Khán Thượng Tha

Chương 10: Tiêu chuẩn

Những lúc ở một mình, người ta luôn có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, dường như là không có giới hạn. Bất quá, dù cảm giác dài đằng đẵng nhưng thời gian cũng vẫn cứ thế trôi qua.

Cứ lần lượt hết ngày thì lại đến đêm, Trầm Di sợ nhất là ngủ mà thích nhất lại cũng chính là ngủ.

Sợ nhất là gặp phải ác mộng, thích nhất là gặp được mộng đẹp.

Mở mắt ra, nhìn đồng hồ đã là 7h.

Trầm Di luôn luôn dậy vào lúc này, điều đó đã trở thành thói quen.

Lại nhấc điện thoại gọi phần điểm tâm. 9h máy bay mới cất cánh.

Nhìn quanh căn phòng mình ở, không khỏi cười cười. Trong căn phòng này, rốt cục hắn vẫn luôn luôn là một người cô đơn.

9h sáng máy bay mới cất cánh do đó hắn ăn xong điểm tâm rồi mới đi.

Nhìn suất ăn được mang tới, mở nắp ra, ân, tốt rồi, không có cái món súp gà nấm chết tiệt kia.

Chính mình đã đặc biệt gọi điện thoại yêu cầu đừng cho súp. Không khỏi thở dài, cảm thấy rằng chính mình thực sự nên đi tìm một bác sĩ tâm lý.

Nghe nói phía nam rất ấm áp, cho nên Trầm Di chỉ mang mấy bộ quần áo mỏng, đặc biệt hắn đã chuyển hết đĩa CD của Diệp Tình vào MP4 mang theo.

Cầm lấy túi du lịch, đi ra đại sảnh. Theo thói quen lại đi đến chỗ thang máy dự bị, nhưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, Trầm Di quay trở lại phía thang máy ngắm cảnh nhấn nút đi xuống.


Thang máy mở ra, Thiên Hạo nhìn thấy Trầm Di thì lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Trầm Di đi vào thang máy. Không gian hoàn toàn yên tĩnh.

“Thực xin lỗi, có lẽ ta phải thất hứa.” Nguyên lai hắn đã nói sẽ cùng đối phương trải qua lễ Giáng Sinh. “Ta phải đi công tác, cho nên có lẽ phải đón Giáng Sinh ở bên ngoài.” Trầm Di ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Thiên Hạo. Trong ánh mắt hiện lên hình ảnh Thiên Hạo mắt thâm quầng. Bộ dáng giống như đã vài ngày rồi không được ngủ ngon.

“Không vấn đề gì, công việc là quan trọng hơn mà.” Thiên Hạo ngẩng đầu, nhìn nhìn Trầm Di, lại không phát hiện bộ dáng hắn như vậy, mười phần giống như một người vợ. “ Đúng rồi, ngươi có thể gọi điện thoại cho ta không?”

“Ân, hảo.” Không biết vì cái gì, chỉ cần sau khi Diệp Tình đi, chính mình có lẽ sẽ trở lại như bình thường.

Diệp Tình thật là biến thái, dù là chỉ đứng ở đó thôi, trên người cũng sẽ tản ra mùi nguy hiểm, giống như chính mình là một khối thịt, còn đối phương chính là một con sói. Câu cửa miệng của hắn chính là, tên kia rất thích ngươi.

Thật không rõ vì cái gì, chính mình cũng muốn như hắn. Nói cho Thiên Hạo.

Cửa thang máy mở ra, Trầm Di cầm túi du lịch đi ra ngoài.

“Thượng lộ bình an”

“Ha ha” Nghe thanh âm của Thiên Hạo, Trầm Di thoáng cười. Thượng lộ bình an? Chỉ hy vọng là như thế a.

Đến sân bay, tìm thấy Sở Trung Thiên. Sau đó thuận lợi lên máy bay.


Sở Trung Thiên giúp Trầm Di cất hành lí, rồi an vị bên cạnh Trầm Di.

Không gian máy bay nhỏ hẹp làm cho thân hình cao lớn của Sở Trung Thiên cảm thấy rất không thoái mái.

“Khi chúng ta trở về, tuyệt đối sẽ không đi loại máy bay này.” Lời nói kiên định giống như một lời hứa hẹn.

“Ha ha, chúng ta sẽ ngồi tên lửa về.” Trầm Di gẩy tay Sở Trung Thiên, không khỏi nói một câu bông đùa.

