Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 71: Tà dương vãn chiếu

Tà dương ngả bóng, nhuộm dòng nước thành màu
quất hồng. Nước sông vùng ngoại ô Lăng Châu, dòng chảy của sông rất êm
đềm, sóng gợn cong cong, giống như một hồ nước.

Một con thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước đi đến, mui
thuyền màu trắng mộc mạc, khoác lên tấm áo tà dương màu vàng kim, trông
qua vô cùng lộng lẫy xinh đẹp.

Vân Hề Hề một thân váy áo trắng ngồi trên thuyền
gảy đàn, bên tai là tiếng nước róc rách, không ngừng xô đẩy vào mạn
thuyền, khiến cho thuyền đung đưa lay động, thuyền tựa như đang trôi
trên nước, lại cũng giống như đang bồng bềnh giữa trời đất.

Bên ngoài con thuyền, không tìm thấy ranh giới giữa trời và nước, hoàng hôn đắm chìm phía sau núi ở xa xa, màn đêm ở lưng
chừng không trung, có vẻ hết sức xa xôi.

Hai bên bờ sông trồng những hàng liễu rũ, cành liều mảnh mai lả lướt. Đứng trước cảnh xuân tươi đẹp, lòng Hề Hề cũng vui vẻ hẳn lên.

Non sông Nam Triều, màu mỡ hơn rất nhiều so với các vùng đất ở tái ngoại, nhưng điều làm Hề Hề đau lòng chính là tiếng than oán của dân chúng, cuộc sống hiện tại của người dân Nam Triều không
được tốt lắm nếu không nói là lầm than.

Nghe đâu, cả nước sưu cao thế rất nặng.

Thánh Sư mệnh nàng đến Nam Triều, hy vọng nàng có thể giúp cho tả hữu tuyển tân đế.

Vốn Hề Hề nghĩ thiên hạ hưng vong, đều do số trời.
Giang sơn thế này thế kia người phàm tục như nàng không thể can dự được. Cho nên, Hề Hề không hy vọng mình sẽ thay đổi, hay cưỡng cầu thay đổi
điều gì.

Thế nhưng khi nhìn đến bách tính sống trong cực
khổ, Hề Hề vẫn không nhịn được cảm thấy phẫn nộ. Nếu Hàn Tuyên không yếu đuối như vậy, nếu Hàn Tuyên là một minh quân, thì thiên hạ đã có một bộ mặt khác rồi.


Hoặc Hàn Tuyên không muốn làm hoàng đế, nhưng cũng
không ích kỷ chỉ vì tự do của thân, mà biết nghĩ cho chúng sinh thiên hạ một chút.

Có lẽ, nàng thật sự phải làm gì đó!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giai điệu,
đánh gãy cái đầu đang mơ màng của Hề Hề, gió đưa đến một tiếng ca kiều
mỵ: “Trăng lu hoa thắm bay mù nhẹ. Đêm nay đến với chàng duyên thế. Tất
xẻ dẫm thềm thơm. Tay xách dép chỉ vàng. Mé nhà nam gặp mặt. Kháp chàng
run bần bật. Ra đây khó vô vàn. Yêu ta mấy tuỳ chàng.”[*]

*Đây là bài “Bồ tát man kỳ 1” của Lý Dục, bản dịch trên của Nguyễn Khắc Phi.

Đây là một bài thơ đầy mỹ từ, Hề Hề giương mi nhìn
về nơi phát ra giọng hát, liền phát hiện trên mặt hồ có vô số những con
thuyền nhỏ khác. Mà giọng hát kia đã phát ra từ một chiếc thuyền gần đó. Con thuyền ấy trôi dạt trên mặt nước, cách thuyền của Hề Hề không xa,
người trên thuyền cũng không nhiều, chỉ có một cô nương và một người
chèo thuyền.

Thuyền của Hề Hề dần đến gần chiếc thuyền đó, bên
trái thuyền đó có một con thuyền nhỏ khác, mui thuyền treo rèm vải màu
tím, khoang thuyền ngoài tiếng đánh đàn, còn có tiếng nam tử uống rượu
trêu đùa cô nương.

Hề Hề bấy giờ mới hiểu ra, hóa ra thuyền này là nơi nam tử mua hoan tìm vui, nên không khỏi nhíu mày.

Hề Hề tử nhỏ ở vùng ngoại ô Lăng Châu lớn lên, lúc
nhỏ nàng cũng từng đến nơi này, cũng từng gặp qua không ít thuyền nhỏ
giống vầy, khi đó nàng không hiểu những cô nương kia đang làm gì, chỉ
thầm ngưỡng mộ vì các nàng ăn mặc rất đẹp, lại ngồi trên thuyền đánh đàn ca hát vô cùng tự tại.


Hiện giờ hiểu rõ đây là một nơi như thế nào, lòng Hề Hề không khỏi xẹt qua thương cảm.

Nơi này và biên cương là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Người dân ở đây và dân chúng nay đây mai đó ở biên cương cũng không giống nhau.

Người dân ở đây không biết cuộc sống lam lũ khó
khăn là gì, không biết chiến trường thảm khốc ra sao, càng không biết
chuyện hoàng đế bị bắt, họ chỉ biết ca hát, mua vui tìm hoan.

Phồn hoa như mộng, thương nữ nào hay sầu vong quốc[*], Hề Hề trong lòng ưa sầu cảm thán.

*Trích trong “Bạc Tần Hoài” của Đỗ Mục, bản dịch trên là của Trọng Đức, “thương nữ” trong câu này ý chỉ các kỹ nữ.

“Thánh chủ, chúng ta đã đến Lăng Châu rồi!” Sương Nhi tiến vào nói.

