Khán Thượng Tha

Chương 39: Thông báo

Từ ngày đó trở đi, Thiên Hạo không còn nhắc lại chuyện ước hẹn nửa năm nữa.

Trầm Di vì muốn chờ Sở Trung Thiên, lại đến công ty.

Chỉ có điều vốn làm ở vị trí dự toán tài liệu nay triệt để biến thành tạp vụ.

Mọi người không có việc gì thì đưa tài liệu cho hắn đi chuyển, ngược lại thì bàn pha trà, bàn công tác cuối cùng đều bị chuyển vào trong góc nhỏ.

Tiền lương bị giảm đi, nhưng cũng rất nhàn hạ.

Công việc này cũng rất hay nha, lúc không có việc có thể ngồi chơi mấy cái trò chơi linh tinh. Cười cười tự giễu, không khỏi nhìn về phía cửa.

Luôn hy vọng nam nhân mà mình yêu thương, sẽ có một ngày bước đến, hướng về phía hắn.

“Ngươi nhìn ngươi xem, thật là đủ thảm.”

Sau đó chính mình có lẽ sẽ ôm đối phương thật chặt.

Một ngày,

Hai ngày,

Ba ngày,

Một tháng,

Hai tháng,

Ba tháng.

Thời gian qua đi, hy vọng trong người giảm dần.

Mỗi một ngày mệt mỏi về đến nhà đều là trống trơn.

Không biết vì sao, Thiên Hạo luôn tăng ca đến tận khuya, so với mình còn về muộn hơn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Chỉ là nhân viên thang máy bình thường, lại cố gắng đến vậy?

Cho đến 10h tối, Thiên Hạo mới trở lại, tiếp đó là bữa ăn khuya vô cùng phong phú.

Trầm Di hiện tại đã hình thành thói quen mỗi ngày đều có bữa ăn khuya.

Ai, hy vọng mình sẽ không biến thành một con heo siêu mập.

Đối diện bàn ăn đã không còn trống vắng nữa, mà giờ đã có một người ôn nhu ngồi ở đó.

“Ngươi ngày nào cũng làm đến muộn như vậy, không mệt mỏi sao?” Mỗi lần hỏi đối phương vì sao lại trở thành nhân viên thang máy, Thiên Hạo luôn che che đậy đậy. ( Ta nghĩ, phải chăng Thiên Hạo vì trúng tiếng sét ái tình vs ai đó nên cố tình xin vào làm tại khu chung cư của người đó để dễ bề cưa cẩm:p)


Thiên Hạo tuyệt đối không thể là vì kiếm tiền, nếu không hắn chắc chắn có thể tìm được công việc tốt hơn.

“Có thể xử lý được.” Thiên Hạo vừa ăn cơm, vừa cười. Mỗi ngày đều rất vui vẻ.

“Ngươi có lý tưởng gì không, ta có thể giúp ngươi.” Chi ra một ít tiền để mở một tiệm cơm chắc chắn không là vấn đề gì.

“Lý tưởng của ta?” Thiên Hạo nhìn khuôn mặt Trầm Di đã dần có chút huyết sắc không khỏi nở nụ cười.

“Lý tưởng của ta, là nuôi ngươi trở nên mập mạp.” Thiên Hạo mỉm cười nhìn Trầm Di đang cúi đầu.

“Đề nghị của ta, vẫn không thể tiếp nhận sao?”

Ba tháng này, sự ôn nhu chăm sóc của Thiên Hạo đã làm nội tâm Trầm Di dao động.

Nam nhân tựa như ánh mặt trời, luôn luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn ỷ lại.

Dạ dày của Trầm Di đã bị Thiên Hạo triệt để dạy hư.

Muốn bắt được trái tim của một nam nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của nam nhân đó. (Đấy, các anh chị em học đi)

Trong lúc bất tri bất giác, liền sa vào trong sự ôn nhu của đối phương.

Nhưng mà vẫn có cảm giác, có một số việc, nhất định phải nói rõ với Thiên Hạo.

“Trước kia ta đã từng có một tình nhân.”

“Ta biết.”

“Trái tim của ta cũng đã trao cho hắn.” Trầm Di nhìn Thiên Hạo, sự ôn nhu của Thiên Hạo làm cho hắn cảm thấy vô cùng áy náy.

Có lẽ không chỉ là áy này, mà đi kèm theo còn có điều gì đó, nhưng mà hắn cũng không phân rõ được.