“Ha ha ha, hy vọng a.” Sở Trung Thiên cười cười. Theo thói quen lấy ra bao thuốc Marlboro(1) rồi mới nhớ ra là trên máy bay không thể hút thuốc. Vì vậy đành nhét bao thuốc trở lại túi quần.

“Ngươi còn trẻ nên ít hút thuốc lá đi, hút thuốc không có lợi cho sức khỏe đâu.”

“Ha ha, đại thúc, ngươi là đang cậy già lên mặt?” Sở Trung Thiên phát hiện ngay lúc đó, Trầm Di trông rất ngố ngố và cũng rất đáng yêu.

“Ta cho ngươi biết a.” Trầm Di nghiêng đầu, đối mặt với Sở Trung Thiên nói.“Nữ nhân rất không thích cùng nam nhân thích hút thuốc hôn môi, họ cảm giác giống như đang hôn một cái gạt tàn.”

Sở Trung Thiên không khỏi nhìn về phía đôi môi Trầm Di. Đỏ tươi mà đầy đặn. Không biết là hôn lên sẽ có cảm giác gì.

Đột nhiên nghĩ đến Trầm Di trong quán rượu lần trước. Ngọn đèn mở ảo, nụ cười mê người, còn có đôi môi hấp dẫn đến chết người.


Đáng chết, mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy. Đột nhiên khôi phục tinh thần, Sở Trung Thiên lắc lắc đầu.

Hơn một giờ, không phải dài, mà cũng không phải là ngắn.

Lúc đứng dậy, chỉ thấy cả hai chân đều run lên.

Sở Trung Thiên lấy hành lý của hắn và Trầm Di. Sau đó cùng Trầm Di xuống sân bay.

Không khí ôn hòa mà ẩm ướt thổi tới trước mặt, làm cho người ta có cảm giác đang ở giữa mùa xuân.

Hai người đều nhìn thoáng qua áo khoác ngoài mặc trên người đối phương, nở nụ cười.

Bắt một chiếc xe đi đến khách sạn, cả hai hướng đến bàn lễ tân đi tới.

Trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi hai vị tiên sinh muốn chọn phòng nào?”. Lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Ân, hai phòng đơn.”

“Ta nói, cứ chọn một phòng đôi là được rồi a. Chúng ta đang đi công tác chứ không phải đi du lịch.”

“Tiên sinh, xin hỏi rốt cuộc các vị muốn mấy phòng?” Người lễ tân nhìn về phía Sở Trung Thiên. Trên khuôn mặt đã ửng đỏ.

“Hai phòng đơn.” Thiếu nữ sau khi nghe lời Sở Trung Thiên nói, liền tra dữ liệu trên máy tính.


“Ách, hai vị tiên sinh, thật sự xin lỗi, hiện tất cả các phòng đơn đã hết. Thật sự không phải nhưng như vị tiên sinh kia nói, hai người ở cùng một phòng được không?”

“Không được.”

“Vì sao?” Trầm Di khó hiểu hỏi.

“Ha ha.” Người lễ tân bên cạnh đột nhiên nở nụ cười, dọa Trầm Di nhảy dựng lên. “Vị tiên sinh này, ngươi có thể yên tâm, phòng đôi chuẩn của chúng tôi có hai giường.”

“Ok, ta đồng ý.” Xì, phòng chuẩn nào mà chả có hai giường. Bất quá sợ người lễ tân nói tiếp cái gì, Sở Trung Thiên nhanh chóng giao tiền, cầm chìa khóa, kéo Trầm Di lên lầu.

Cầm chìa khóa mở cửa, quả nhiên, trong phòng ngoại trừ hai cái giường cùng một cái TV thì cái gì cũng không có.

Trầm Di nói hắn muốn đi vệ sinh. Sở Trung Thiên đem hành lý của Trầm Di nhét trong tủ phía đầu giường hắn.

Lúc này, Trầm Di từ trong phòng vệ sinh đi ra. Sở Trung Thiên đang đem cái túi của mình nhét vào đầu giường thì tay bỗng chạm phải cái gì đó.

Nhấc tay ra. Chỉ thấy trên đó là một cái hộp có nhãn hiệu DULES – dịch thể bôi trơn cao cấp.

“Thu xếp xong chưa?” Sở Trung Thiên nghe thấy âm thanh của Trầm Di thì lập tức đem cái hộp dịch thể bôi trơn cao cấp đó cất trở lại.

Vừa rồi còn nhìn thấy một cái hộp, không cần nghĩ, chắc chắn là “áo mưa” rồi.

Nhìn đồng hồ, đã 12h hơn.

Ăn cơm xong, Sở Trung Thiên và Trầm Di cùng đi ra sân golf.