý đâu.

Thời gian trôi qua từng chút một, mệt mỏi dần dần ùa tới, vô thức đã thiếp đi. Không biết qua bao lâu, y bỗng cảm thấy hơi rùng mình, vì thế đột nhiên ngồi dậy.

Xung quanh yên ắng, mặt rời đã nặng nề lặn xuống phía Tây, sánh sáng trong phòng cũng tối đi không ít.

Ngâm Vô Sương xoa xoa huyệt thái dương, ngồi dậy định đi rót chén nước, lại phát hiện con thú bằng gấm kia không biết đã rớt xuống từ lúc nào, đang nằm sấp trên đất.

Nổi gió sao? Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, ngồi xổm xuống nhặt nó lên, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Gian khách phòng này nằm ở lưng phố, bên ngoài rất hiếm khi nhìn thấy bóng người, gần như toàn là cỏ cây um tùm, lúc này cũng không ngoại lệ.

Ngâm Vô Sương nhìn thú vải trong tay, có chút đăm chiêu.

Liên Thành Cô Nguyệt đưa thư xong trở về, mở cửa ra chỉ thấy y đang nằm ôm con thú vải kia ngẩn người, vì thế có chút đau đầu.

Hắn thật sự rất muốn đấm một phát vào cái miệng rộng của nó.

“Ngươi về rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Hết thảy thuận lợi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chỉ là chỗ La Nguyên cách nới này hơi xa, chỉ sợ phải ngày mai mới chạy tới.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương nói, “Không vội gì một đêm này, cũng không sao cả.”

“Thay bộ quần áo khác đi.” Liên Thanh Cô Nguyệt “bình tĩnh” rút con thú vải kia ra khỏi tay y, vươn tay ném nó lên nhuyễn tháp, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Nếu ôm riết nghiện luôn, sau này ngủ cũng muốn ôm, vậy thì mình phải làm sao đây.

Cho nên nhất định phải ngăn chặn từ sớm!

May mà Ngâm môn chủ cũng không quá cố chấp với thú vải, thay quần áo xong liền theo hắn ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, cửa sổ khách phòng kêu khẽ mấy tiếng, sau đó thì “két” một tiếng mở ra, vẫn là bóng đen ở miếu Nguyệt Lão lúc trước, lặng yên không tiếng động lẩn vào trong.

Con thú bằng gấm bị xách lên, bóng đen kia lấy từ trong ngực ra một cái lọ, rưới chút nước thuốc lên thú vải, sau đó lại đặt nó về nhuyễn tháp, xoay người nhảy ra khỏi phòng khách.

Mà sau khi Liên Thành Cô Nguyệt dẫn Ngâm Vô Sương đi ăn hoành thánh xong, vốn muốn ra bờ sông đi dạo, ai ngờ lúc trả tiền lại vô ý làm đổ nửa chén tương cay lên người y, vì thế hai người đành phải vòng về khách sạn thay quần áo.

Tiểu nhị nhanh chóng đưa nước nóng tắm rửa tới, Ngâm Vô Sương tắm rửa sau bình phong, Liên Thành Cô Nguyệtở một mình chán muốn chết, lại không thể xong vào, vì thế ánh mắt liền rơi vào trên nhuyễn tháp.

Thú bằng gấm há hốc miệng, vẻ mặt vẫn ngứa đòn như xưa.

Liên Thành thiếu chủ bình tĩnh đứng lên, chậm rãi đi đến cửa sổ, dùng ngón tay xách con thú vải lên.

“Vèo”—

Bịch!

Nhìn con thú vải nằm sấp trên cỏ, Liên Thành Cô Nguyệt đóng cửa sổ lại, tiếp tục uống trà.

Sau khi Ngâm Vô Sương tắm rửa xong, thấy thời gian còn sớm, vì thế nằm trên nhuyễn tháp định tiếp tục đọc sách, lại thấy bên cạnh thiếu thiếu gì đó, sờ sờ, vẻ mặt lập tức tỏ vẻ nghi ngờ.

Liên Thành Cô Nguyệt trông có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Vô Tuyết Môn mang hài đi xuống nhuyễn tháp, lại tìm xung quanh, vẫn không có!

“Khụ” Liên Thành Cô Nguyệt ho khan, “Đang tìm gì vậy?”

“Con thú vải kia đâu rồi?” Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Sao không thấy đâu cả?”

“Không thấy thì không thấy, tìm nó làm gì.” Liên thành Cô Nguyệt nói, “Cũng đâu phải vật hiếm lạ gì.”

“Ta dùng nó làm đệm lưng.” Ngâm Vô Sương vẫn còn đang tìm kiếm.

Liên Thành Cô Nguyệt:...................

Ngâm Vô Sương cầm lấy áo khoác ở bên cạnh, hiển nhiên còn định đi ra ngoài tìm tiếp.

Tổ tông ơi..... Liên Thành thiếu chủ đau đầu muốn chết, ấn y về trên ghế ngồi, chịu thua nói, “Ta đi hỏi giúp ngươi.”

“Ngươi biết nó ở đâu sao?” Ngâm Vô Sương nói.

“Buôi sáng ta làm đổ trà lên nó, chắc tiểu nhị thấy bị ngả màu, nên lấy đi giặt rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta đi hoi hắn, trở lại ngay đi.”

Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Ta đi đây!” Liên thành Cô Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, như đi ăn trộm mà lén lút chạy ra hậu viên, nhặt con thú vải kia về, sau đó đưa cả nó lẫn tiền cho tiểu nhị, “Mau đi giặt rồi đưa lên.”

“Dạ.” Tiểu nhị lập tức đồng ý, tay chân lanh lẹ nhét vào trong thùng, dùng xà phòng giặt trước rồi mới dùng nước ấm xả lại, cứ làm như thế bảy tám lần, giặt cho thật sạch rồi mới đưa lên lầu – đừng nói là nước thuốc bị tẩy sạch, chỉ sợ cả màu cũng phai đi không ít.

“Ngươi xem, giặt rồi nè.” Liên Thành Cô Nguyệt dùng nội lực làm khô rồi trả lại con thú vải cho y.

Ngâm Vô Sương tiện tay nhét nó xuống eo, tiếp tục lười biếng đọc sách.

Liên Thành thiếu chủ bóp trán, cảm thấy có hơi vô lực.

Cái thứ xấu xí như vậy, rốt cuộc có gì hay mà cứ nhớ nhung mãi thế.........

Một đêm này trôi qua rất yên tĩnh, sáng sớm ngày hôm sau, quan sai cửa thành vừa mở cửa liền thấy một đội nhân mã bộ dạng như thổ phỉ oanh oanh liệt liệt vọt vào, vì thế lập tức hoảng sợ.

“Đừng sợ đừng sợ, làLa trại chủ.” Trong đó có quan sai thấy rõ người tới là ai trước, vì thế nói, “Đã sớm chậu vàng rửa tay, giờ là người đứng đắn, không cần lo lắng.”

Khi nói chuyện, đội nhân mã kia đã đến cửa thành, tráng hán dẫn đầu cười to nói, “Tiểu Tam Tử, trùng hợp vậy, là ngươi canh gác sao.”

“Đúng vậy La gia” Quan sai noi, “Hôm nay sao ngài lại vào thành vậy, có chuyện gì sao?”

“Ta đến mua rượu.” Tâm tình La Nguyên có vẻ không sai, “Nghe nói trong nhà Lý tài chủ ở thành này có rượu ngon phải không?”

“Ngài nói đến Lạc Mai Hồng phải không?” Quan sai kia nghe vậy giật mình nói, “Rất quý đó, xem ra gần đây La gia phát tài rồi.”

“Đâu có đâu có.” La Nguyên phẩy phẩy tay, “Ta không nói với ngươi nữa, bằng không rượu chẳng còn mất.”

“Phải phải, La gia đi thong thả.” Quan sai kia mở cửa thành ra, để đoàn người này vào thành.

Mà trên thực tế, tâm tình của La Nguyên quả thực rất tốt, bởi vì trong thư Ngâm Vô Sương có viết nếu hắn chịu giúp đỡ, thì sẽ mua lại vò rượu này tặng cho hắn. Có thể khiến Vô Tuyết Môn chủ tự mình mua rượu tặng, còn là rượu do thần tiên tự tay ủ.......... Chậc! Mụ nội nó nghĩ thế nào cũng thấy thích!

Vì thế khi bị một nhóm nha dịch chặn lại trên đường, La trại chủ cũng hiếm khi không nổi nóng, mà chỉ phái một phụ tá đến hỏi rõ ràng.

Sau một lúc lâu phụ tá kia trở về, nói là trong thành xuất hiện đạo tặc, choi nên mỗi một người vào thành đều phải đến phủ nha đăng kí.

“Sao lại phiền phức qua vậy?” La Nguyên nghe vậy bất mãn, suýt nữa lại bại lộ bản tính thổ phỉ rồi.

“Trại chủ đừng tức giận.” Phụ tá vội vàng đập lửa giận cho hắn, “Phủ nha cách nơi này cũng không xa, mất không tới thời gian một chén trà là đã tới rồi, chậm trễ sẽ không thành chuyện lớn.”

“Đúng vậy.” Người khác cũng nói, “Trại chủ, giừo chúng ta đã chậu vàng rửa tay, cũng không thể tùy tiện đánh người.”

“Thôi được thôi được.” La Nguyên không kiên nhẫn phất tay, “Vậy thì mau đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

“Phải phải.” Phụ tá vội vàng nháy mắt với nha dịch, cả một đám đầy đầu người, trùng điệp đi vào phủ nha thành Tô Đê.

“Kiến quá Chức Cẩm bà bà.” Vừa đến một chỗ không ngờ, La Nguyên lập tức thành thật lên hẳn – lúc hắn vẫn còn là thổ phỉ, trong tối ngoài sáng đều từng chịu thiệt không ít từ Hồng Đoạn Lâu, chậu vàng rửa tay cũng là do bị Chức Cảm bà bà uy hiếp nếu hắn còn làm xằng làm bậy, sẽ đem hắn đi thiến thị chúng, lịch sử máu me cực kì thê thảm.

“Đến thư phòng đi.” Chức Cẩm bà bà nói, “Ngâm môn chủ đưa thư tới đây, Tri phủ đại nhân còn muốn cùng ngươi bàn bạc kĩ càng một chút, cần phải vạch một kế hoạch chu toàn mới được.”

Hết