“Ta biết, ta còn biết rõ, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng thay thế hắn.”

“Vậy ngươi vì sao còn…” Không rõ, thật sự không rõ. Thiên Hạo tại sao còn phải làm nhiều việc vì hắn như vậy.

“Ta muốn được ở bên cạnh ngươi, làm cho ngươi hạnh phúc.”

Trầm Di chỉ cảm thấy, lòng mình đã bị hòa tan một chút.

“Ngươi quá ngu ngốc…”

“Sau ba tháng nữa, nếu như hắn còn chưa trở lại, ngươi có thể tiếp nhận ta không?” Thiên Hạo có chút nóng lòng. Suốt ba tháng nay hắn không nhận được một chút ám chỉ nào.

Mọi người ai cũng có chút ích kỷ, mong rằng nỗ lực của mình rồi sẽ được hồi đáp.

Đặc biệt đối với tình yêu, chỉ hy vọng đối phương sẽ đáp lại những nỗ lực của chính mình, trải nghiệm cảm giác hạnh phúc khi yêu và được yêu.

“Nếu như, hắn thật sự không trở lại, ta cũng nên buông tay vậy.” Vì sao, chỉ là hai tuần lễ. Sở Trung Thiên lại có thể khắc sâu vào lòng mình đến vậy.

Trầm Di không khỏi cầm cổ tay trái lên, vết sẹo giống như con rết.

Yêu cũng có yêu, khóc cũng đã khóc, đau khổ cũng đã đau khổ rồi.

Chính mình, cũng nên buông tay thôi.

Thời gian từng chút trôi qua, hy vọng trong lòng Trầm Di, mong một ngày nào đó Sở Trung Thiên sẽ trở về, càng ngày càng thấp.

“Ta sẽ chờ ngươi.” Thiên Hạo đi tới sau lưng Trầm Di, cúi người xuống, chậm rãi ôm lấy Trầm Di.

Thân thể Trầm Di không khỏi run lên.


Tâm của mình lại bị Thiên Hạo công phá thêm một chút.

Nhưng mà Trầm Di đã rút ra được kinh nghiệm.

Hắn sẽ không lại dâng hiến toàn bộ cho đối phương.

Tháng thứ ba,

Tháng thứ tư,

Tháng thứ năm.

Trầm Di đối với sự trở về của Sở Trung Thiên đã không còn ôm chút tia hy vọng nào.

Trầm Di nỗ lực đem Sở Trung Thiên phong ấn thật sâu trong lòng mình, nỗ lực chú ý đến Thiên Hạo.

Vết thương do Sở Trung Thiên gây ra, không hề xử lý, cứ thế miễn cưỡng khâu lại.

Rồi sau đó, miệng vết thương sẽ chậm rãi tệ hơn.

Nếu như miệng vết thương không được xử lý, vết thương sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn tồn tại sâu trong nội tâm của Trầm Di.

Ngày 31 tháng thứ 5, 11 giờ đêm. Thiên Hạo lôi Trầm Di từ trong phòng ra.

Nhìn bộ dáng sốt ruột của Thiên Hạo, Trầm Di không khỏi nở nụ cười.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đem Thiên Hạo trở thành người thay thế cho Sở Trung Thiên.

Có thể nói như vậy, hắn thật sự yêu mến Thiên Hạo.

Hơn nữa không chừng còn sớm hơn so với yêu mến Sở Trung Thiên.

Không khỏi bị sự săn sóc cùng với ôn nhu của Thiên Hạo hấp dẫn.

Chẳng lẽ Thiên Hạo làm đến thế này, vẫn còn chưa đủ sao?

Mỗi ngày nấu cơm cho hắn, dần dần, trong nhà cũng có chút hương vị ôn hòa.

Mỗi ngày cùng hắn trò chuyện, dần dần, làm hắn rời xa cô đơn.

Những việc làm này của Thiên Hạo, thật sự, thật sâu đánh vào lòng Trầm Di.

Đã nửa năm, có nên tiếp tục chờ đợi Sở Trung Thiên mà bỏ mặc Thiên Hạo?

Nhưng cũng đã nửa năm, khả năng Sở Trung Thiên trở về liệu có nhiều hơn không?

Lúc trước không nói một tiếng nào cứ vậy bỏ hắn mà đi, tới bây giờ dường như chưa từng xuất hiện lại, giống như biến mất ngay trước mắt mình.

