Khác Thủ Tiên Quy

Chương 29: Thức hải phong ba 1

Phương Khác mở to mắt, nằm liệt trên giường, mệt mỏi thở dốc vài cái, nói thật y rất ghét bị bức bách. Càng nghĩ càng bất an, Phương Khác thử thăm dò trong người, phát hiện kinh mạch toàn thân không có chỗ nào bất thường, trừ thượng đan điền. Ngưng thần thử để linh thức thăm dò tỉ mỉ đoàn màu đỏ kia, nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Thái A đang ở đâu đây? Cũng ở thượng đan điền của y sao? Sắc mặt Phương Khác lập tức tối thui, cảm giác hài hòa khó hiểu.

Y bất đắc dĩ cười khổ, thật ra y còn lựa chọn nào khác sao? Theo y nghĩ, nếu không phải nhờ dịch thể màu đỏ kia, uy áp do thanh kiếm nhỏ màu đen giải phóng ra đã đủ cho y mắc nghẹn. Dấu ấn kiếm ý, tùy ý hoành hành trong thức hải? Phương Khác cảm nhận thức hải trống rỗng bình lặng một chút, không có gì dị thường. Bên trong thức hải là một thứ như tầng sương mù nhưng càng nồng hơn sương mù tạo thành một cái hồ, mặt hồ không bình lặng lắm, sóng gợn tầng tầng, đúng như tâm trạng y hiện tại.

Y đứng trên hồ một lát, rồi ra khỏi thức hải.

Phương Khác xuống giường, y muốn đến chỗ Diệp Vu Thời xem thử có thẻ ngọc ghi chép về “dấu ấn kiếm ý” không. Vừa đến cửa phòng Phương Khác lại xoay người trở về, thay bộ y phục ướt mồ hôi này ra.

Khi bước đến cửa lần nữa, Phương Khác đột nhiên như bị sét đánh, đổ ập xuống đất.

Lúc này nếu Phương Khác lại tiến vào thức hải lần nữa, y sẽ phát hiện trong thức hải vốn trắng xóa chỉ có một đoàn sương trắng cỡ nhỏ, phía trên nó bỗng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu đen. Thanh kiếm nhỏ màu đen xuất hiện còn mang theo uy áp, thoáng cái như chùy nặng áp lên con hồ trong thức hải, hồ nước lập tức dậy sóng lớn.

Khi Phương Khác còn chưa phản ứng lại sương khí màu trắng trong hồ đã hình thành một vòi rồng đánh về phía kiếm nhỏ màu đen, đối với kẻ xâm nhập thức hải, sương khí màu trắng sẽ có ý thức tấn công riêng.

Vòi rồng mang theo cơn giận gào thét dâng cao, nhào vào kiếm nhỏ.

Thanh kiếm đột nhiên biến lớn, chém xuống một phát, kiếm quang nổi lên tứ phía, như ngàn đạo lưu quang trút xuống chém tan vòi rồng.

Chỉ một kiếm này, hồ nước thoáng cái bị chém làm hai nửa, thức hải chấn động.

Tê tâm liệt phế cũng chẳng qua là thế này, tất cả chỉ diễn ra trong một thoáng, vì một kiếm này mà Phương Khác trực tiếp ngã xuống.

Y há miệng, ngay cả kêu lên cũng không làm được, chỉ có thể thở dốc.

Mà thanh kiếm nhỏ màu đen lại chém thêm lần nữa, kiếm này khác với kiếm trước, mang theo kiếm ý cuồn cuộn vô biên, khiến Phương Khác đang ở bên trong kiếm ý gần như tuyệt vọng. Dưới sự tuyệt vọng bị đè nén đó, ngay cả nỗi đau đớn khi thức hải bị thương cũng có thể xem nhẹ, đối diện với kiếm ý cuồn cuộn, lòng y trào lên nỗi sợ không nơi trốn thoát.

Mũi kiếm chợt lóe, nỗi đau đớn như bị xé thành vô số mảnh khiến trước mắt Phương Khác tối đi.

Ánh mắt hoàn toàn đen đi, đau gần như điên cuồng, trong cơn đau đó, Phương Khác chợt nghe được một tiếng thét chói tai, như muốn đâm xuyên màn nhĩ y. Nhưng trong nỗi đau này, tiếng thét đó lại khiến tinh thần y chấn động.

Tiếng thét chói tai của nữ vang lên không ngừng: “Phương Minh Viễn, ngươi sẽ không được chết tốt lành! Ta làm quỷ cũng không buông tha cho ngươi!”

“Đó là nhi tử thân sinh của ngươi mà! Phương Minh Viễn, ngươi là đồ súc sinh!”

“Hách Liên Nhược ta nguyện ý chịu nỗi khổ hồn phi phách tán, mãi mãi không được vào luân hồi, cũng phải khiến Phương Minh Viễn ngươi không được chết tốt lành! Không được chết tốt lành! Thiên đao vạn quả! Đồ súc sinh, đồ điên!”

Từng tiếng gào thét đầy tuyệt vọng và bi ai.


