Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 54: Trốn tránh truy bắt

Ánh nắng phủ lên nụ cười cuốn hút lạnh như băng, nhưng chỉ trong nháy mắt ý cười kia đã dập tắt.

Tuy thế, Hề Hề lại không nhìn thấy điều đó, đôi con ngươi trong suốt
của Hề Hề lướt qua nam tử lạnh lùng tà dật, để ý ở biển hoa phía sau
hắn.

Những bông hóa ấy đều nở bừng, đóa đóa rực rỡ, giờ ngọ đã qua ánh
nắng chiếu xuống, biển hoa vừa trong trẻo, vừa xinh đẹp xán lạn, thật sự khiến người khác mê say.

Thế nhưng, những bông hoa này, cánh rừng mai này, còn có thể xinh đẹp thêm bao lâu nữa? Có lẽ là tối nay, có lẽ ngày mai, rừng mai này sẽ bị
chiến tranh tàn phá, hết thảy đều hóa thành tro bụi.

Ngón tay Hề Hề mơn trớn đóa hoa mềm mại đầy tiếc thương. Trong lòng, như bị thứ gì đó xé rách vô cùng đau đớn.

“Ngươi vì sao không nói lời nào?” Lãnh Nguyệt không hề động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú nữ tử áo trắng trước mắt.

Ánh mắt của nàng dịu dàng, mang theo thương tiếc dừng ở chỗ mấy đóa hoa mai.

Không nghĩ tới, bản thân không còn nội lực cũng dám ám sát hắn! Thật
sự khiến cho hắn rất bất ngờ! Càng ngạc nhiên hơn, sau khi ám sát mình
thất bại, nàng lại trở về trạng thái trầm tĩnh nhàn nhã như cũ, chẳng lẽ cô ta thật sự không sợ bị mình giết chết?

“Ta không có gì để nói! Nếu ngươi muốn giết ta, thì cứ việc động
thủ!” Hề Hề vẫn cúi đầu dừng mắt trên một đóa hoa, hàng mi rũ xuống vừa
dày vừa đen.

Nàng không màng đến sinh tử, cứ như thế lạnh nhạt bình tĩnh, cứ như thế ung dung.


Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, “Ngươi
thật sự không sợ chết sao, vẫn cho rằng ta sẽ không giết ngươi?”

“Ta đã nói, nếu ngươi muốn giết ta, thì cứ việc ra tay, nếu không
giết, ta cũng không có gì để nói thêm với người cả. Chẳng qua, ta chỉ
muốn cho ngươi biết, nếu lại có cơ hội ta nhất định sẽ tiếp tục ám sát
ngươi.” Hề Hề lẳng lặng nói, giọng điệu như gió thoảng mờ mịt lạnh nhạt.

Một bông hoa rơi vào lòng bàn tay Hề Hề, tuy rằng hoa vẫn đẹp đẽ thơm nồng, nhưng Hề Hề biết nó trước sau rồi cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Hề Hề nắm chặt cánh hoa trong tay, chậm rãi xoay người bỏ đi, mái tóc đen rối tung bị gió thổi bay phất phơ.

Lãnh Nguyệt lặng yên, hắn lặng yên trầm mặc như một con mồi đứng dưới vuốt chim ưng, vô thanh vô tức như thế khiến người khác không thể đoán
được tâm tư của hắn, không biết hắn đang giấu giếm mũi kiếm sắc bén nào
bên trong.

Tà váy trắng của Hề Hề lướt trên mặt đất, kéo theo đầy cánh hoa rơi, ở trước mắt Lãnh Nguyệt, kiều diễm bỏ đi.

Nàng vẫn thủy chung không liếc nhìn đến hắn một lần.

Lãnh Nguyệt nhìn chăm chú theo hướng Hề Hề rời đi, đôi mắt sâu hoắc
càng lúc càng tăm tối hơn. Mãi đến khi nàng đã khuất bóng hẳn, hắn mới
xoay người, một lần nữa ngồi xuống chỗ tảng đá, thế nhưng giờ phút này
hắn làm gì còn tâm trí đánh đàn nữa.

Hề Hề chậm chạp bỏ đi, có chút sửng sốt vì hắn không đuổi theo một
chưởng giết chết nàng. Có lẽ, bởi vì nàng đối với hắn vẫn còn giá trị

lợi dụng chăng.

Hề Hề không khỏi cười lạnh, nếu đã để lại cho nàng cái mạng này, nàng nhất định sẽ sống thật tốt, tận tâm tận lực làm tốt vai trò của một
Thánh Nữ, không để cho hắn cho cơ hội đắc thủ nữa.

Vừa rời khỏi rừng mai, trước mắt đã lóe lên một mạt ánh sáng màu lam, chính là nha hoàn Tuyết Yên.

Khuôn mặt lạnh như băng của nàng cuối cùng cũng có chút dao động,
“Ngươi cần gì phải làm vậy, cho dù ngươi trốn thoát ta, cũng không thể
trốn khỏi hoa viên này!” Nói xong, bắt lấy cổ tay Hề Hề, chính xác thì
là kèm chặt hai bên cổ tay Hề Hề, đi về hướng trúc viên.

Ngày tháng giam cầm quả thật rất gian nan, thế nhưng màn đêm vẫn buông rất đúng hẹn.

Ngoài cửa sổ, cuối tháng chỉ còn nửa vầng trăng tàn, vô cùng thanh u vắng vẻ, rừng trúc đổ bóng dưới ánh trăng khe khẽ lung lay.

Bên trong căn phòng, ánh đèn nhỏ lập lòe, khiến cho bóng dáng ngã
trên tường của Hề Hề cũng lay động theo, trông qua vô cùng gầy yếu đơn
bạc.