Còn muốn chờ? Chờ một người mà nói không chừng…sẽ không bao giờ quay trở về.

Hay là tiếp nhận tình yêu của Thiên Hạo.

Hắn đã không còn trẻ nữa, còn bao năm để mà phung phí?

Hắn chỉ là một người bình thường, muốn có một cuộc sống bình thường.

“Ta, tiếp nhận ngươi…” Trầm Di ôn nhu nhìn khuôn mặt của Thiên Hạo, chậm rãi nói ra.

“Ân…” Nam sinh trước mặt luôn ôn nhu mà lo lắng cho người khác này, đã tiến sâu vào lòng hắn.

Thiên Hạo đi tới trước mặt Trầm Di, dùng sức mà ôm lấy Trầm Di.

“Thùng thùng…thùng thùng…” Nhiệt độ cơ thể ôn hòa của đối phương truyền cho người ta cảm giác an tâm mà bất giác tim đập mạnh.


“Ta thích ngươi…” Thiên Hạo ôm Trầm Di, nhẹ nhàng nói.

“Ta cũng không biết, tại sao lại yêu mến ngươi như vậy. Ta hiện tại, giống như một tên ngốc vậy.”

“Chỉ cần ngươi cười, ta sẽ thấy cao hứng. Nếu như ngươi khóc, lòng của ta thật đau giống như bị người ta móc ra vậy.”

Thiên Hạo buông Trầm Di ra. Nhẹ nhàng vuốt ve gò má Trầm Di.

“Giống như, ta đã biến thành ngươi. Cùng ngươi dùng chung một thân thể, một trái tim.”

Sau khi nói xong, Thiên Hạo lại ôm chặt lấy Trầm Di.

Rất chặt rất chặt, giống như muốn đem Trầm Di tiến sâu vào trong cơ thể mình vậy.

Qua thật lâu, Thiên Hạo chậm rãi buông Trầm Di ra.

“Đã…đã muộn, đi ngủ a…” Sau đó Thiên Hạo buông Trầm Di ra. Đi trở về phòng ngủ của mình.

Cái này …đây là có chuyện gì? Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người.

Một thông báo hoàn toàn khác so với bình thường, người bình thường sẽ không trở về phòng đi ngủ ngay vào lúc này.

Thật sự là không biết nắm lấy cơ hội, nghĩ đến Thiên Hạo trẻ trung, Trầm Di không khỏi nở nụ cười.

Thiên Hạo trước kia hình như chưa có bạn gái.

Có khi cũng chưa từng hôn môi a.

Không khỏi cười khổ.

Xem ra con đường tiếp theo của hắn và Thiên Hạo có khả năng sẽ dài dằng dặc a.

Cứ như vậy một ngày lại một ngày, bình thường mà hạnh phúc trôi qua.

Sau một tháng, ngay cả Thiên Hạo cũng cảm thấy không được bình thường.

Cuối tuần này, Thiên Hạo xin nghỉ, muốn cùng Trầm Di trải qua ngày nghỉ này.

Trầm Di ăn bánh mỳ do Thiên Hạo nướng cùng với trứng luộc. Bánh mỳ giòn tan, mà trứng luộc lại càng ngon, ăn mà cảm giác như muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi vào.

Thiên Hạo làm món gì cũng đều ngon cả, dù là đồ ăn Trung Quốc hay là món Tây.

Bản thân, thật sự là nhặt được báu vật.

Ăn cơm xong, Trầm Di ngồi trên giường xem TV.

Thiên Hạo đứng ở một bên, nhìn Trầm Di, không biết đang suy nghĩ gì.

“Trầm Di…”

“Ân?” TRầm Di nghiêng đầu, nhìn Thiên Hạo.

“Chúng ta là người yêu a?”

“Ân.”

“Ta có thể hôn ngươi không?” Trầm Di nghe được câu này, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Việc đối phương đối với chuyện tình ái hoàn toàn là một trang giấy trắng, thật đúng là làm cho người ta đau đầu a.

Trầm Di buông điều khiển từ xa, ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại.


Chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp của đối phương, dán lên môi mình, môi cùng môi ngây ngô đụng chạm, Trầm Di thậm chí còn có thể cảm giác được dáng vẻ khẩn trương của Thiên Hạo.

Chậm rãi, cảm giác môi của đối phương ly khai, Trầm Di mở mắt.

