Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 107: Bão tuyết bỗng nhiên kéo đến

Mười bốn tháng mười, tiết trời âm u, gió bất thổi mạnh.

Ở Tái Bắc, đây vốn chỉ là một ngày rất bình thường, nhưng mà, bởi vì
một sự kiện, ngày đã không còn là ngày bình thường nữa, mà trong sử sách của Bắc Thương quốc, đây thành một dấu chấm bút lớn.

Đêm ngày mười bốn, tân Tả Hiền Vương của Bắc Thương quốc Hoàn Nhan
Trầm Phong dẫn hai vạn đại quân bất ngờ tập kích biên giới Nam Triều,
công chiếm ba toàn thành của Nam Triều, bao gồm Túc Châu, Lương thành và Mã Trấn.

Trong đêm ấy, phố xá phồn hoa trở thành đống hoang vắng đổ nát, không khí u ám của chiến tranh lan tràn khắp nơi.

Chiến sự này đến thật bất ngờ, mọi người đều không hiểu vì sao lại có trận chiến này. Liền ngay cả Trầm Phong đích thân dẫn binh chinh chiến
cũng rất buồn bực không thể hiểu được.

Lạc Nhạn quan ngoại, cánh đồng bát ngát, cỏ khô đong đưa trong gió.

Trời chiều như máu, chậm rãi rơi xuống phía chân trời, đem những ánh
sáng cuối cùng hắt lên người Trầm Phong. Giờ phút này hắn đang mặc chiến bào, khoanh tay đứng trong gió, phía sau hắn là các doanh trại nối dài, vây quanh Lạc Nhạn quan.

Chiến bào ở trong gió bay phấp phới, khuôn mặt tuấn mỹ của Trầm Phong vô cùng mải miết, nhưng tâm tình hắn lại rất phức tạp. Không biết bắt
đầu từ khi nào, hắn phát hiện đại ca thay đổi. Tuy trước mắt người khác
vẫn khí phách phi phàm như cũ, vẫn hào khí đầy trời, song hắn thường
xuyên bắt gặp phải ánh mắt sâu xa khó hiểu của đại ca. Hắn càng ngày
càng không hiểu đại ca, hoặc có lẽ hắn chưa bao thật sự hiểu được đại
ca.

Như đã nói, chiến sự lần này nằm ngoài dự liệu. Chính hắn, hay Bắc

Thương quốc nói chung, không ai biết rõ thực lực của Nam Triều, nhưng
đại ca lại cực kỳ cương quyết, vốn không hề nghe hắn khuyên bảo, khư khư cố chấp, phái hắn và hai cận vệ bên cạnh hắn đi làm tiên phong, cũng
lệnh cho hắn mang hai vạn binh bất ngờ tập kích vùng biên giới.

Này không chỉ là sự quấy rầy bình thường, mà chính xác là công chiếm.

Trầm Phong thở dài một tiếng, nhìn bờ lũy Lạc Nhạn cao cao phía đối diện.

Bên dưới ánh hoàng hôn, bên trên thành lũy, mơ hồ nhìn thấy vài tướng quân khôi giáp, chỉ trỏ gì đó về phía này, lòng Trầm Phong chùng xuống.

Đêm qua, sau khi hắn chiếm lĩnh được Mã Trấn, hắn vốn nghĩ có thể
thừa cơ chiếm luôn Lạc Nhạn quan, nhưng Nam Triều lại phát viện binh
hùng hổ, làm hắn không trở tay kịp, cho nên đã không thể chiến thắng.
Chiến sự đêm qua cực kỳ bí mật, ngay cả khi hắn là chủ soái, cũng không
biết Nam Triều sao có thể nhanh chi viện binh đến như vậy, chỉ có khả
năng là, Nam Triều đã sớm đoán được bọn sẽ đến tập kích, Trầm Phong
không sao giải thích được.

Hiện giờ, nhìn vị tướng quân ở bên kia thành lũy, tuy không nhìn rõ
dung mạo, nhưng khí độ cao minh bất phàm. Lạc Nhạn quan từ khi nào có
một vị tướng như vậy? Chẳng lẽ triều đình Nam Triều đã phái hắn đến?

“Bẩm vương gia, thám tử hồi báo! Nam Triều có viện binh đến từ kinh
thành, xem chừng trên vạn người. Người dẫn binh là Võ Uy tướng quân Diệp Khải Phong.” Phía sau vang lên tiếng bẩm báo của tiên phong Tử Dư.

Lòng Trầm Phong chùng xuống, xoay người quay vào trong doanh trại,
lệnh cho các tướng lĩnh tập hợp để bàn bạc quân tình. Chỉ chốc lát sau,

đã có hai tiên phong là Tử Dư và Y Nại, còn có hai vị tả hữu tướng quân
lần lượt đi đến.

Ánh nến dấy lên, làm căn lều sáng rực.

Trầm Phong trầm ngâm hỏi: “Các ngươi thấy viện binh của Nam Triều thế nào?”

Tả tướng quân nhíu mày nói: “Nhìn khí thế đêm qua, xem chừng là những tinh binh đã được huấn luyện rất kĩ. Hơn nữa, thuộc hạ cảm thấy, bọn họ không giống đến viện trợ, đêm qua chúng ta tập kích bất ngờ, nhưng chỉ
mấy canh giờ sau viện binh đã tới, làm sao có thể nhanh như vậy. Thuộc
hạ cả gan đoán, bọn họ cũng có ý tấn công quốc gia chúng ta, đêm qua là
đúng dịp đuổi đến.”