Phương Khác vẫn còn một chút tỉnh táo cũng bị trùng kích thật mạnh.

Mà thanh kiếm nhỏ màu đen lại không muốn bỏ qua cho Phương Khác, liên tục vung xuống.

Đau đớn khắc cốt khiến Phương Khác cảm giác mình sắp phát điên. Nhưng y không thể điên, đau đớn vô tận, tuyệt vọng vô tận, cuối cùng cả tiếng thét nữ cũng không còn nghe được nữa.

Phương Khác gào thét trong im lặng, lăn lộn dưới đất, lại không thể làm dịu đi một chút thống khổ nào. Trong cơn thống khổ này ngay cả hôn mê cũng là xa xỉ.

Thức hải vốn bình lặng và xinh đẹp, giờ chỉ còn lại một đống lộn xộn, hồ nước nứt toát, sương khí màu trắng suy yếu lan khắp nơi, không ngừng dập dờn như muốn phá nát thức hải.

Trước mặt Diệp Vu Thời, năm đóa Băng Lưu Diệm trôi nổi, cây cung nhỏ màu đen của Ti Lan cũng lơ lửng phía trên, không ngừng được tôi luyện. Lớp da màu đen bên ngoài nhanh chóng tan ra với tốc độ mắt thường thấy được, để lộ chất liệu thanh thúy như bích ngọc.

Diệp Vu Thời biến đổi pháp quyết, chỉ pháp như hoa. Năm đóa Băng Lưu Diệm tụ lại thành đường, ngọn lửa thoáng cái bùng lớn, bao lấy cả cây cung.

Ti Lan kinh ngạc nhìn cây cung hoàn toàn mới, sau đó tan thành một đống dịch thể màu lục lớn bằng hai nắm tay. Nàng từng thấy luyện khí sư tôi luyện, nhưng chưa từng thấy chỉ pháp thông thuận như thế, linh hỏa có linh tính như thế, có thể xưng là nghệ thuật.

Sương khí mông lung trong mắt Diệp Vu Thời dường như đã biến mất, chỉ còn lại sự chuyên chú.

Diệp Vu Thời ngừng động tác lại, nhanh chóng gọn lẹ kết thúc, bình ngọc đã chuẩn bị sẵn bên cạnh nổi lên, dịch thể màu lục chậm rãi chảy vào.

Diệp Vu Thời đùa nghịch bình ngọc trên tay: “Là ‘Thúy Kiệp’, ngươi đã suy nghĩ xong muốn vũ khí thế nào chưa? ‘Thúy Kiệp’ cộng thêm Kim Cương sa, bất luận tính đàn hồi hay tính phụ văn đều không tồi.”

Ti Lan trợn to mắt, ấp úng nói: “ ‘Thúy Kiệp’? Là ‘Thúy Kiệp’! Thúy Kiệp một khắc (gam) hai trăm linh thạch?!”

“Không sai.” Diệp Vu Thời đưa bình ngọc qua.

Ti Lan nhìn bình ngọc, do dự hồi lâu mới đón lấy, “Trên người ta không có thứ đồng giá để trao đổi.”

“Vậy thì đợi khi ngươi có lại đưa ta.” Diệp Vu Thời nói, đột nhiên chân mày nhúc nhích. Tuy rất nhẹ, nhưng ở phòng Phương Khác quả thực truyền đến dao động, linh lực dao động hỗn loạn.

Đau, cực đau, Phương Khác cuộn người dưới đất, con ngươi phóng đại cực hạn.

Cuối cùng, tại nơi Phương Khác có thể với tay tới, cửa tu thất bị đẩy ra, một cánh tay thon dài, gân cốt rõ ràng xuất hiện. Diệp Vu Thời vừa thấy Phương Khác nằm bệt dưới đất không ngừng run rẩy liền kinh sợ.

“Phương Khác.” Diệp Vu Thời đỡ Phương Khác dậy, chỉ thấy Phương Khác đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ. Gương mặt vốn thanh tú vì đau đớn vặn vẹo mà hiện ra mấy phần dữ tợn, trên cổ nổi đầy gân xanh.

Diệp Vu Thời đặt tay lên cổ tay Phương Khác, truyền linh thức vào.

Mà lúc này trong thức hải yêu dị, Thái A ngồi khoanh gối trên trường kiếm, mắt nhẹ động, như đang cảm ứng gì đó. Mở đôi mắt ảm đạm không ánh sáng ra.


Ngón tay Thái A cử động, kiếm nhỏ màu đen trong thức hải kia liền ẩn đi không còn bóng dáng. Mà trong dịch thể màu đỏ ở thượng đan điền, thanh kiếm nhỏ màu đen lại bị bao bọc lần nữa.

Phương Khác cuối cùng như nguyện hôn mê.

Diệp Vu Thời nhíu mày, có cảm giác bị nhìn trộm trào lên trong lòng, tuy rất nhanh đã biến mất, nhưng cảm giác đó giống hệt lúc ở di phủ.

