Khác Thủ Tiên Quy

Chương 42: Ám triều Côn Luân

Trong phái Côn Luân, vẫn là cảnh tượng bừng bừng khí thế. Sau thừa lễ nội môn, tuy chúng đệ tử được phân đến các nơi, hoặc đi lịch luyện, ngoài mặt đệ tử đời chữ ‘Nguyên’ lưu lại trong phái chỉ còn số ít. Nhưng sau thừa lễ, trong phái lại càng náo nhiệt. Vì lại có đệ tử mới nhập môn, từng người là củ cải nhỏ chỉ có sáu bảy tuổi, đang mặc đạo bào môn phái phát rèn luyện buổi sáng trên sân thao luyện.

Tiêu Xương Thu nhìn những hài tử này, cứ như nhìn mình mười năm trước. Gần đây tu vi của nàng gặp bình cảnh, chỉ cần đột phá bình cảnh này, nàng có dự cảm mình đã gần kết đan. Nhưng, nàng vẫn không lĩnh ngộ được kiếm đạo của mình, kiếm của nàng rốt cuộc tại sao mà vung? Theo sư thúc nói chính là do nàng chưa rõ kiếm tâm. Thiên Quân kiếm kiếm ý nàng đã lĩnh ngộ, nhưng vẫn không tìm được kiếm đạo của mình. Hiện tại ngoài mặt đại lục Cửu Châu vẫn yên ổn, nhưng bên trong sống ngầm cuồn cuộn.

Phái Thái Hành hiện tại như một thanh lợi kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, hàn quang tràn ra tứ phía. Mà thái độ của phái Thiên Sơn lại mờ ám không rõ. Hôm qua thủ tịch đệ tử phái Thiên Sơn, Thương Nhược Tuyết tham dự yến tiệc của Thái Hành. Mà cái đinh Côn Luân đã ghim trong Thái Hành hơn năm mươi năm đã bị nhổ. Tình thế đang lặng lẽ biến đổi, nếu Thái Hành và Thiên Sơn hợp tác, sắc mặt Tiêu Xương Thu phát lạnh.

Trong Côn Luân cũng không bình ổn, mơ hồ phân ra mấy phe, có lẽ nên nói, trong môn phái luôn tồn tại mấy phe. Sau lưng mấy phe này, còn mơ hồ có bóng dáng của ngũ đại thế gia. Đại khái đây lại là một tai hại của phái Côn Luân, môn phái bị ngũ đại thế gia thẩm thấu quá sâu, trong mặt này phái Thiên Sơn và phái Thái Hành rõ ràng làm tốt hơn phái Côn Luân. Côn Luân là một đại vật to lớn, lực lớn, nhưng không tập trung với nhau. Đến đời của họ, ảnh hưởng của ngũ đại thế gia đối với Côn Luân càng thêm rõ ràng, mười đệ tử tinh anh, vậy mà hơn phân nửa đã từ ngũ đại thế gia, bao gồm cả bản thân nàng.

Từ đời các sư thúc bá đến đời đệ tử chữ ‘Nguyên’ bọn họ, rồi như Hách Liên Thập Cửu và Phương Hiền Thanh, còn có phe Âm Trầm Ngư, đến cuối cùng là nàng và Chu Thức Vũ sư huynh, ai cũng đã có thái độ tự làm theo ý mình. Hiện tại nhìn thì mâu thuẫn không rõ ràng, nhưng nếu tiếp tục phát triển như vậy, thì không dễ nói. Trong mắt nàng, tu tiên chẳng qua là một chữ tranh, tranh với người, tranh với mình, tranh với trời. Tranh nguồn lợi tranh cơ duyên tranh mạng, không tranh không được.

Trong lòng Tiêu Xương Thu có mấy phần lo lắng, vì sư thúc và sư thúc tổ trước mắt nàng đã biểu hiện ra nỗi lo với tiền cảnh của phái Côn Luân, có lẽ nên nói là lo lắng về ba đại lục. Mà quang cảnh máu tanh tại ba đại lục mấy ngàn năm trước được ghi chép trên thẻ ngọc vẫn không thể xua khỏi đầu nàng.

