Khác Thủ Tiên Quy

Chương 248: Phía đông mặt trời mọc

Cái chết của Tiêu Vân Dật ngoài mặt không tạo nên sóng lớn gì.

Nhưng lúc này Phương Khác lại đưa ra quyết định toàn diện tiến công Thái Hành, nhanh hơn kế hoạch vốn dĩ không chỉ một chút.

Tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng, cho dù chiến tranh quả thật khiến người thân tâm mỏi mệt. Tất cả mọi người nhìn y, không ai phản đối. Có vài người nhìn y với biểu tình tín phục thậm chí có vài tiểu bối là sùng bái. Đương nhiên còn có vài người là kính sợ, vì y đã dọn dẹp sạch sẽ Côn Luân từ trên xuống dưới.

Nghe từng tiếng tán đồng vang lên, vẻ mặt Phương Khác vẫn có vẻ quá mức bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, nhưng tất cả mọi người nhìn biểu tình lạnh nhạt của y ngược lại có cảm giác ta lý giải ta thấu hiểu. Dù sao Diệp Vu Thời vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa cho dù có tỉnh thọ nguyên của hắn đã tổn thất là chuyện tất nhiên.

Mấy đệ tử của Luyện Đan phong ở bên ngoài bận rộn tiến hành xử lý bước đầu đối với dược liệu trong tay, từng lưu trình được thực hiện, cuối cùng đưa vào trong phòng.

Thấy Phương Khác bước vào, vài người đứng lên hành lễ. Phương Khác gật đầu nói một câu cực khổ, sau đó đi vào trong. Trong phòng có một thùng dược lớn, Diệp Vu Thời vẫn nhắm mắt ngồi tựa bên trong. Sắc mặt hắn còn trắng hơn cả giấy, cánh tay đầy vết thương bị băng bó tầng tầng.

Nhiệt khí nóng hừng hực từ trong thùng bốc ra, mùi dược tràn đầy cả phòng. Mà dược liệu cạnh thùng thì đã chất thành núi nhỏ. Thái A thì đứng bên cạnh ngọn núi nhỏ này chậm rãi luyện chế dược liệu sau đó ném vào trong thùng.

Phương Khác vào cửa, Thái A cũng chỉ nâng mí mắt lên.

Phương Khác vừa vào, trên môi đã treo nụ cười, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Thái A, Phương Khác liếc mắt nhìn Diệp Vu Thời chỉ còn sót lại bộ tiết y dán sát người trong thùng dược, nhẹ giọng nói: “Dược liệu đã sắp cao bằng người rồi, sao còn chưa tỉnh?”

Lần này Thái A ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên.

Phương Khác lặng lẽ quay đầu, nhìn Thái A, Thái A trực tiếp đưa qua một chén dược, mùi vị gây mũi quen thuộc. Phương Khác lặng lẽ đón lấy trực tiếp rót vào miệng.

“Rõ ràng chế thành đan dược tiện hơn, không phải sao?” Phương Khác uống xong hỏi.

Thái A nhìn Phương Khác, cười lạnh một tiếng: “Ta không có nhiều thời gian rảnh như thế.”

Phương Khác ngồi xuống cạnh thùng dược, sắn tay áo lên, tháo băng trên tay, ngón tay nhẹ rạch, bắt đầu lấy máu, y từng nói đùa mình là Đường Tăng, không ngờ thật sự giống thế. Bắt đầu từ lúc y biết máu của mình có tác dụng với Diệp Vu Thời, y bắt đầu cảm kích những hành động của Phương Minh Viễn lúc trước.

Phương Khác mím môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thái A: “… Ngươi thì sao?”

Lúc này, âm thanh Khổng Du Thanh vang lên: “Đại nhân, Chu Thức Vũ đại nhân cầu kiến.”

Phương Khác hơi nhướng mày, đứng lên, tùy tiện rẩy dược lên vết thương ở tay, băng lại rồi ra ngoài. Lúc ra đến cửa, Phương Khác quay đầu nói: “Đợi ta trở về lại nói.”

Thái A nhìn bóng lưng Phương Khác, cầm chén máu Phương Khác đặt một bên, rót cho Diệp Vu Thời.



“Trong môn phái không có bất cứ âm thanh bất đồng nào, đây chính là vấn đề lớn nhất của phái hiện nay.” Chu Thức Vũ nhìn Phương Khác nói. Vết thương ở mắt Phương Khác rõ ràng vẫn chưa khỏi, ánh mắt còn hơi đỏ, còn có băng bó mơ hồ trong ống tay áo… cả người gầy đi rất nhiều. Nhưng y lại bình tĩnh ngồi sau bàn như thế, khiến Dư Sùng Lễ và Hách Liên Bình Thục sau lưng hắn một câu cũng không thể nói ra miệng. Thậm chí Hách Liên Bình Thục rất tự giác ngồi sau lưng hắn, hơi nghiêng về phía Phương Khác.