Hữu tướng quân cũng đồng tình: “Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, Nam Triều lần này toàn phái tinh binh đến, rất giống muốn tấn công chúng ta.”

Trầm Phong trầm tư nói, “Lời các ngươi nói rất có lý, nếu Nam Triều
thật sự có ý xâm phạm chúng ta, hẳn lần này đã có chuẩn bị trước, chúng
ta nên cẩn thận một chút. Y Nại, ngươi nhanh chóng mài mực, bản vương
phải viết một phong thơ cho Thiền Vu.”

Bên dưới ánh nến, Trầm Phong múa bút một phong thơ, miệng huýt một
tiếng, một con chim ưng trắng ngay lập tức bay vào, đúng là Phi Vân của
Hoàn Nhan Liệt Phong.

Trầm Phong buộc phong thơ lên chân Phi Vân, vỗ vỗ đầu nó, rồi để nó bay đi.


Hai canh giờ sau, Phi Vân mang theo mệnh lệnh của Liệt Phong, cùng
viện binh mới đến, nhuệ khí ngất trời, tạm thời không cần tiến công Lạc
Nhạn quan.

Trầm Phong tuân lệnh, bố trí trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, không chút lơ là.

Bóng đêm càng lúc càng sâu hơn, hắn chậm rãi đi ra khỏi lều trại,
nhìn về Lạc Nhạn quan ở phía đối diện, thành lâu nguy nga sừng sững,
binh lính lờ mờ, đang canh gác trên thành.

Ban đêm, một đêm yên tĩnh, Trầm Phong không có xuất chiến, Lạc Nhạn quan cũng không có động tĩnh gì.

Đôi bên đều rất đang trong thế chực chờ.

Tuy nhiên, không khí chiến sự ngày càng đậm, giống như khoảng khắc
yên lặng trước khi bão táp kéo đến, khi thật sự đến thì cuồn cuộn tàn
phá.

Ngày mười sáu, sắc trời vẫn u ám như cũ, âm u treo trên đỉnh đầu cũng như trong lòng mọi người.

Trầm Phong hạ lệnh đội nỏ tiễn tiến công Lạc Nhạn quan lần thứ hai.

Đội nỏ tiễn theo lệnh, xếp thành trận địa, lắp cung tiễn, trong
khoảng thời gian ngắn, tiễn bay như mây, công kích về phía thành lâu Lạc Nhạn quan. Sau khi đợt cung tiễn qua đi, hơn trăm binh bắn dây thừng có gắn móng vuốt lên thành lâu, dùng dây thừng leo lên thành.

Nam Triều cũng không yếu thế, trên thành lâu, một lão tướng thân khô
giáp, quơ lá cờ chỉ huy thành thạo. Trong khoảng thời gian ngắn, trên
cổng thành cũng bắn xuống một trận mưa cung tên, tấn công về phía các
binh sĩ công thành.

Nỏ tiễn bay đầy trời, hai bên giằng co cả canh giờ, Trầm Phong nhìn

thấy trong nhất thời khó có thể thắng, liền truyền lệnh rút binh.

Đêm ngày mười sáu, không trung mù mịt bỗng rơi xuống những bông
tuyết. Gió bất gào thét, cuốn lấy tuyết trắng, không ngừng bay múa trong không trung.

Gió đông trời giá rét, hai bên lại rơi vào giai đoạn án binh bất động.

Thời tiết thế này, đừng nói là đánh giặc, chỉ sợ chỉ cần ra ngoài
trong chốc lát, sẽ ngay lập tức bị chết cóng. Hà hơi cũng có thể bị đóng băng, thật không hiểu hai bên đang đánh giặc kiểu gì nữa?

Bão tuyết kéo dài suốt ba ngày, tuyết đọng trên đất rất dày, cao
khoảng đầu gối. Ở Tái Bắc, đã lâu lắm rồi không có bão tuyết nào lớn như vậy.

Ngày mười chín tuyết ngừng.

Trầm Phong từ trong lều trại chậm rãi đi ra, phóng mắt nhìn, bốn phía một mảnh trắng xóa như ngọc lưu ly. Các lều trại san sát đều bị tuyết
bao phủ.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt đất, phản xạ tuyết trắng trong suốt chói mắt.

Các binh sĩ mặc áo bông thật dày vẫn đứng canh gác. Tuy nhiên, trên đầu bọn họ lại đầy ụ tuyết, trông như những người tuyết.

Trầm Phong híp lại hai mắt, phóng mắt về phía cổng thành Lạc Nhạn
quan, nơi đó đã chẳng còn náo nhiệt như ngày xưa nữa, chỉ có mấy binh sĩ tay cầm thương, đứng run cầm cập trong gió đông.

Trầm Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra, những binh sĩ này không được
mặc áo lông dày như bọn họ, chỉ mặc áo vải bình thường. Thời tiết của
Nam Triều cũng không lạnh như Tái Bắc, nên trong mắt Trầm Phong những
cái áo này nhìn rất mỏng, trông có vẻ rét lạnh.

Ánh sáng của tuyết lóe lên, Trầm Phong mỉm cười, xem ra đã đến lúc tiến công Lạc Nhạn quan.