Thiên hạ đại loạn, nàng không sợ hãi, nhưng khó tránh khỏi lo lắng, nhìn cảnh tượng hài hòa của Côn Luân hiện tại nàng không nguyện ý nghĩ nhiều, nếu tu tiên giới lại động loạn như ba ngàn năm trước, vậy cảnh tượng hài hòa này sẽ biến mất. Nàng không muốn cảnh tượng này biến mất, lúc bảy tuổi nàng đã vào Côn Luân, đối với nàng Côn Luân tốt hơn cái nơi lạnh lẽo dùng tu vi để luận thân sơ như Tiêu gia nhiều. Nếu không phải nàng được sư phụ thu làm nhập môn đệ tử, nàng phải đối diện chính là vận mệnh không thể nào phản kháng, có lẽ là liên hôn với tu sĩ tu vi cao kết thành đạo lữ, thảm hơn chút nữa chính là phải làm cơ thiếp.

Mà hiện nay, nàng là tinh anh đệ tử của phái Côn Luân, là truyền nhân của Thiên Quân kiếm. Cho dù là ngũ đại thế gia cũng phải suy nghĩ lại phân lượng của mình, cho nên nàng từ phân chi Tiêu Thu, biến thành Tiêu Xương Thu trên gia phả Tiêu gia. Trở thành người thứ nhất đời chữ Xương của Tiêu gia.

Tiêu Xương Thu thoát khỏi mớ tu duy hỗn loạn, nhìn Hộ Lạc đang đi tới chỗ mình. Vẫn là gương mặt lạnh, không có chút biến hóa nào, nhưng trong mắt lại có chút độ ấm. Kiếm của Hộ Lạc, rất hợp khẩu vị nàng.

“Tỷ thí?” Tiêu Xương Thu cảm thấy rục rịch, Công Bố trên lưng cũng bất giác reo lên, chiến ý tràn trề, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng xương.

Hộ Lạc lắc đầu nói: “Trí Hậu sư bá đi rồi.”


Tim Tiêu Xương Thu đập cái thịch, mắt hơi trợn lên, vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Nàng nghe Trí Ngu sư thúc nói Trí Hậu sư bá đã tận thọ nguyên, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Sư phụ của nàng… còn chưa xuất quan, Trí Hậu sư bá đã đi rồi?

“Tại đại điện.” Hộ Lạc vừa dứt lời, Tiêu Xương Thu đã nhanh chóng đi tới đại điện, thân ảnh nhanh đến mức chỉ lưu lại một cái bóng mờ.

“Trí Hậu sư thúc đi rồi… người tiếp nhiệm vị trí của Trí Hậu sư thúc là Vệ sư đệ.” Một nam tử thanh tú chậm rãi bước tới, người này chính là Phương Hiền Thanh, vị đường ca thiên chi kiều tử của Phương Khác, tinh anh đệ tử trực hệ Phương gia Phương Hiền Thanh.

“Sư thúc đi rồi, Phương sư huynh chỉ để ý người tiếp nhiệm là ai sao?” Hộ Lạc lạnh lùng nói, ánh mắt đặt ở nơi khác, vẫn tràn đầy sát khí, mang vẻ người lạ chớ lại gần.

Phương Hiền Thanh không để ý, Hộ Lạc này luôn như thế. Về bản chất là tương tự với Tiêu sư muội, đều là kẻ cuồng tu luyện, mê đắm kiếm đạo. Tiếc rằng Tiêu sư muội hiện tại đã hơi chệch đường, bắt đầu chen vào nội vụ môn phái, quên đi bổn phận và thân phận của mình. Vốn hắn còn đặc biệt quan tâm đến Diệp Vu Thời và Hộ Lạc, tiếc là hiện nay Diệp Vu Thời không rõ tung tích, ít đi Diệp Vu Thời, Hộ Lạc chẳng qua là một kiếm tu mà thôi, một kiếm tu khá lợi hại, không tạo được sóng to gió lớn gì ở phái Côn Luân. Chỉ có nhân vật như Diệp Vu Thời, khiến hắn nhìn không thấu lại cảm thấy uy hiếp, nói không chừng còn có thể làm ra gì đó ở môn phái.