Từ sau hôm đó, trên người Phương Khác rõ ràng đã xảy ra biến hóa gì đó, nhưng hiện tại hắn vẫn không biết biến hóa này đối với Côn Luân là tốt hay xấu.

“Chiến tranh khiến người mệt mỏi, Côn Luân cần nghỉ ngơi. Giang Trầm Chu này tốt xấu bất nhất, không tiện ghi lên bia thông thiên…” Phương Khác cứ thế chậm rãi nói.


“Ta vốn cho rằng trong môn phái sẽ có người nói thế, ta cũng đã nghĩ ra nên dùng những đạo lý Côn Luân nào để thuyết phục họ hay trấn áp họ. Nhưng những lời này một câu cũng không xuất hiện.” Phương Khác bình tĩnh nói: “Có lẽ nói một câu cũng không truyền đạt đến tai ta.”

Chu Thức Vũ lắc đầu nói: “Ta vốn cho rằng lời có thể truyền đạt tới tai ngươi, đều là lời thuận tùng ngươi. Mà chức trách của ta chỉ là truyền đạt âm thanh bất đồng cho ngươi. Còn về nội dung truyền đạt, ta sẽ không nhìn, cũng sẽ không sàng lọc. Nhưng vấn đề hiện tại là… thật sự không có âm thanh bất đồng.”

“Cho dù là chân lý, cũng phải chịu đựng khảo nghiệm nghi vấn. Không ai phát ra âm thanh bất đồng, đây là một vấn đề rất đáng sợ.” Chu Thức Vũ nhíu mày nói.

Phương Khác chợt cười nói: “Vậy Duy Pháp đường thì sao?”

Chu Thức Vũ nhìn đáy ly nói: “Hiện tại còn, tương lai thì không biết.”

“Là ta và sư phụ cùng chọn ngươi.” Phương Khác nhấc bình trà lên rót thêm một ly cho Chu Thức Vũ, “Chúng ta tin ngươi có thể.”



Dư Sùng Lễ nhắm mắt theo đuôi Chu Thức Vũ, nó ngu người rồi, cuộc đối thoại giữa Phương Khác và Chu Thức Vũ khiến nó mơ hồ. Đặc biệt là câu cuối cùng của Phương Khác, tại sao y và Trí Tiêu cùng chọn Chu Thức Vũ?!

“Ngươi lý giải ý nghĩa tồn tại của Duy Pháp đường là gì?” Chu Thức Vũ nhìn Dư Sùng Lễ một cái, lên tiếng hỏi.

Dư Sùng Lễ cúi đầu, tay bỗng siết chặt. Bọn họ đều biết nguyên nhân Trí Tiêu yêu cầu Phương Khác buông quyền lực của Duy Pháp đường ra, nhưng nguyên nhân này lẽ nào có thể nói ra miệng sao! Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, Dư Sùng Lễ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Kìm hãm.”

“Kìm hãm cái gì?” 

“Kìm hãm Phương Khác.” Dư Sùng Lễ trả lời chắc nịch.

Chu Thức Vũ nhìn Dư Sùng Lễ một lát mới chậm rãi nói: “Ngươi sai rồi, kìm hãm quyền lợi. Ý nghĩa tồn tại của chúng ta không phải nhắm vào một ai hay một thế lực nào.”

Dư Sùng Lễ ngẩng đầu nhìn Chu Thức Vũ. 

Chu Thức Vũ chỉ viện lạc của chưởng môn, chậm rãi nói: “Ý nghĩa tồn tại của Duy Pháp đường là truyền thừa từng đời từng đời, bảo đảm Côn Luân vĩnh viễn đi trên đạo lý chính xác. Khi người nơi đó làm ra chọn lựa sai lầm, chúng ta sẽ phải ngăn cản chọn lựa đó.”

Dư Sùng Lễ nhìn hướng Chu Thức Vũ chỉ, thật lâu không thể nói gì, tất cả nhận thức của nó đều bị lật tung không chút lưu tình.

Chu Thức Vũ vẫn nói tiếp: “Nhưng sao chúng ta có thể biết chọn lựa của y là sai lầm hay chính xác? Hơn nữa tất cả nhân tố chủ quan đều vô pháp bài trừ, cho nên chúng ta chỉ phụ trách lắng nghe dân ý, truyền đạt lên trên. Tuyệt đối không thể tự phát biểu bất cứ ý kiến nào. Chế độ vẫn thiếu thụt, nhưng có lẽ trăm năm, ngàn năm sau có người có thể hoàn thiện nó.”