Diệp Vu Thời chậm rãi rút linh thức ra khỏi hạ đan điền của Phương Khác. Linh lực trong cơ thể Phương Khác rất không ổn định. Nhưng nguyên nhân khiến Phương Khác thống khổ như thế hắn lại không phát hiện ra. Diệp Vu Thời buông tay xuống, nếu thân thể không có vấn đề, vậy tức là thức hải? Linh hải bị thương rồi sao?

“Phương Khác, Phương Khác.” Diệp Vu Thời lấy tay áo lau mồ hôi trên trán Phương Khác, vừa dùng ngữ khí có thể xem là ôn hòa gọi khẽ bên tai Phương Khác.

Nếu linh thức bị thương thì cực kỳ nguy hiểm, ngay cả một chút dao động cũng không thể có. Diệp Vu Thời nửa ôm Phương Khác, con mắt hẹp dài híp lại, lãnh quang hơi hiện.

Tại nơi cách một bức tường, có người khiến Phương Khác trọng thương đến thế. Không thể tha thứ.

Diệp Vu Thời nhẹ ấn tay lên lưng Phương Khác, chuyển hóa linh lực lạnh hơn người thường của mình thành dạng tơ mảnh, chậm rãi lưu chuyển vào kinh mạch Phương Khác.

Ngón tay Phương Khác nhẹ động, cảm giác được một dòng linh lực không thuộc về mình đang vận chuyển trong cơ thể, giãy dụa muốn thoát khỏi bóng tối.

“Diệp Vu Thời, là huynh à.” Đầu óc Phương Khác vẫn còn nặng nề, sau khi mở mắt ra, âm thanh khàn khàn vỡ vụn, còn mang theo vị máu tanh.

Không nghĩ cũng biết, đó là thống khổ cỡ nào.

“Ta vẫn chưa điên?” Phương Khác kéo khóe miệng, tự cười nhạo.

“Linh thức bị thương rồi, là thức hải sao?” Diệp Vu Thời điểm tay lên giữa trán Phương Khác nói.

“Ừ.” Đầu óc đã hơi tỉnh táo hơn nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, cứ như linh hồn bị xé toạt ra, hiện tại y vẫn cảm thấy run rẩy không thôi.

“Ta vào xem thử, được không?” Diệp Vu Thời nhìn vào mắt Phương Khác hỏi.

Phải biết thức hải đối với tu sĩ là nơi còn quan trọng hơn đan điền, cũng là nơi tiếp cận linh hồn nhất. Không có bất cứ tu sĩ nào nguyện ý cho người khác tiến vào thức hải của mình, hành vi này quá mức thân mật, hơn nữa làm người ta bất an. Cho dù là giữa đạo lữ cũng rất hiếm ai nguyện ý cho đối phương tiến vào thức hải.

Diệp Vu Thời nhìn vào mắt Phương Khác, nếu Phương Khác lộ ra nửa điểm không muốn, hắn sẽ từ bỏ suy nghĩ này, cho dù đây là cách tốt nhất để kiểm tra thương thế của linh thức.

Phương Khác nhìn lại vào mắt Diệp Vu Thời: “Có thể.” Chẳng qua là làm sao vào? Câu sau Phương Khác lại nuốt về, hỏi thế có phải hơi quá vô tri không? Không hiểu sao trong đầu y nảy ra suy nghĩ đó.

Diệp Vu Thời nhếch môi nói: “Phương sư đệ, ngươi biết ngươi vừa nói gì không?”

“Biết mà.” Phương Khác nhìn mặt Diệp Vu Thời, nghi hoặc không thôi, người này sao vậy?

“Tốt nhất là ngươi biết.” Diệp Vu Thời chậm rãi cười, ngữ khí lại lộ ra uy hiếp nhàn nhạt.

“Tĩnh tâm, ngưng thần, nhắm mắt.” Diệp Vu Thời nói.

Phương Khác nhắm mắt lại, do do dự dự lại mở mắt ra, rốt cuộc làm sao mà vào. Sau khi mở mắt ra, mặt liền đỏ. Một gương mặt gần trong gang tấc, mắt đã nhắm lại, lông mi khép thành một đường cong nhẹ, sống mũi cao thẳng… còn có hô hấp phả lên mặt mình.

Má ơi, đây là muốn làm gì?

Phương Khác trân mắt nhìn Diệp Vu Thời áp trán lên trán mình, mũi hơi chạm nhau, cả môi cũng sắp sửa tiếp xúc.

“Tĩnh tâm, ngưng thần, nhắm mắt.” Ngữ điệu hơi lạnh nhạt, Phương Khác gần như vô thức làm theo lời Diệp Vu Thời nói, ngữ khí này nói rõ Diệp Vu Thời đã không còn kiên nhẫn.

Khí tức ấm áp phả lên mặt Phương Khác, không biết tại sao lông tơ của y đều lặng lẽ dựng hết lên, Phương Khác đỏ bừng mặt, âm thầm dựng ngón giữa lên. Cảm giác này… cảm giác kỳ quái này, nhất định là vì Diệp Vu Thời là thụ. Phương Khác tự tìm lý do cho sự bất thường của mình.