Huống chi, hiện tại có vài sư thúc mơ hồ có ý đè ép tu sĩ xuất thân từ ngũ đại thế gia. Lúc này, tu sĩ thân phận bình thường trở thành lựa chọn đầu tiên các sư thúc đề bạt.

Diệp Vu Thời vào nội môn chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã khiến các sư thúc chú ý, được La Thanh sư thúc xem trọng muốn thu làm đệ tử nhập thất, hơn nữa còn giao hảo với đám người Tiêu Xương Thu, đạt được không ít tán dương của đệ tử môn phái.

Không phải nhân vật đơn giản, đây là đánh giá của đám người Phương Hiền Thanh dành cho Diệp Vu Thời.

“Người đã chết thì đã chết, lẽ nào người còn sống không nên sống tốt sao? Ta quan tâm người kế nghiệm, không phải cũng là nên làm sao?” Phương Hiền Thanh mím môi cười, nhẹ nhàng bâng quơ: “Hộ sư đệ quan tâm những thứ này còn không bằng quan tâm một chút xem hiện tại Diệp Vu Thời rốt cuộc ở chỗ nào, đường đệ Phương Khác của ta là đi theo hắn nên mới mất tích.”

Nói đến đây, đáy mắt Phương Hiền Thanh lóe qua một chút nghi hoặc. Vốn dĩ đối với Phương Khác, hắn cho rằng chỉ là một cô nhi của phân chi Phương gia được thu lưu mà thôi, không để ý lắm. Y dùng tư cách tam linh căn vào được nội môn, cũng chỉ là Phương gia đặc biệt chiếu cố. Tính cách âm trầm, không thích giao tiếp, tu vi thấp, Phương Khác thế này đối với hắn không có ích lợi gì. Cho nên hắn cũng không chú ý đến đường đệ đó. Thái độ của Phương gia đối với Phương Khác cũng là coi thường, cũng chỉ đệ đệ không ra gì của hắn, cả ngày con chuột Phương, con chuột Phương trên miệng, không có việc gì lại đi tìm phiền phức.


Nhưng, hiện tại gia tộc lại dùng hết toàn lực tìm kiếm tung tích Phương Khác, thậm chí yêu cầu hắn sử dụng lực lượng tại Côn Luân. Tại sao? Từ lúc nào Phương Khác đã trở nên quan trọng như thế? Hay trên người Phương Khác có thứ gì Phương gia cần? Phương Hiền Thanh nhớ tới Thái A kiếm ý xuất hiện ở di phủ hôm đó. Hình như phụ thân cũng là sau khi nghe nói đến, trên mặt xuất hiện vui sướng khó che giấu, sau đó là nhíu mày. Tiếp theo nghe tin Phương Khác mất tích thì giật mình thất sắc, còn phân phó nhất định phải tìm ra Phương Khác.

Phải dẫn Phương Khác về Phương gia.

Thái A kiếm ý đó chẳng lẽ có liên quan đến Phương Khác? Mấy lần thăm dò phụ thân nhưng đều bị mơ hồ cho qua. Trong đó nhất định có bí mật gì mà hắn không biết. Nhưng không sao cả, rồi hắn sẽ biết thôi.

“Hộ sư đệ, không biết đề nghị của ta lần trước, sư đệ có đặt trong lòng?” Phương Hiền Thanh lại cười cười, điệu bộ nho nhã không có gì đáng nghi ngờ, nếu Hộ Lạc nguyện ý theo trận doanh họ…

Hộ Lạc thấy điệu bộ này của Phương Hiền Thanh, khóe môi bất giác nhếch cao. Hắn nhớ đến Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời cũng thích ra vẻ nho nhã như vậy, nhưng so với Phương Hiền Thanh này bớt đi mấy phần công tử ca lại thêm mấy phần lãnh ý. Vì tên Diệp Vu Thời đó, dù có giả vờ dịu dàng thế này, đáy mắt cũng là thờ ơ, khinh thường rõ ràng, nhưng vẫn thích giả vờ ôn nhuận như ngọc. Nhưng so với dã tâm bừng bừng và lợi lộc dưới vẻ nho nhã của Phương Hiền Thanh, vẫn là thái độ ôn nhuận như ngọc nhưng không chút che giấu lạnh nhạt của Diệp Vu Thời thuận mắt hơn. Nói ra thì lần đầu gặp mặt của hắn và Diệp Vu Thời là vì một cái màn thầu.

