Khách Điếm Lão Bản

Chương 44: Giả tạo 2

Sáng hôm sau tỉnh lại, cơ thể Mạc Ly có chút co giật bủn rủn.

Thật mỉa mai mà, tối qua đã trải qua một đêm điên cuồng như thế, hậu huyệt chỉhơi sưng đau, khác xa viễn cảnh thảm liệt lần trước. Văn Sát nhọc lòng sắp xếp như vậy cũng có chút hữu dụng.

Mạc Ly xốc chăn lên, không hề chú ý đến việc che đậy những dấu vết xanh tím trên cơ thểsẽ bị người khác nhìn thấy, đặt chân xuống tấm thảm dày. Vẫn là dáng vẻ bình lặng như thủy ấy, nhưng người *** mắt vừa nhìn là biết, vị công tử này tâm đã nguội lạnh, tựa hồ so với trước kia có chút khác thường.

Nhưng cụ thể khác thế nào, lại không thể nói được.

Là dáng vẻ uể oải để mặc mọi chuyện? Là khuôn mặt mang theo mị hoặc thoang thoảng? Hay chăng vẻ nhu thiện ấm áp trong đôi con ngươi đã tiêu thất vô tung, chỉ còn lại vẻ băng lãnh đàm đạm thay thế?

Thị tỳ bên cạnh thấy y đã tỉnh, không dám khinh mạn, nhanh chóng tới hầu hạ.

Tùy tiện mặc một chiếc áo đơn, Mạc Ly nói với thị tỳ: “Ta muốn gặp bọn Dược Lang.”

Các thị tỳ mặt mày khó xử, nhìn nhau, “Công tử chờ, chúng nô tỳ đi báo với chủ thượng một tiếng…”Còn chưa nói xong, cánh cửa tẩm cung đã mở ra, Văn Sát đi vào.

Các thị tỳ lập tức gập bụng: “Chủ thượng vạn phúc.”

Mạc Ly thấy Văn Sát tới, sắc mặt càng cứng ngắc.

Nhìn Văn Sát ngồi xuống ghế xong, Mạc Ly mới mở miệng: “Ngươi nói để ta đi gặp Dược Lang và Cửu Nhu.”

Văn Sát liếc mắt nhìn y: “Ta nói không cho ngươi đi chưa?”

Mạc Ly trong chốc lát nghẹn lời, sững sờ tại chỗ.


Văn Sát cởi áo choàng ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo đơn. Cởi chiếc áo bằng tơ, vứt sang một bên, cơ thể cường tráng của Văn Sát lộ ra. Vết thương đã lên vẩy, “Lại bôi thuốc cho ta.”

Hai tay Văn Sát chống trên đầu gối, ngồi thẳng lưng.

Mạc Ly cười lạnh: “Đáng đời ngươi, bôi cái quái gì chứ.”

Văn Sát làm như không nghe thấy, quăng lọ thuốc đến trước mặt Mạc Ly, “Không bôi thì đừng hòng làm gì.”

“Ngươi!”

Thực lực của cả hai cách xa nhau lắm, Mạc Ly suýt nữa thì quên, điều kiện vốn đã không công bằng, y không có tư cách đểnói lên ý kiến của mình.

Cắn răng, cầm lấy lọ thuốc.Mạc Ly dù sao cũng là bác sĩ, xử lý mấy vết ngoại thương thế này với y là quá dễ dàng.Dùng rượu mạnh để sát trùng vết thương, đổ thuốc lên, rồi nhanh chóng băng bó thật tốt. Văn Sát lúc này rất hợp tác, lại xoay lưng lại.

“Sau lưng cũng có.”

Thanh âm có chút đắc ý.Trên lưng, đa số dều là vết tích do Mạc Ly trong cơn xúc cảm mãnh liệt lưu lại.Da mặt Mạc Ly dày sao bằng Văn Sát, nhớ đến sự khuất nhục và điên cuồng tối qua, mặt đã hồng cả lên, mới qua loa xoa rượu lên lưng Văn Sát, lại dùng bông lau lung tung vài cái.Mạc Ly chán ghét như chạm phải rác rưởi, đặt lọ thuốc lên bàn.Văn Sát nhìn y, duỗi cánh tay dài về phía Mạc Ly.

“Còn đau không?”

Mạc Ly sửng sốt, mãi mới tiêu hóa được điều Văn Sát muốn hỏi. Nhất thời, hơi nóng bốc lên đỉnh đầu, “Không liên quan đến ngươi.”

Vẻ mặt Văn Sát cũng không biểu lộ gì, “Không nói cũng được, ta tự xem.”Dứt lời liền muốn xé tiết khố của Mạc Ly.

