Khách Điếm Lão Bản

Chương 4: Phong ba 2

Dược Lang ngày thường, bất kể lúc nào cũng rất thiếu nghiêm túc, nhưng nếu một hôm dốc lòng vào lĩnh vực của mình, sẽ là một người ổn trọng kiên định. Sau khi bắt mạch cho người nằm trên giường, cậu ta nhíu mày nói: “Người này trúng kịch độc của Vạn Độc môn, còn bị nội thương rất nghiêm trọng…”Lấy tay tiếp xúc, chẩn tứ chi người bệnh:“Theo tình hình kinh mạch bị hao tổn hiện nay, xem ra hắn còn trúng Di Công đại pháp.”

Trình Cửu Nhụ một bên nghe thấy cả kinh: “Di Công đại pháp?”Sắc mặt kịch biến.

Mạc Ly không phải người trong giang hồ, đương nhiên không hiểu những bí tịch võ công này.

Trình Cửu Nhụ giải thích: “Di Công đại pháp là tà công thất truyền đã lâu, tu luyện thứ võ công ấy chẳng những sẽ nâng cao tu vi, còn hút được võ công cao cường của kẻ khác, biến thành của mình.”

Dược Lang bổ sung: “Di Công đại pháp mặc dù giúp hấp thu nội công của người khác, nhưng đòi hỏi phải qua một thời gian dài mới từng bước hút hết được. Người này chịu Di Công đại pháp đến tầng thứ ba rồi, nội lực tổn thất gần nửa.”

Mạc Ly nghi hoặc: “Vậy thì nếu Di Công đại pháp đến tầng cuối cùng, sẽ thành cái dạng gì?”


Dược Lang cười: “Ngươi biết cương thi thế nào không?”

Mạc Ly không đáp.

Dược Lang nói: “Không cần bận tâm quá, thầy bói chết giẫm kia bình thường hay nói ‘sinh tử có mệnh’, theo ta thấy, kẻ này mệnh lì lắm, bị kẻ khác chỉnh thành thế này mà không chết, còn trốn thoát.Giờ tình hình đã ổn định, chốc nữa Diêm vương có gặp cũng không bắt hắn đâu.”

Trình Cửu Nhụ lại nói: “Dù người này chỉ còn năm thanh nội lực, nhưng hắn vẫn bị trúng kịch độc, cuối cùng thoát khỏi truy kích trọng trọng của Thương Long môn, nhất định lai lịch không tầm thường.”

Dược Lang hai tay bắt chéo trước ngực, có chút suy nghĩ, “Thầy bói nói không sai, Thương Long môn luôn rêu rao mình là danh môn đại phái, thế mà lại mạo hiểm dùng Di Công đại pháp đối phó hắn, thế mới biết công lực hắn thâm hậu thế nào. Phải hiểu là nếu thi triển Di Công đại pháp không tốt thìkẻ dùng tà công sẽ chịu phản phệ.”

Trình Cửu Nhụ vỗ vỗ vai Mạc Ly: “Ta khuyên ngươi nên để hắn đi. Cứ bảo Dược Lang tìm bừa một ngôi miếu nào đó cho hắn, xong xuôi, tránh rước họa.”

Dược Lang bên cạnh cả giận: “Vì sao muốn ta đi, tên thối khất cái này ta không muốn đụng vào, ngươi tự làm đi!”

Mạc Ly không để ý Dược Lang kêu gào, chỉ đạm nhiên: “Chớ nói hôm nay là một người bị giết, dù có là con mèo con chó, nếu ta đã thấy thì sẽ không ngồi yên.” Y cười: “Ta biết muốn cứu người này chắc chắn sẽ làm phiền các huynh, nếu các huynh không muốn giúp…”

“Phi phi phi!” Dược Lang hầm hầm, chống nạnh đứng đó, “Tiểu Ly ngươi đừng có xem ta như lão thầy bói chết giẫm này, bình thường ăn chực của ngươi, khi ngươi gặp chuyện sao có thể phủi mông mà đi được! Nếu ngươi nhất định phải cứu tên khất cái, dù hắn có không muốn sống, ta cũng không cho hắn chết!”

Mạc Ly đương nhiên hiểu rõ tâm ý của Dược Lang, trong lòng cảm kích, nhưng cũng không biết phải nói gì.

Dược Lang đẩy đẩy Trình Cửu Nhụ: “Ta biết thầy bói chết giẫm nhà ngươi thích thấy gió lật chèo, nếu ngươi sợ, cứ để ta bảo vệ Tiểu Ly.”


Trình Cửu Nhụ hơi giận, chụp cánh tay Dược Lang khoác lên thân mình, “Mạc Ly, ngươi có chắc không?”

Đã lâu Mạc Ly chưa thấy Trình Cửu Nhụ mang thần sắc u ám vậy, y quay đầu nhìn người nằm trên giường, trong lòng đủ loại cảm giác, nhưng cuối cùng lòng trắc ẩn vẫn chiếm thế thượng phong.Mạc Ly gật đầu với Trình Cửu Nhụ.

Chàng như quả bóng xả hơi, nói: “Rồi rồi, cứ mặc số mệnh đi!”

Dược Lang bị bộ dạng của Trình Cửu Nhụ dọa sợ, đi ra sau Mạc Ly nhỏ giọng: “Ta bảo này, hôm nay thầy bói chết giẫm như phát điên í, lâu rôi không thấy cái dạng quỷ này của hắn.”

Mạc Ly vỗ vỗ đầu Dược Lang, “Đừng nói linh ***, cẩn thận bị Cửu Nhụ chỉnh chết đấy.”

Dược Lang đương nhiên biết Trình Cửu Nhụ lợi hại thế nào, bĩu môi không nói gì thêm.

Trình Cửu Nhụ mở miệng: “Người của Thương Long môn đã nhận định người trốn ở chỗ chúng ta, đương nhiên sẽ không bỏ qua.Nếu muốn cứu hắn, trước hết phải giấu Thương Long môn.”


Mạc Ly lúc này mới nhớ tới chuyện đó, khẩn trương hỏi: “Vậy phải làm gì?”

Trình Cửu Nhụ bấm tay tính toán, đáp: “Càn khôn tứ thập nhất quái, chủ chuyển, hợp, khi, ẩn, dùng kế thâu long chuyển phượng.” Chàng quay sang Dược Lang: “Ngươi ra chỗ miếu nát xem có tên khất cái nào chết không, tìm một thân hình xấp xỉ hắn.”

Trình Cửu Nhụ nhìn người trên giường một chút, “May mà khuôn mặt hắn thối rữa rồi, chỉ cần tìm một cái xác giông giống hắn, ta sẽ dùng Di Công đại pháp lên thi thể, chắc là giấu được.”

Dược Lang kháng nghị: “Thầy bói chết giẫm ngươi rõ độc ác tàn bạo, muốn ta è lưng vác xác chết! Ta biết mà, ngươi không chỉnh ta thì không cam lòng!”

Trình Cửu Nhụ liếc Dược Lang: “Ngươi biết Di Công đại pháp?”

Dược Lang kinh ngạc, rõ ràng không đấu nổi Trình Cửu Nhụ, đành phải ủ rũ đi ra ngoài tìm thây ma.