“Cái này, không phải là nụ hôn đầu của ngươi a?” Đối phương ngây ngô không hề có kỹ xảo, làm cho Trầm Di không khỏi hoài nghi Thiên Hạo chưa từng hôn.

Bất quá, hiện tại ở cái thời đại này, 22 tuổi mà còn chưa từng hôn, thật sự có thể xếp vào hàng ngũ động vật quý hiếm cần được bảo vệ của quốc gia.

“Đã từng.” Trầm Di nghe được câu này, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

“Chính là lần trước cùng ngươi, cái lần ở bệnh viện ấy.” Thiên Hạo không khỏi cười khổ. Lần kia sau khi hôn, Trầm Di một cước đá lên bụng Thiên Hạo, thiếu chút nữa làm Thiên Hạo gãy thắt lưng.

Không khỏi có chút áy náy, ký ức về nụ hôn đầu tiên của Thiên Hạo thật sự là quá tệ. Trầm Di muốn tạo cho Thiên Hạo một ký ức tốt đẹp

Đem điều khiển từ xa ném sang một bên, nhìn Thiên Hạo.

Thiên Hạo đã đem áo khoác bên ngoài của lễ phục cởi bỏ, tuy nhiên vẫn còn mặc áo sơ mi bên trong cùng với nơ con bướm màu lam.

Hơn nữa bề ngoài ôn nhu mà tuấn dật, ưu nhã tựa như một vương tử.

Loại nam nhân này lại chưa từng hôn môi cùng người khác, chẳng lẽ đang nói giỡn?

Trầm Di vươn tay kéo lại nơ con bướm trên cổ Thiên Hạo, Thiên Hạo không khỏi cúi đầu xuống.

Chậm rãi phủ môi mình lên, nhưng đối phương không có hé miệng ra.

Không khỏi thở dài, Trầm Di lè lưỡi, liếm láp môi Thiên Hạo, ý bảo muốn chui vào.

Thiên Hạo hiểu ý Trầm Di, há miệng ra, đầu lưỡi linh xảo của Trầm Di chui vào trong miệng đối phương.

Ôn nhu chống đỡ, liếm láp khoang miệng đối phương, cảm nhận được tim đối phương đang gõ trống trong ngực.

Một lát sau, Thiên Hạo chậm rãi đáp lại, đem lưỡi mình duỗi vào trong khoang miệng Trầm Di.

Hai người ôm đối phương thật chặt.

Hai mắt Trầm Di không khỏi bị che bởi một tầng sương mù.

Trầm Di chậm rãi buồn bực, bởi vì hắn đang từ từ rơi xuống hạ phong.

Chỉ cảm thấy không khí bị đối phương chậm rãi hút đi, toàn thân không khỏi mềm nhũn tựa vào Thiên Hạo.

Hôn xong, Trầm Di chỉ có thể tựa lên trên người Thiên Hạo.

Thiên Hạo, thật sự là lần đầu tiên hôn môi??

Hai người dán chặt lấy nhau, Trầm Di cảm giác được đối phương có phản ứng.

Đương nhiên, mình cũng có.

Đợi nửa ngày, cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì.

Trầm Di hư mềm đứng lên, nghi hoặc nhìn Thiên Hạo.

Chỉ thấy mặt Thiên Hạo đỏ hồng, biểu tình có chút kỳ quái.

Nếu quả thật muốn định nghĩa cho biểu tình đó.

Thì định nghĩa chính xác nhất có thể dùng là biểu tình hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm như thế nào.

“Ta…ngươi…ngươi nhất định là mệt mỏi a.” Thiên Hạo đỏ mặt hỏi Trầm Di.


Trầm Di không trả lời.

“Mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi a.” Nói xong câu đó, Thiên Hạo đỏ mặt, chạy về phòng ngủ.

Trầm Di chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cá tính của Thiên Hạo, so với hắn có vẻ còn rụt rè hơn.

Dục vọng của mình, nên xử lý như thế nào.

Còn Thiên Hạo, hắn sẽ giải quyết dục vọng của hắn như thế nào.

Đã thừa nhận đối phương là người yêu của mình, thì tất yếu nên nói cho đối phương biết người yêu có thể làm hết thảy a.

Ngày mai là sinh nhật của hắn rồi.

Không biết Thiên Hạo sẽ tặng hắn món quà sinh nhật gì đây.