“Cho thuyền cập bến đi!” Hề Hề nhàn nhạt bảo.

Thuyền nhỏ đong đưa cập bến, Hề Hề cùng Sương Nhi và Nhứ Nhi nhẹ nhàng từ trên thuyền đi xuống.

Ánh tà dương của trời chiều dần dần biến mất ở phía chân trời, bóng dáng Hề Hề hòa trong ánh chiều rực rỡ, xinh đẹp mà xa xăm.

Cũng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông mông
lung theo gió vọng đến, tiếng chuông kính cẩn mà oai nghiêm, vờn quanh
không ngớt, trong nháy mắt, hồ nước tựa như bị tiếng chuông làm rung
chuyển. Chim chóc thất kinh vội vàng vỗ cánh bay lên.

Hề Hề biết, đó là tiếng chuông của Từ An tự, mỗi ngày vào lúc mặt trời lặn, tăng nhân trong chùa sẽ lại đánh chuông.


Tiếng chuông này đưa Hề Hề về bảy năm trước, khi đó nàng mới bảy tuổi, thuở ấy đôi mắt bà bà thì luôn chất đầy ưu tư, mà
nàng vẫn chẳng hiểu gì cả, không biết cái gì gọi là biệt ly.

Giờ phút này, nàng mới có chút thấu hiểu nỗi ưu tư ngày ấy của bà bà.

Tiếng chuông kéo dài, không ngừng vang lên từng
hồi, miên man cuồn cuộn, trái tim nàng đồng thời như bị tiếng tiếng
chuông ấy gõ vào.

Thật lâu sau, khi tiếng chuông đã ngừng hẳn, dư âm vẫn còn lượn lờ trên mặt sông.

Đang trong lúc yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một
tiếng “ầm”, là tiếng người nhảy xuống nước. Âm thanh kia rất nhỏ, nhưng
bởi vì không gian yên tĩnh, nên ngay lập tức rơi vào tai mọi người.

“Ngươi cho dù có nhảy xuống nước, hôm nay ta cũng
nhất định mang ngươi về, đại gia ta xem trọng người, là ngươi có phúc.”
Có một giọng nói ngang ngược vang lên.

Tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười ha hả đầy đắc ý.

“Đi lên nhanh!”

Chỉ nghe có tiếng người đang vẫy vùng dưới nước.

“Không biết bơi còn nhảy xuống nước, mau lên đây! Lên đây với đại gia!” Giọng nói kia cực kỳ thô bạo.

“Sương Nhi, ngươi mau đi xem thử, nơi đó đang xảy ra chuyện gì!” Hề Hề giương mi bảo.

Chỉ chốc lát sau, Sương Nhi đã quay trở lại, nói:
“Thánh chủ, có người muốn bắt một tiểu cô nương về nhà làm tiểu thiếp,
cô nương kia không chịu, liền nhảy xuống nước, cuối cùng bị bọn họ bắt
được, đang muốn lôi cô ta đi!”

Hề Hề nghe thấy tiếng cười thô bạo của nam tử kia,

trong lòng tức giận, đi đến gần hơn một chút liền nhìn thấy có mấy tên
đầy tớ dữ tợn đang níu giữ một cô nương, nói chính xác là một tiểu cô
nương tuổi còn rất nhỏ.

Nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, toàn thân ướt đẫm, quần áo dính nước bó sát vào người, lộ ra đường cong xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh ướt sũng, có mấy cọng xõa ra trên trán vẫn còn
nhỏ ra từng giọt nước. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, vô cùng đáng thương,
nàng tương lại khi trưởng thành nhất định sẽ là một cô nương xinh đẹp,
mi thanh mày tú.

Tiểu cô nương bị mấy người kia lôi đi, bộ dạng vô cùng chật vật, nhưng không hề khóc, đôi mắt trong suốt vô cùng quật cường.

Cô nương kia bị dắt đến một chiếc xe ngựa, một nam tử mặc áo gấm chui vào trong xe, kế tiếp xe ngựa liền lao đi nhanh.

Hề Hề liếc nhìn Sương Nhi và Nhứ Nhi một chốc, hai người liền hiểu ý đuổi theo xe ngựa.

Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, Hề Hề đứng bên bờ
sông, chỉ chốc lát sau, Sương Nhi và Nhứ Nhi đã cùng cô nương kia quay
lại. Tiểu cô nương quỳ gối trước mặt Hề Hề, mãi không chịu đứng lên, vì
để cảm tạ ơn cứu mạng, nên muốn ở lại làm nha hoàn của Hề Hề.

Hề Hề lắc đầu, dìu tiểu cô nương đứng dậy, nói: “Ta là người phiêu bạc chân trời, làm có thể làm chủ nhân của ngươi.”

Tiểu cô nương nâng lên đôi mắt linh hoạt trong trẻo nhìn Hề Hề: “Linh Nhi không có nhà để về, cầu xin cô nương cho ta ở
lại! Nếu Linh Nhi đứng ở đây, sẽ lại bị mấy người kia chà đạp! Khi đó,
Linh Nhi chỉ có thể tìm cái chết!” Dứt lời, lại muốn quỳ xuống.

Hề Hề đỡ lấy nàng, âm thầm cầm lấy cổ tay của tiểu
cô nương hòng xem mạch tượng, phát hiện nàng không có nội lực, vốn chỉ
là một nữ tử bình thường, liền quyết định tạm thời giữ nàng lại.

“Tiểu thư, chúng ta hiện tại sẽ đi đâu đây? Trời
sắp tối rồi, sợ là không vào thành kịp.” Nhứ Nhi nói, trước mặt người
ngoài nên không gọi Hề Hề là thánh chủ nữa.

Hề Hề nhìn sắc trời, nói: “Đi theo ta!”