“Kỳ thật ngay từ đầu, ta đã cự tuyệt ngươi và đám người Hách Liên Bình Thục gia nhập Duy Pháp đường. Vì yêu ghét của các ngươi quá rõ ràng, nhưng hiện tại là thời điểm cần thiết. Những người khác trong môn phái nghiêng về hướng Phương Khác quá rõ rệt. Duy Pháp đường cần phải giữ gìn tính thuần khiết tuyệt đối, quyền hành của Duy Pháp đường và chưởng môn nhất định phải tách ra tuyệt đối. Cho nên, Phương Khác và Trí Tiêu phân các ngươi đến Duy Pháp đường.” 

Đột nhiên Chu Thức Vũ cười: “Khi chúng ta còn đang nhìn cái trước mắt, y và chưởng môn đã nhìn tới nơi xa như thế. Thật đáng sợ.”



Khổng Du Thanh lúc này cũng vô cùng nghi hoặc giống Dư Sùng Lễ.

“Không có bất cứ âm thanh bất đồng nào không phải là một chuyện tốt sao? Đây không phải đang chứng minh ngươi đúng đắn sao?”


Phương Khác lắc đầu chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Sư phụ từng hỏi ta, ta có thể nhìn thấy gì? Ta nói Thái Hành. Sư phụ nói, ánh mắt phải nhìn xa hơn chút nữa. Sau đó… ta phát hiện vạn vật phát triển cần phải nhìn toàn cục, Côn Luân đang ở trong cục. Tu hành giới, phàm giới đều là một cục. Nhưng vẫn chưa đủ. Ánh mắt phải xa hơn nữa, xa đến mức có thể lý giải toàn cục, cũng có thể lý giải tương lai. Tương lai là con đường của Côn Luân về sau.”

“Ta là một con người, cho dù ta trở thành chưởng môn Côn Luân. Ta cũng không thể hoàn toàn đại biểu Côn Luân, đại biểu ngàn ngàn vạn vạn người Côn Luân. Ta là một con người, không phải thần. Cho nên ta tất nhiên cũng có lúc phạm sai lầm. Nhưng khi ta ngồi lên vị trí này, mỗi một chọn lựa ta đưa ra mỗi một câu ta nói ra đều sẽ ảnh hưởng đến cả Côn Luân.”

“Không có ai phát ra âm thanh bất đồng, ta liền không cách nào phán đoán chọn lựa của mình có chính xác không. Bọn họ không cất lên tiếng nói của mình, vậy lâu dần họ sẽ quên bản thân có thể phát ra tiếng, sau đó ta cũng sẽ quên. Ta sẽ cho rằng ta chính là Côn Luân, sẽ quên đi thân phận của mình. Mà bọn họ sẽ xem chọn lựa của ta là chọn lựa của họ. Mà nếu có một ngày như thế, ta đưa ra chọn lựa sai lầm. Có lẽ ta sẽ khiến cả Côn Luân bước trên con đường không lối về.”

Khổng Du Thanh lắng nghe, chậm rãi gật đầu, cho dù hiện tại hắn không phải rất hiểu đây là đạo lý gì, từ trước tới nay hắn chưa từng tiếp xúc với loại… tư tưởng này.

Nhìn Phương Khác, Khổng Du Thanh bất giác nói: “Ngài đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ lập tức thông báo.”

Phương Khác nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.

….

Thanh âm bất đồng không xuất hiện ở Côn Luân, nhưng ở chỗ khác vẫn có. Thiên Sơn biết mệnh lệnh của Phương Khác liền không hiểu nổi, sau trận chiến thành Thái An, Côn Luân vốn có tình thế tốt xuất hiện bóng râm. Diệp Vu Thời vẫn bất tỉnh nhân sự, Thái A lúc này cũng không có chiến lực, Phương Khác và Tiêu Xương Thu đều đang trọng thương.

Thậm chí dưới mấy năm hao mòn, quân Côn Luân cũng đã cực độ mệt mỏi. Bọn họ đuổi Thái Hành ra khỏi khu vực của mình, hơn nữa còn chiếm vị trí địa lý ưu thế như thành Thái An, không phải nên biết đủ rồi sao?

Nghỉ ngơi điều tức, mới là cách làm chính xác nhất, không phải sao?

Nhưng, bọn họ lại muốn toàn diện phản kích Thái Hành? Điên rồi sao? Đại vật to lớn như Thái Hành tuyệt đối không thể ngã xuống trong thời gian ngắn. Côn Luân lấy từ đâu ra lòng tin như thế?

Nhưng không lâu sau, cả tu tiên giới đều hiểu lòng tin của Côn Luân từ đâu mà đến.

Mà người Thái Hành thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa tin Tiêu Vân Dật chết đã ném tin tức này ra sau đầu.

Vì trừ Ngũ Hành sơn ra toàn bộ Thái Hành ở đâu cũng chìm trong chấn kinh cực độ, Côn Luân và Thiên Sơn liên hợp? Côn Luân tiến quân lên bắc? Người Côn Luân đánh đến Thái Hành rồi? Làm sao có thể!

