Khách Sạn Hoàng Tuyền

Quyển 1 - Chương 17: Còn có người khác

“Chờ?”

“Đúng, đây là cách duy nhất. Nó đã giam chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ có hành động. Nếu đầu óc mơ hồ thì cũng chỉ có thể giữ bình tĩnh trước, tìm sơ hở trong hành động của nó mà thôi”. –từ nó anh nói là để chỉ ngôi khách sạn kỳ lạ này – “Em làm việc trong công ty điện ảnh và truyền hình chắc đã xem không ít phim. Em phải biết, cầu sinh trong cảnh khốn cùng quan trọng nhất là giữ vững tinh thần, không thể nôn nóng, nếu mình điên cuồng trước thì sẽ cách cái chết không còn xa nữa”.

“Được, nghe lời anh”. – Hàn Băng lo âu gật đầu.

Xuân Thất thiếu bất chợt nắm tay cô: “Yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì hết”.

Hàn Băng khẽ rụt lại, bởi vì cảm giác…đụng chạm tay chân với Xuân Thất thiếu giống như có điện vậy. Hai người khá im lặng cho đến khi bầu không khí dần dần trở nên kỳ lạ, không nói gì thêm nữa, họ cùng nhau trở về đại sảnh tầng trệt.

Những người khác đều đã có mặt ở đó. Ánh mắt Xuân Thất thiếu lướt qua mặt ba người còn lại, họ lắc đầu. Nói rõ điện thoại bàn và internet trong mỗi phòng đều không thể sử dụng. Mọi người lại đi vào ngõ cụt.

“Tiếp theo phải làm sao?” – hòa thượng Đàm hỏi.

Hiển nhiên chỉ trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đã tôn Xuân Thất thiếu lên làm thủ lĩnh, như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Xuân Thất thiếu cười:”Đại sư là cao tăng, lẽ nào không có cách nào ư?”

Hòa thượng Đàm rất lúng túng: “Tôi chỉ làm nghề sư thôi, chỉ biết tụng kinh, không có pháp lực. Nếu không…”

Anh ta xấu hổ không nói tiếp, Xuân Thất thiếu cũng không hỏi tới, chỉ ngẫm nghĩ rồi nói” “Năm người chúng ta chia làm hai tổ, kiểm tra tỉ mỉ khách sạn từ trên xuống dưới, xem thử có đầu mối hay không. Nhớ kỹ đừng bỏ qua bất cứ nơi bất hợp lý nào, cho dù là bất hợp lý bé tẹo đi nữa. Trước khi trời tối, vẫn tập hợp ở chỗ này. Hàn Băng, em với anh một tổ”.

Nói xong, anh lại không nhìn về phía Hàn Băng mà nhìn Lý Đạo một cái, rồi lại liếc về phía Diêu Thanh Dương, Lý Đạo lập tức hiểu ý Xuân Thất thiếu. Tâm trạng Diêu Thanh Dương bất ổn, sợ là một mình hòa thượng Đàm không trông được ông ta. Tình cảnh bây giờ tối tăm khó hiểu, không thể để có người phá rối. Ông có chút không yên lòng khi để Hàn Băng và Xuân Thất thiếu chung tổ với nhau, nhưng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Hai tổ kiểm tra tỉ mỉ, một tổ từ trên xuống, một tổ từ dưới lên. Thật ra thì nơi cần kiểm tra cũng không nhiều, phần lớn phòng đều khóa, căn bản không vào được. Trong hành lang vừa nhìn đã thấy rõ, không có nơi nào có thể ẩn núp, chỉ có nhà bếp và nhà kho ở tầng trệt làm tốn thời gian của họ.

Nhưng mà, bất kể cẩn thận bao nhiêu và kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa, họ vẫn không thu hoạch được gì, khách sạn vô cùng bình thường.

Lúc này tuy mới năm giờ chiều, nhưng trời đã hoàn toàn tối mịt.

“Tôi đề nghị tốt nhất chúng ta nên ở chung một chỗ, tránh để có việc gì không ứng phó kịp”. – Lý Đạo nói.