Lúc đó hắn đeo một thanh kiếm, đến Côn Luân bái sư. Trên đường lại gặp một tên ăn xin vừa đen vừa gầy. Sau khi hắn lấy cơm trưa là mấy cái màn thầu ra, tên ăn xin nhỏ gầy đó lại nhào đến ấn hắn xuống đất, cướp màn thầu của hắn, thế là hai người bắt đầu đánh nhau.

Hộ Lạc hắn chưa từng bị người ta đánh thảm như thế, vốn tên ăn xin đánh nhau còn có chút chương pháp, sau đó lại không có chương pháp gì hết, ấn hắn xuống đất đánh một trận dữ dội. Hộ Lạc khóc không ra nước mắt, lúc đó hắn cao hơn Diệp Vu Thời cả một cái đầu, còn cường tráng hơn, nhưng đối mặt với Diệp Vu Thời lại không có lực trả đòn. Diệp Vu Thời đánh nhau mang vẻ liều mạng đến mức dọa hắn ngu người, chỉ là một cái màn thầu mà thôi.

Ai biết tên ăn mày vừa lùn vừa gầy vừa đen đó lại biến thành hiện tại chứ? Sau khi vào Côn Luân rồi biến hóa còn lớn đến mức hắn cũng không dám tin, từ tên ăn mày hung hãn biến thành tấm gương trầm mặc kiệm lời khắc khổ tu luyện. Sau đó lại thành cả ngày trong môn phái rồi vào thư các. Nghĩ đến lại thấy buồn cười, Diệp Vu Thời có thiên phú và trình độ trên bùa chú. Ban đầu chỉ vì nộp bùa hoàn thành lên trên có thể đổi lấy tích phân môn phái, sau đó có thể xem được càng nhiều thẻ ngọc. Rồi bất tri bất giác Diệp Vu Thời chế bùa tốt hơn nhiều.

Cuối cùng không biết lúc nào Diệp Vu Thời đã trở nên phong độ ngời ngời, ôn nhuận như ngọc, lúc ở ngoại môn đã có vô số sư đệ sư muội ngưỡng mộ. Hành xử khéo đưa đẩy, tiến lùi chừng mực, cử chỉ nho nhã thành thục. Nếu không phải hắn tận mắt thấy Diệp Vu Thời biến đổi từng chút mà trực tiếp từ tên ăn mày thành bộ dáng hiện tại, nhất định hắn sẽ tự đâm mắt mình.

Phương Hiền Thanh nhìn Hộ Lạc thay đổi biểu tình, dường như tâm tình không tồi? Nói: “Hộ sư đệ, không biết…”

“Ta đã nói ta sẽ không suy nghĩ.” Còn chưa nói xong, Hộ Lạc đã lạnh mặt ngắt lời Phương Hiền Thanh, quay người đi. So với Phương Hiền Thanh, Diệp Vu Thời cao tay hơn nhiều, ít nhất khi ở chung với Diệp Vu Thời, mấy thứ âm mưu quỷ kế này nọ hắn vĩnh viễn không cần lo lắng, chỉ cần nắm chặt kiếm trong tay là được.

Diệp Vu Thời và Phương Khác cùng biến mất, Phương Khác đó hắn biết, Diệp Vu Thời từng nhắc đến vài lần, tổng kết lại bình luận hai chữ – đáng nghi.

Nhưng Diệp Vu Thời lại nhiều lần cứu Phương Khác, lần này mất tích, hắn có một loại trực giác, nhất định không thoát khỏi can hệ với Phương Khác.

Phương Hiền Thanh bị Hộ Lạc bỏ lại sau lưng, sắc mặt có chút khó coi.