Y vội vàng nắm lấy tay Văn Sát: “Ngươi điên à?! Ngươi thật muốn giết ta phải không?!”

Văn Sát tiện thể ôm lấy cổ y, mút một cái, rồi cắn nhẹ lên vai y để y mang vết thương giống trên vai mình, “Muốn bức tử ngươi có nhiều cách lắm. Quên đi, ngươi không muốn biết đâu.”

Văn Sát chỉ là ậm ờ nói thế nhưng khiến Mạc Ly phải thầm sợ hãi vô cùng. Thực ra, đôi lúc chết cũng không đáng sợ, đáng sợ hơn lại chính là chết mà không còn chút tôn nghiêm.

Văn Sát hiểu rõ nhược điểm nhân tính, hắn dễ dàng nắm lấy mấu chốt, giống như nắm chặt được yết hầu người ta.


“Hôn ta.” Văn Sát nói.

Mạc Ly khinh thường nhìn Văn Sát, “Hôn ngươi thì ta có thể gặp bọn họ?”

Văn Sát không đáp.

Lần này, Mạc Ly không do dự nữa, tiến đến hôn. Văn Sát không định mở miệng, Mạc Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng đầu lưỡi,khẽ liếm môi Văn Sát, cắn cắn cái môi dưới, ngược lại mang đến cảm giác mê hoặc đầy ngọt ngào. Vậy mà Văn Sát không thấy vui, đáy mắt dấy lên chút tức giận, đẩy Mạc Ly ra khỏi lòng mình.

Mạc Ly loạng choạng suýt ngã, cũng giữ được thăng bằng, đưa tay quệt miệng. Văn Sát nhìn Mạc Ly hồi lâu mới mở lời.

“Ngươi đi đi.”

Tất nhiên Mạc Ly hiểu ý hắn, không nhìn lại mà xoay người ly khai.

Nhìn theo bóng của Mạc Ly, không biết tại sao Văn Sát lại có cảm giác mất mát thất vọng.

Chẳng mấy chốc Mạc Ly đã ra khỏi tẩm cung, bước sát theo thuộc hạ của Văn Sát.

“Trông chừng hắn, đừng để bọn họ nói những chuyện không nên nói. Còn nữa, không được để quá một khắc chung.”

“Vâng.”Tùy thị lĩnh mệnh rồi lui.

Đông Noãn các

Ở Vô Xá cốc đã nhiều ngày, Mạc Ly rốt cuộc cũng đến được nơi Dược Lang và Trình Cửu Nhụ bị nhốt. Không âm trầm ẩm ướt như tưởng tượng, cũng không có cực hình tuấn pháp.

Đông Noãn các tuy hơi đơn giản, nhưng quy củ thì vẫn giống như những nơi khác. Xem ra Văn Sát không nuốt lời.Mạc Ly thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đặt tay lên cánh cửa, Mạc Ly ngập ngừng không dám đẩy vào. Y không biết phải làm thế nào để đối mặt với bọn Dược Lang.

Sớm biết thế này, y đã nghe lời khuyên của Trình Cửu Nhụ, đừng bước vào trong hồ nước đục.


Sớm biết thế này, y nên ngoan ngoãn dằn tâm, đừng tùy tiện cứu người.

Sớm biết thế này…

Thiên kim cũng khó mua nổi ‘sớm biết thế này.’

Hàng nghìn mâu thuẫn phức tạp cứ luẩn quẩn trong lòng, Mạc Ly hít sâu một hơi mới dám đẩy cánh cửa nặng nề kia,thấy Dược Lang đang ngồi bên giường, lấy khăn mền, nhẹ nhàng lau người cho Trình Cửu Nhụ đang nằm.

Nghe thấy tiếng cửa động, Dược Lang không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Để đồ ăn sáng trên đó được rồi.”

Mạc Ly yên lặng đứng tại chỗ, nhìn Dược Lang gầy đi rất nhiều mà nói không nên lời.

Dược Lang thấy người phía sau mãi không có động tĩnh, mới xoay lại. Bị ánh sáng chiếu vào, tạm thời chưa nhìn rõ. Đưa tay lên che bớt, Dược Lang lúc này mới phản ứng, chiếc khăn trong tay rơi xuống đất.

Dược Lang đứng dậy, tiến đến rồi ôm chặt lấy Mạc Ly.

“Ngươi không sao, may quá…”

Vòng tay ôm Mạc Ly của Dược Lang rất chặt, siết y đến phát đau. Dược Lang hơi kiềm chế lại tâm tình kích động.