“Không, tôi không muốn ở quá gần người phụ nữ đó”. – Diêu Thanh Dương lập tức phản đối, ánh mắt nhìn Hàn Băng như cô là mầm bệnh lây nhiễm cực mạnh – “Tôi nhớ ra một chuyện, trên mạng nói chỗ này âm khí quá nặng, chỉ có hòa thượng và đạo sĩ mới ở được. Chúng ta là người bình thường, mà phụ nữ có âm khí nặng hơn, ở chung với cô ta sẽ xui xẻo”.

Xuân Thất thiếu cau chặt mày, nhìn có vẻ sắp sửa nổi cáu.

Hòa thượng Đàm thấy thế vội nói: “Thôi nào, thôi nào. Chúng ta vẫn chia hai tổ như vừa rồi là được, như vậy không đông người lắm. Có phụ nữ ở chung quả thật cũng bất tiện. Tôi thấy phòng cô Hàn ở lầu hai, tôi và bác sĩ Diêu cũng ở lầu hai, cách nhau khá gần như vậy không đụng mặt nhưng có việc cũng dễ tiếp ứng”.

“Tôi không chung tổ với tên ẻo lả này đâu, nói không chừng âm khí của ông ta còn nặng hơn”. – Lý Đạo tức giận nói với hòa thượng Đàm – “Tôi chung tổ với đám Hàn Băng, các người có việc gì cứ gọi lớn lên, cậu lo chạy lấy thân mình trước, đừng quan tâm những kẻ tự tư tự lợi. Hừm, xem ra bất kể ở đâu cũng có con sâu làm rầu nồi canh mà”.

Diêu Thanh Dương im lặng cúi đầu. Nhưng Hàn Băng luôn cảm giác rằng ông ta đang trợn trừng mắt lườm cô, khiến cô vô cớ sởn cả gai ốc khắp người. Bác sĩ Diêu này mắc chứng gì vậy? Tại sao cứ như có thù hằn với cô thế? Rõ ràng cô cũng đâu quen ông ta, chỉ gặp mặt một lần thôi mà.

“Được rồi, cũng chỉ có vậy”. – hòa thượng Đàm không biết làm sao, đành nhún vai nói – “Buổi tối mọi người cảnh giác một chút, nếu như có thể bình an đến sáng ngày mai, chúng ta lại nghĩ cách thoát ra ngoài”.

Trong tình huống này ai mà ngủ được chứ? Có điều tinh thần căng thẳng suốt một ngày nên giờ quá mệt mỏi. Họ bị giam trong khách sạn kỳ dị này, nỗi bất an trong lòng tích tụ càng lúc càng lớn. Nhưng ngoại trừ Diêu Thanh Dương ra, tất cả mọi người đều kiềm chế cảm giác muốn phát điên, bởi vì họ biết mình mà rối loạn thì càng không thể thoái khỏi cảnh khốn cùng này.

Chia thức ăn xong, hai tổ về phòng của riêng mình. Xuân Thất thiếu và Lý Đạo thay phiên trở về phòng mình lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, bảo đảm luôn có người ở bên cạnh Hàn Băng. Cuối cùng, ba người ngồi trong phòng khách phòng Hàn Băng, tương đối yên lặng. Sắc trời càng thêm đen kịt, cơn mưa lạnh giá vẫn không ngừng rơi tí tách, bầu trời như muốn sập xuống tựa như ngày tận thế đã đến vậy.

“Hay là chúng ta thay phiên nhau ngủ một lát đi?” – thật lâu sau Xuân Thất thiếu cất lời – “Còn không biết bao lâu mới có thể đi ra ngoài, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay”.

“Nhưng mà Xuân Thất à, cậu thật sự không nhìn ra một chút manh mối nào sao?” – Lý Đạo cau mày hỏi.

Lúc mới nghe nói đến ma, thậm chí ông còn có chút phấn khởi. Nhưng đó là do ông không tin quỷ thần, đương nhiên cho rằng chỉ xảy ra hiện tượng kỳ lạ, cần phá giải như Conan mà thôi. Nhưng bây giờ ông thật sự đã bị giam cầm, trong lòng khó tránh khỏi khủng hoảng.