Mấy hôm trước họ còn đang chìm đắm trong mộng cảnh đại phá Côn Luân nhất thống đại lục Cửu Châu. Mà hiện tại người Côn Luân đã đánh đến Thái Hành. Thế cục đột ngột biến hóa khiến tu sĩ trong phạm vi Thái Hành sợ hãi và hoang mang.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt họ, Côn Luân đã lấy được đại lục hơn nữa còn vượt sông thành công! Mấy năm trước Côn Luân đối diện hoàn cảnh xấu, hiện tại đã đến phiên Thái Hành. Người Thái Hành chấn động, bọn họ biết quân Thái Hành nam hạ gặp cản trở, biết trong nội cảnh Côn Luân vì chiến tranh mà máu chảy thành sông. Nhưng mặc kệ ngoại giới gió mưa thế nào, trong nội cảnh Thái Hành vẫn mưa thuận gió hòa. Địa vị bá quyền mấy trăm năm khiến họ có cảm giác gối cao không lo.

Cho đến hiện tại, sau khi Phương Khác cường thế đưa ra phản công toàn diện, quyết tâm thúc tiếc quân đội đánh Thái Hành. Cuối cùng họ cũng nếm được tư vị này. Cảm giác mưa gió ập đến, núi sông đổ sụp.

Khi Triệu Lịch Duyệt tự tay chém đầu của thủ lĩnh một thôn lạc nào đó, giết chết nội gian vì tiền tài bán đứng đồng bào…

Khi vô số người Côn Luân chém đầu kẻ địch, bọn họ quay đầu lại nhìn bia thông thiên, nhớ tới một ai đó. Người đó có lẽ từng cùng hắn ngứa mắt nhau, có lẽ họ là hảo kỳ hữu, có lẽ chỉ có duyên gặp một lần…

Khi trong khoáng mạch tối tăm, mọi người nức nở, giãy dụa bò từ dưới đất lên. Được đồng bạn của họ đón ra khỏi hắc ám, bọn họ khó chịu nhìn ánh sáng bên ngoài, sau đó nhìn thấy Hộ Lạc đeo trường kiếm đứng trong đám người. Bọn họ bị roi đánh lên sống lưng, sống lưng cúi gằm đã nhiều năm cuối cùng lại dựng thẳng.

Khi Tiêu Xương Thu chém ra một kiếm phá sóng, đạp lên đất bắc đá mở đại môn Nam Lĩnh, tất cả mọi người Côn Luân dường như đều nghe thấy tiếng sóng lưng mình cọt kẹt duỗi ra.

Những khuất nhục đó, những thống khổ dùng máu nhuộm đỏ, những sỉ nhục bị người dẫm vào bùn đất, hiện nay bọn họ đều muốn dùng một đao một kiếm đòi về!

Chỉ đứng lên thôi còn lâu mới đủ, chỉ có khiến kẻ địch quỳ xuống. Mới có thể khiến vết thương bị đâm đau nơi đầu gối, lành lại.

Chỉ đuổi Thái Hành ra khỏi Côn Luân, chẳng qua chứng minh được người Côn Luân sẽ không khuất phục. Mà đánh ngã Thái Hành, mới có thể giải thích với mọi người đạo lý ‘dù xa cũng diệt’.

Mặc Ca lặng lẽ nhìn doanh trướng Côn Luân, nói với Bạch Tiêu Tiêu bên cạnh: “Kẻ địch đáng sợ, nếu không thể một lần giết chết nó, vậy ngươi đừng đi chọc nó. Nếu không tuyệt đối không thể tùy tiện hành động.”

“Không ngờ lần này thái độ của Phương Khác lại cường ngạnh như thế.” Bạch Tiêu Tiêu cảm thán: “Chuyện Tất Thập Tứ đã cho Phương Khác một giáo huấn, nội bộ Côn Luân cũng chảy rất nhiều máu, một lần nhổ đi rất nhiều mật thám Thái Hành. Tổ chức giống như trò chơi tiểu bằng hữu của đám đồ đệ y lại đáng sợ như thế… Cửu Châu, Thanh Hoa, Hoang Mạc ba đại lục đồng thời hành động. Xúc tua của Thái Hành sẽ bị cắt đứt.”

“Đáng sợ nhất không phải những cái này, mà là thái độ cường ngạnh của y. Trong môn phái Côn Luân không có một chút âm thanh bất đồng nào.” Mặc Ca nói.

Bạch Tiêu Tiêu lặng yên một lúc mới nói: “Đúng là như thế.

Tín nhiệm của người Côn Luân đối với Phương Khác, không… có lẽ nên nói là sùng bái, khiến Thiên Sơn cũng cảm thấy được một chút hàn ý.