“Cửu Nhụ làm sao vậy?”

Dược Lang vừa nghe Mạc Ly hỏi, sắc mặt lập tức tối sầm.

“Hắn ngày đó vì cứu ta, không màng tất cả, đấu với mười tám ám vệ… Bị kích vô số chưởng, kinh mạch đã đứt…”

“Sao có thể như vậy?”

Vành mắt Mạc Ly đỏ lên, đi tới, quỳ xuống trước giường, bàn tay nhẹ nhàng vén vén tóc Trình Cửu Nhụ.

“Hắn chưa tỉnh lần nào ư?”

Dược Lang lắc đầu: “Tỉnh, mỗi ngày ít nhất có thể tỉnh mấy canh giờ, nếu không thế thì cơm nước thuốc thang sao đi vào được…”


“Vậy ngươi…”

“Ta?”

Dược Lang qua loa đáp: “Ta bị bắt ăn Hóa Công Tán, trừ lần đó, chưa bị chịu khổ lần nào nữa.”

Mạc Ly cũng không dừng được lệ, “Đều là ta hại các người, là ta, là ta…”

Dược Lang nghiêng người đẩy bờ vai Mạc Ly, “Không phải, Tiểu Ly.” Cậu nắm lấy tay Mạc Ly, nói: “Cửu Nhụ từ lâu đã sớm tính tới rồi, ta là khắc *** của hắn, rồi sẽ có một ngày hắn vì ta mà chết…”

Mạc Ly nghe vậy, hai mắt mở lớn.

“Cho nên…” Dược Lang nở một nụ cười đau khổ, “Cho nên ngươi biết vì sao ta luôn trốn hắn rồi đấy, vẫn luôn lờ đi tình cảm của hắn, vẫn luôn giả bộ ngu ngơ…”

Dược Lang siết chặt lấy bả vai Mạc Ly, “Là ta hại chết hắn, là ta.Từ lúc ta biết nội dung quẻ bói kia, ta nên biến đi cho khuất mắt hắn mới phải, chỉ cần ta quyết tâm ly khai, hắn sẽ không phải chết!”

Tay Dược Lang đặt lên trước ngực mình, khàn giọng nói: “Thế nhưng ta ích kỷ, ta không làm được! Ta tham luyến sự ôn nhu của hắn, tham luyến tất cả của hắn…Người hại chết hắn là ta! Là ta ngươi hiểu không?!”

Thanh âm tuyệt vọng của Dược Lang cứ vang vọng bên tai Mạc Ly.

Mạc Ly ôm lấy cậu, “Không phải, không phải, Cửu Nhụ còn chưa chết, hắn sẽ không chết! Dược Lang, ngươi phải kiên cường, hắn bây giờ chỉ có ngươi, ngươi phải chăm sóc hắn…”

Dược Lang vùi mặt vào ***g ngực Mạc Ly, để lại một mảng ướt đẫm trên áo.Mạc Ly ôm lấy một Dược Lang yếu đuối run rẩy như thế, nhất thời không biết phải an ủi ra sao.

Lúc này, tùy thị vẫn luôn đứng trông chừng ngoài cửa bước vào, “Công tử, thời gian thăm hỏi đã hết, chủ thượng phân phó chúng ta đưa công tử quay về.”

Mạc Ly căm phẫn trừng mắt với tùy thị chuyển lời, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể dìu Dược Lang đứng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.

“Tiểu Ly, đừng đối chọi với kẻ kia…”

Mạc Ly lập tức cắt lời Dược Lang, “Ta biết, đừng lo.” Y ghé vào bên tai Dược Lang thì thầm: “Ta sẽ cứu các ngươi, nhất định.”


Kỳ thật bản thân Mạc Ly còn đang bị giam hãm ở Vô Xá cốc, mỗi nửa khắc đồng hồ sao có thể nghĩ ra diệu kế gì để cứu hai người bạn trong lúc nước sôi lửa bỏng?

Nhưng y minh bạch, điều gì cần thiết nhất với Dược Lang, chính là kiên trì hy vọng.Chỉ cần có một cơ hội sống là có thể chống đỡ được.

Đúng vậy.Chỉ cần thấy được ánh sáng, bóng tối sẽ không còn thuần túy như thế này.Cho dù ánh sáng kia, thật quá yếu ớt.

Dù biết rằng những quẻ bói của Trình Cửu Nhụ chưa từng sai, nhưng trong sâu thẳm thâm tâm của Mạc Ly, vẫn tin tưởng vào một câu nói:Nhân định thắng thiên.