“Rằm tháng bảy cử địa ngục mở, tuy hiện tại mới tháng bảy dương lịch, nhưng thế giới này có rất nhiều bí ẩn chưa giải thích được. Ai biết còn cánh cửa tự động đóng mở nào đó mà chúng ta không nhìn thấy hay không?” - Xuân Thất thiếu suy nghĩ một chút rồi nói - “Tôi không nhìn ra sơ hở, nhưng tôi cảm giác bị nhốt trong một không gian bóp méo, cho nên không tìm được cửa khách sạn, chúng ta cũng không chạm đến cửa sổ được. May là bên trong không gian còn bình thường, nếu không tầm mắt người sẽ không có tọa độ, mất đi cảm giác phương hướng”.

“Cậu nói khách sạn Hoàng Tuyền là một khách sạn thần bí tự động biến hóa sao?” – Lý Đạo mở to mắt – “Chỉ cần đến lúc thời cơ thích hợp thì nó sẽ mở cửa ra lại à?”

“Tôi không biết”. - Xuân Thất thiếu cười khổ lắc đầu - “Tôi chỉ nghĩ đến khả năng như vậy thôi. Nhưng cũng có khả năng là ma quỷ giam cầm chúng ta, giống như chuyện bị ma giấu trong nhân gian hay nói vậy. Nói không chừng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cũng nói không chừng chỉ là trò đùa”.

“Được rồi, xem như chúng ta đang rơi vào tam giác Bermuda đi. Nếu nó có ác ý thì xem thử buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì”. – Lý Đạo cố ý nói thoải mái, lại chuyển đề tài – “Nói nè Xuân Thất, giải thích như cậu thì rất nhiều chuyện có thể sáng tỏ rồi. Ví như là người chủ khách sạn thần bí tại sao lại tốn nhiều tiền muốn xây khách sạn ở đây, nhưng lại không cố gắng kinh doanh chứ? Quả thật là lãng phí tiền bạc! Hơn nữa, tại sao khách sạn lại xây theo hình bát giác, mái hiên còn treo chuông gió, kết cấu bên trong theo kiểu giếng trời? Ngoài ra, vì sao trụ núi đá to lớn lại ở chính giữa khách sạn? Tại sao nơi này không có nhân viên phục vụ, mà lại dùng thiết bị công nghệ cao? Có rất nhiều câu đố, nhưng nếu nói nơi này có địa lý và hoàn cảnh vật lý đặc thù, tất cả đều có nguyên do và ngọn nguồn. Nói không chừng chủ khách sạn là tay giàu nứt đố đổ vách, muốn nghiên cứu hoàn cảnh đặc dị của nơi này, cho nên xây khách sạn che mắt”.

“Đúng vậy đó. Nếu nói kỳ lạ thì người đầu tư khách sạn Hoàng Tuyền là kỳ lạ nhất. Còn trụ đá kia nữa. Thật sự bất hợp lý”. - Xuân Thất thiếu suy tư, anh nói – “Tiếng vó ngựa nghe thấy tối hôm qua, hơn phân nửa là có liên quan đế trụ đá kia”.

“À tôi quên nói cho cậu biết”. – Lý Đạo vỗ vỗ trán – “Vừa rồi lúc lục soát khách sạn, tôi đã hỏi hòa thượng Đàm và Diêu Thanh Dương, bọn họ cũng nghe thấy tiếng vó ngựa. Hòa thượng Đàm còn tưởng mình nằm mơ, Diêu Thanh Dương thì hơi có vẻ sợ hãi. Đây chính là nguyên nhân ông ta khác thường và khân trương như vậy. Gặp phải loại chuyện kỳ quái này, có ai không sợ chứ? Nhưng cái tên hoảng loạn còn giận chó đánh mèo người khác thế kia, nếu như gặp phải nguy hiểm tôi bảo đảm ông ta sẽ hi sinh người khác để bảo vệ mình trước”.

Xuân Thất thiếu gật đầu: “Dè chừng ông ta là được. Có nhiều lúc con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Về phần tiếng vó ngựa, tôi nghe nói một số khoáng sản trong nói đá có chức năng ghi chép lại khi có sấm chớp mãnh liệt, rồi cất đi giống như một thiết bị ghi hình. Trụ núi đá kia rất có khả năng có tác dụng này, cho nên không phải lo lắng đến âm thanh lạ kia”.

