Khách Điếm Lão Bản

Chương 7: Thức tỉnh 2

Khi Mạc Ly dần tỉnh lại, phát hiện bản thân và nam nhân kia đang ở cùng một chỗ. Mình thì nằm trên cái giường gỗ sắp sập; còn hắn đang ngồi trên ghế, nhắm mắt điều tức.

Đại khái là cảm giác được hơi thở của Mạc Ly chuyển biến, nam nhân mới thấp giọng, nói: “Là ngươi cứu ta.”Rõ rành rành một câu trần thuật.

Phỏng chừng lúc y mất ý thức, nam nhân dò xét cảnh vật xung quanh, không phát hiện ra người của Thương Long môn, hơn nữa lần theo đủ dấu hiệu, cũng biết Mạc Ly không có tí võ công nào.

Mạc Ly sờ sờ cái cổ suýt đứt của mình, mới dạo từ quỷ môn quan về, hơi khó mở miệng.

Nam tử thả hai chân xuống, trở lại dáng ngồi bình thường, “Cảm tạ.”

Mạc Ly mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.


Cảm thấy thiện ý cùng sự tha thứ từ Mạc Ly, nam tử cũng không nói nữa nữa, tiếp tục điều tức.Tuy quần áo vẫn tả tơi, nhưng từ hành động, cử chỉ ưu nhã của hắn, người này nhất định có xuất thân không tầm thường.Nam tử đã nhăn mày, hẳn là thấy áy náy khi ngộ thương Mạc Ly, nhưng cuối cùng, hắn chỉnói một tiếng “cảm tạ”, không xin lỗi. Có thể suy ra, địa vị của nam tử rất cao, cho nên chưa từng phải nói lời tạ lỗi.

Trước kia đã được Dược Lang và Trình Cửu Nhụ nhắc nhở, lai lịch người này không vừa. Hôm nay xem ra,họ nói hoàn toàn đúng.Mạc Ly vốn chỉ muốn cứu người đơn thuần, cũng không để ý tới thân phận, càng không nghĩ tới chuyện muốn người được mình cứu tri ân báo đáp.Thấy nam tử thanh tỉnh, y thật cao hứng. Nam tử còn vận công chữa thương, Mạc Ly không tiện quấy rầy, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào cánh tay hắn.

Hắn mở mắt, nhìn y.Nhất thời Mạc Ly chưa nói được, chỉ có thể khoát khoát tay, ra hiệu, bảo hắn đừng vận công nữa.

Nam tử ngây người một lát mới hỏi: “Ngươi bảo ta đừng vận công chữa thương nữa?”

Mạc Ly gật đầu.

“Trong người ta có tà pháp, là ai phá giải cho ta, ngươi biết không?”

Nghe hắn hỏi vậy, Mạc Ly không biết nên phủ nhận hay cứ nói ra. Dù sao cũng không biết người này gặp phải chuyện gì, vạn nhất liên lụy Trình Cửu Nhụ thì không hay.Nghĩ vậy, Mạc Ly do dự lắc đầu.

Đại khái nhìn được sự khó xử của y, nam tử không ép buộc nữa, chỉ nói: “Không biết ta có thể đợi đến lúc ân nhân trở lại, nói tạ ơn với hắn không?”

Mạc Ly hiểu, hẳn người này đã nhận ra trong cơ thể hắn có kịch độc. Nhìn vẻ cô đơn của nam tử, Mạc Ly bất giác đưa tay bao lấy mu bàn tay hắn.Y chỉ im lặng như thế, mỉm cười dịu dàng, tựa hồ như đang truyền một nguồn năng lượng từ tay mình, khiến người ta yên lòng sang khắp người hắn. Mạc Ly làm đủ động tác, ý muốn nói, đã có người đi tìm thuốc giải cho hắn rồi. Nam tử cúi đầu nhìn những vết mủ lở loét trên mu bàn tay mình, mà Mạc Ly lại không hề thấy ghê tởm áp tay vào, nhất thời cũng không biết nói gì.


Hai người cứ an tĩnh như vậy, ngồi đến tối.

Mạc Ly nghỉ ngơi một đêm, cơ thể cũng hồi phục lại bình thường.Sáng sớm, ánh mặt trời cùng tiếng chim đánh thức y, y mở mắt, thấy nam nhân đang quay lưng ngồi thiền.

Ánh dương theo khe hở của ván gỗ lọt vào, chiều lên hình dáng hắn.Vì bị khuất bóng, Mạc Ly không nhìn rõ vết mủ lở loét, chỉ mơ hồ cảm thấy, nguyên bản nam tử thực anh tuấn bất phàm, vì hắn có thân hình thực vĩ ngạn.Mạc Ly có chút thèm muốn, chẳng là y từ nhỏ đã gầy nhom, trông rất yếu đuối.

Rón rén xuống giường, Mạc Ly định đi làm chút gì ăn. Nhưng trong ngoài căn phòng của Dược Lang không có bất luận dụng cụ làm bếp hay nguyên liệu gì, khiến Mạc Ly không khỏi hoài nghi, trước khi gặp mình, Dược Lang làm thế nào mà sống qua ngày được nhỉ? Buộc phải lấy túi hương Dược Lang để lại, đi qua đám cây nhìn tưởng bình thường nhưng thực chất là kịch độc kia, trở về khách điếm.

Khách *** vẫn y nguyên như từ ngày y ly khai.Người của Thương Long môn trộm được thi thể, cũng cho là bọn chúng đã hại chết người, không sinh sự nữa, mau chóng rút lui.

Nghe Dược Lang nói, vùng này là phạm vi thế lực của hắc đạo Nhất Ngôn đường, người bạch đạo nán lại không ít, sự tình luôn bất ổn.

A Thổ và Từ Tam Nương được Dược Lang nhờ vả, thay Mạc Ly trông ***.Tam Nương thấy Mạc Ly trở về, nước mắt lã chã lã chã rơi xuống. Nàng lấy đầu hành trắng hung dữ chọc vào ngực Mạc Ly: “Đáng chết, lâu như vậy mới về, ta còn tưởng có chuyện xảy ra chứ!”


A Thổ lắc lắc đầu: “Chỗ ở của Dược Lang thực quá độc. Chúng ta không vào được, cũng không thấy ngươi đi ra, ai…”

Mạc Ly vỗ vỗ vai A Thổ: “Không việc gì, ta không phải đã hoàn hảo ở đây sao?”

Tam Nương biến sắc, lập tức phát hiện vết hằn trên cổ Mạc Ly, nàng phát điên: “Đứa thối nào không biết trắng đen, dám làm Mạc Ly nhà ta bị thương, xem ta có băm hắn thành mười khối tám khối không…”

Mất nửa ngày mới dỗ được Tam Nương, Mạc Ly khẩn trương nấu chút cháo, cho vào trong giỏ trúc, đi đưa cho nam tử ở nhà gỗ.

Đến thời điểm này, cũng đã quanh co được rất nhiều ngày.