Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 1-1: Mở đầu: Người về Tuyết Sơn

Phương Bắc

Cảnh đẹp của thảo nguyên vẫn luôn khiến lòng người rung động, cỏ cây ngút ngàn không thể nhìn thấy ranh giới như một bức họa dần hiện ra, bầu trời mênh mông bao la.

Va vào gương mặt lúc này là làn gió mát, mang theo mùi hương đặc trưng của cỏ cây thảo nguyên.

Giữa trời chiều, có tiếng chuông từ xa truyền đến trong gió, đinh đinh đang đang, thứ âm thanh thật dễ nghe không ngừng vọng đến.

Một con ngựa tuyết trắng chạy băng băng trên đồng cỏ.

Trên lưng ngựa có hai người đang ngồi.

Một già một trẻ.

Người già là một bà bà mái đầu pha sương, mái tóc ở trong gió cứ tung bay phất phới, trên mặt bà nếp nhăn tung hoành ngang dọc, trông vẻ kia có lẽ đã từng trải qua một bể dâu, nhưng trong đôi mắt lại là một sự sắc bén, tinh tườm chứ không hề mang vẻ già nua của một lão bà, hiện lên có chăng chỉ là một sự mệt mỏi.

Ngồi phía trước là một bé gái chừng khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng như tuyết, phấn trang ngọc thể, hai mắt thần thái sinh động.


Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng vụt sáng, hàng mi khẽ mấp máy, bàn tay ngọc chỉ về hướng thảo nguyên xa xa nơi có một dãy núi cao vút đang ẩn hiện trong mây: “Bà bà, đó là núi gì, thật là đẹp!”

Vị bà bà không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Đó là Tuyết Sơn!”

“Tuyết Sơn! Bà bà, Tuyết Sơn này thật đẹp! Nhưng ngọn núi phía kia còn đẹp hơn!”

Và vị bà bà rốt cục cũng nâng tầm mắt nhìn theo.

Bầu trời phía xa, mặt trời đang lặn rất tròn, bao bộc xung quanh là những áng mây, giữa không trung hình thành nên những vầng sáng màu đỏ vô cùng tráng lệ.

Gắn liền chính là ngọn núi tuyết đang đứng dưới mặt trời lặn, có một đỉnh núi khác quanh năm tuyết phủ, giờ phút này bị nhuộm thành màu tím đậm.

Ngọn núi tuyết đó mềm mại, lướt qua mặt trời đang lặn, hòa vào trong mây, trông lộng lẫy như người mỹ nhân xinh đẹp tuyệt mỹ.

Nàng mỹ nhân trong tay đang nâng mặt trời tròn sắp lùi về phía màn đêm, vầng sáng xung quanh mặt trời giống như vòng hoa cài trên tóc nàng.

Nhìn ngọn Tuyết Sơn tráng lệ kia, trong lòng vị bà bà thoáng một tư vị đau thương, trái tim khẽ quặn thắt lại, trong mắt dâng lên một làn hơi nước.

Tuyết Sơn.

Đã lâu rồi không gặp Tuyết Sơn!

Tâm hồn vị bà bà cứ mê mẫn chìm đắm trong giấc mộng về Tuyết Sơn!

Bà bà không ngờ rằng ngọn núi này cứ thế mà chiếm cứ lòng người. Còn đứa nhỏ này lại phát hiện ra ngọn núi khi chỉ thoạt nhìn thấy và cứ thế say mê.

Cho tới hôm nay, Tuyết Sơn trong mắt vị bà bà vẫn là thanh tao, thuần khiết, sáng trong như hòn ngọc, như bên ngoài lại được bao bộc bởi thứ trang sức bằng bạc, lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, xa cách ngàn dặm.

Bà bà chưa từng phát hiện ra cũng có lúc Suyết Sơn lại xinh đẹp, diễm lệ như thế.


Không cần phải bàn hẳn lúc bình minh Tuyết Sơn sẽ càng diễm lệ hơn.

“Bà ơi, ngọn núi kia tên là gì ạ?”

Bà bà thấp giọng trả lời: “Tế Yêu*.”

“Thật ạ?” Cô bé nhìn về phía Tế Yêu.

Đúng là phía giữa ngọn núi rất nhỏ, cứ như chiếc eo thon của người mỹ nhân.

*Tế Yêu: nghĩa là chiếc eo nhỏ.

“Trên Tế Yêu có người ở không bà?”

“Có chứ, trên đỉnh Tế Yêu có Thánh Nữ Tuyết Sơn.”

“Thánh Nữ Tuyết Sơn? Bà ơi, Thánh Nữ Tuyết Sơn hẳn là rất lợi hại phải không ạ, nếu không làm sao các nàng có thể ở trên ngọn núi cao như thế. Họ có phải cũng rất giống bà bà không, đều có thể bay?”

“À, các nàng đều có thể bay! Truyền thuyết nói rằng các nàng ở trên núi tuyết là để rèn luyện thân thể, tu luyện tuyệt thế võ công, theo truyền thuyết thì các nàng là những mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thật ra chưa ai nhìn thấy dung nhan thật của các nàng, truyền thuyết cũng nói các nàng cả đời không lấy phu quân, các nàng hi sinh hạnh phúc của bản thân để bảo vệ bình an cho thảo nguyên này! Truyền thuyết nói các nàng lấy tuyết làm thân, lấy bằng làm hồn, các nàng chính là Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm!” Vị bà bà nói, tinh thần có chút hoảng hốt, nói là nói cho cô bé nghe chi bằng nói đang tự nói cho chính mình nghe.


Ánh mắt bà bà ẩn chứa vẻ sâu xa theo cùng là một tiếng thở dài.

Cô bé nghe bà bà nói chỗ hiểu, chỗ không. Nhưng hẳn Tuyết Sơn Thánh Nữ là nhân vật rất thần kỳ.

“Bà ơi, Tuyết Sơn Thánh Nữ có nhiều người không ạ?”

Bà bà khẽ lắc đầu nói: “Không nhiều, vĩnh viễn chỉ có một người, và cứ mỗi sáu năm lại thay đổi một lần.”

“Bà ơi, các nàng là tiên nữ thật không?” Cô bé hỏi với vẻ tôn sùng.

Bà bà lại lắc đầu, thích thú liếc mắt nhìn cô bé, rồi chậm rãi nói: “Có lẽ là phải, có lẽ không phải! Truyền thuyết dù sao vẫn là truyền thuyết!”

Gió lại nổi lên, cỏ cây xanh thẩm bị gió thổi lúc phập phồng lúc lại như cúi đầu hạ xuống, như sóng cả mãnh liệt cuộn trào nơi biển khơi.

Ngựa trắng đang tung hoành trong khoảnh khắc cũng liền mất hút cùng hoàng hôn phía xa giống như đã bị thảo nguyên nuốt chửng lấy.

Trong gió chỉ còn lại tiếng chuông vang vọng, đinh đinh đang đang.