“Tôi cũng từng nghe nói các nhà khoa học còn dùng sấm chớp mô phỏng máy chấn động để tiến hành thí nghiệm sự biến đổi tần số và cường độ. Bắn sóng điện từ lên tường đá với chất liệu đặc thù, tạo ra “hình ảnh ma quỷ”. Không phải người nước ngoài nói ngay cả hồn mà hiển linh cũng là phản ứng tĩnh điện hay sao”?”

Hàn Băng ngồi bên cạnh nghe Xuân Thất thiếu và Lý Đạo phân tích đầy lý trí thì lại âm thầm lắc đầu. Cô cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được là ở đâu. Tựa như…tất cả đều không chân thật, luôn ngăn cách bởi một lớp gì đó, giống như ngắm hoa trong gương, trăng trong nước. Nhưng cô không biết cụ thể, chỉ cảm thấy sâu trong tâm linh cô có cảm ứng nhỏ bé với tất cả mọi việc xung quanh.

“Hàn Băng, em sao vậy?” - Xuân Thất thiếu đang sôi nổi thảo luận thì chú ý đến vẻ dị thường của Hàn Băng - “Chắc em mệt mỏi lắm rồi, chi bằng ngủ trước một lát đi. Vào phòng trong cũng được, mở cửa ra, anh ở đây sẽ có thể thấy được em”.

Giọng điệu anh rất bình thường, nhưng trong tiếng nói bao hàm một sự quan tâm dịu dàng, khiến lòng Hàn Băng lại dâng lên một cảm giác xốn xang khó tả. Vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng kết quả lại trở về phòng như chạy trốn.

Nằm trên giường, cô cho rằng mình không ngủ được, nhưng không ngờ lại chìm vào mơ màng nhanh chóng. Cô cảm thấy mình tỉnh táo nhưng lại như ngủ thiếp đi, cảm giác phân liệt này càng lúc càng nghiêm trọng. Cô hoảng sợ phát hiện hồn mình đã lìa khỏi xác. Cô có cảm giác trôi lơ lửng rõ ràng, tựa như đứng ở một độ cao đặc biệt, nhìn cơ thể mình nằm trên giường rất bình yên. Cô cũng nhìn thấy Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ngồi trên ghế salon thảo luận. Sau đó cô đi xuyên tường, ra khỏi căn phòng.

Có một sức mạnh kéo cô đi, cô rất sợ, không muốn rời khỏi Xuân Thất thiếu quá xa, dường như lúc bên cạnh anh cô luôn cảm thấy bình an đến lạ. Nhưng cô không có cách nào, không thể kêu lên thành tiếng cũng không thể khống chế, chỉ có thể trôi giạt giữa không trung. Sau đó cô thấy cửa phòng số 4A lầu hai mở ra, một cô gái rón rén bước ra ngoài.

Cô gái kia có dáng vóc cao ráo, đẫy đà nhưng vẫn thon thả. Mái tóc xoăn lượn sóng bồng bềnh buông xõa đến mông và chiếc váy tơ tôn lên vẻ duyên dáng. Có thể nói cô gái này rất đẹp, chừng ba mươi tuổi. Có điều cô ta trang điểm đậm, khiến cô ta mang một vẻ phong trần không thể che giấu, xem ra giống như người làm nghề giải trí đặc thù. Kiểu xinh đẹp lẳng lơ này rất bắt mắt, đối với đàn ông lòng dạ bất chính mà nói thì đúng là muôn phần quyến rũ.

Còn nữa, chiếc váy trên người cô ta đỏ tươi như máu làm xốn mắt Hàn Băng. Cô gái này là người đứng trên ban công mỉm cười với cô mà cô thoáng nhìn thấy lúc ở ngoài khách sạn ư? Cô vẫn cho rằng mình bị ảo giác, lẽ nào trong khách sạn này còn có người khác thật sao?!

Đang nghi ngờ thì cô gái kia bỗng nhoẻn miệng cười như đã trông thấy cô. Nụ cười ấy không hề đẹp, chỉ có vẻ quái lạ khôn tả, gương mặt cô ta lúc này đã trở nên rõ ràng. Hàn Băng kinh hoảng sững sờ, bởi vì cô biết gương mặt đó, cô ta chính là người bị hại trong vụ giết người hàng loạt mà bệnh viện nào không thể cứu sống được.