Hiện tại, Hề Hề đã thay bộ váy trắng thành một bộ áo bào sam màu
xanh, tóc đen vẫn búi đơn giản, đầu đôi một cái nón vải, đôi gò má trắng nõn được phủ một ít bụi than, khiến khuôn mặt có màu xám tro, dáng vẻ
như một gã sai vặt. Chỉ có đôi mắt bên dưới ánh nến vẫn vô cùng lấp
lánh, sóng mắt mờ mờ mang theo hơi nước lạnh băng.

Tuyết Yên nhìn Hề Hề dịch dung thành kẻ sai vặt xong, vừa lòng gật đầu, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”


Hề Hề đứng dậy, theo Tuyết Yên đi ra ngoài, hòa mình vào bóng đêm.

Tuy rằng không biết bọn họ sẽ đưa nàng đi đâu, nhưng Hề Hề nhanh nhạy đoán được, Túc Châu hẳn là sắp thất thủ, nói cách khác có lẽ Hoàn Nhan
Liệt Phong đã sắp công phá được Túc Châu. Nếu không, Lãnh Nguyệt cũng sẽ không vội vã đưa bọn rời đi như vậy.

Giờ đây, cho dù có đưa Thánh Nữ quay trở về thảo nguyên an toàn, cũng khó lòng cứu vãn được chiến sự ngoài kia, chiến tranh một khi đã bùng
nổ cũng như lửa ngoài đồng trống, lan nhanh vô cùng, không biết hiện đã
lây lan đến bao nhiêu thành trì, thương vọng hết bao nhiêu mạng người.

Bên ngoài trang viên, đã có xe ngựa chờ sẵn, Mai Nhị, Lan Tâm, Tuyết
Yên ngồi chung một xe ngựa, thị vệ ngồi ở một xe ngựa, còn Hề Hề thì
được an bài ngồi cùng khoang xe với Lãnh Nguyệt.

Hề Hề hiển nhiên không muốn ngồi chung xe ngựa với Lãnh Nguyệt, nhưng nàng làm gì được quyền lựa chọn. Nàng biết, Lãnh Nguyệt vẫn không yên
tâm nàng, nên muốn đích thân kềm giữ nàng.

Bên trong khoang xe, không có ánh nến, một mảnh đen kịt, lờ mờ nhìn thấy một cái giường, Hề Hề chậm rãi ngồi xuống.

Xe ngựa bắt đầu di chuyển trong màn đêm.

Có một áp lực bức người không ngừng lan tràn trong khoang xe, đối
diện là một bóng dáng mơ hồ, chính là kẻ lạnh như băng Lãnh Nguyệt.

Hề Hề quay mặt đi, cho dù có ở trong bóng tối, nàng cũng không muốn đối mặt với hắn.

Màn xe xốc lên, bên ngoài sương mù phủ dày dưới ánh trăng, Túc Châu,
bao phủ chung quanh chính là đất Bắc, thành nhỏ đang chậm rãi khuất bóng về phía sau.

Xe đi về hướng Nam, thảo nguyên Hề Hề đã sinh sống hơn mười năm nay đang càng lúc càng xa.

Ngồi trên giường, Hề Hề nhắm mắt lại, để tâm trạng có thể dịu xuống

một chút. Không thèm nghĩ nữa, không nghe ngóng nữa, không nhìn tới nữa, càng không muốn cảm nhận điều gì nữa, nhữ vậy tạm thời sẽ không còn
buồn đau.

Xe ngựa không tiếng động lăn bánh dưới ánh trăng tĩnh mịch.

Không biết đã qua bao lâu, Hề Hề rơi vào hoảng hốt, cổ tay của nàng
đang bị một bàn tay thon dài khác nắm lấy, đồng thời môi đỏ mộng cũng bị một bàn tay khác bịt kín lại.

Hề Hề cả kinh, trợn tròn đôi mắt, nương theo ánh trăng chiếu vào
khoang xe tối đen, Hề Hề mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ thanh đồng đang phóng đại ở trước mặt nàng, lóe lên những tia lạnh lẽo rực rỡ.

Vừa quỷ dị, vừa thần bí!

Hắn muốn làm gì?

Chẳng lẽ, hắn không chỉ đơn giản là một ác ma, mà còn là…. một tên hái hoa tặc?

Nàng theo bản năng giãy giụa, nhưng với sức lực của Hề Hề hiện tại làm sao có thể là đối thủ của Lãnh Nguyệt.

Đôi chân bị hắn gắt gao kìm lại, tay bị nắm chặt, môi cũng bị hắn bịt kín.

Trong bóng tối, tư thế của hai người vô cùng mờ ám, gần nhau đến nỗi
có thể nghe được nhịp tim đang đập của đối phương, cảm nhận được cả hơi
ấm trên cơ thể nhau, lại có vài sợi tóc bung ra khỏi chiếc mũ vải của Hề Hề, bởi vì hơi thở của Lãnh Nguyệt mà bay múa nhộn nhạo trên mặt Hề Hề, không ngừng trêu chọc hai bên má nàng.

Tâm tư Hề Hề không cách nào khống chế nhảy dựng cả lên, làm sao Hề Hề có thể bình tĩnh được, dù sao gì cũng là một cô gái và một nam nhân xa
lạ.

Đôi mắt của Hề Hề, không còn là… hồ nước trong suốt tĩnh lặng nữa, thay vào đó chính là xấu hổ và giận dữ.

“Đừng nhúc nhích!” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp tao nhã, Lãnh Nguyệt chậm rãi nói.