Khác Thủ Tiên Quy

Chương 244: Thủ đoạn và mục đích 2

Dứt lời, hiện trường yên ắng.

Thế giới như vậy thật sự tồn tại sao? Sẽ không vì linh căn tệ hại mà bị đối xử khác. Sẽ không vì tu vi mà chịu đãi ngộ bất bình đẳng, giết người đền mạng… lấy pháp trị quốc. Không có quân vương và giai cấp thống trị.

“Con đường đại đạo, thiên hạ vi công, chọn kẻ hiền kẻ tài… dốc sức vì mọi người.” Một tu sĩ chợt nhớ tới một câu ngẫu nhiên thấy trong một quyển thư tịch của phàm giới.

Người bên cạnh nghe thấy không khỏi gật đầu.

Khi đứng trước một người bát học đa tài, học thức uyên tâm, sâu trong nội tâm mỗi người sẽ bắt đầu suy nghĩ, trầm tư… đúng như lời Tiêu Vân Dật nói tu tiên giới bây giờ quả thật có rất nhiều vấn đề như thế. Kẻ phú càng phú, kẻ nghèo càng nghèo, nô lệ áp bách tàn sát nhiều đếm không xuể.

“Vậy trật tự này nên do ai gìn giữ? Ai có thể bảo đảm được công chính của trật tự này? Người gìn giữ trật tự có trở thành ‘quân chủ’ mới trở thành ‘người trên người’ thay thế tu sĩ cấp cao tiếp tục sinh ra những bất bình đẳng mới?” Một người suy tư rất lâu, mới nói.

Mọi người nhíu mày, gật đầu tán đồng.

Sau đó lại có người nói: “Phát động chiến tranh, sao có thể trở thành thủ đoạn thực hiện mục đích?”

Cho dù trước đó tất cả những gì Tiêu Vân Dật nói đều rất có đạo lý, tu tiên giới quả thật tồn tại rất nhiều vấn đề. Nhưng tuyệt đối không nên áp dụng thủ đoạn như thế để đạt mục đích! Đúng, đây mới là điều mấu chốt. Mọi người giật mình tỉnh ra, phát hiện vừa rồi mình thế nhưng bất giác suy nghĩ theo lối tư duy của Tiêu Vân Dật, mà bỏ qua điểm này. Thủ đoạn này hoàn toàn đi ngược lại với trật tự bình đẳng mà Tiêu Vân Dật nói, bản thân ông ta nói làm không đồng nhất, thì làm sao có thể xây dựng được trật tự trong lý tưởng đó?

“Dùng chiến tranh để thực hiện mục đích, đều là tội ác. Mang theo máu tươi đầm đìa, mang theo vết bẩn không cách nào tẩy sạch. Dùng thủ đoạn phi chính nghĩa như thế để đạt đến mục đích chính nghĩa, cuối cùng cũng sẽ trở thành phi chính nghĩa… biến thành sai lầm!”

Nghe thế, vẻ mặt Tiêu Vân Dật vẫn lạnh nhạt và bình thản, không có tự đắc hay bất cứ cảm xúc nào. Vì ông vốn không để ý phản ứng của những người này. Phản đối cũng vậy, tán đồng cũng vậy, không có quan hệ gì với ông? Ông chỉ nhìn Phương Khác, ông muốn xem thanh niên do Trí Tiêu tuyển chọn này sẽ nói gì… hoặc nên nói ông muốn thông qua Phương Khác, biết được người đã phân đường với mình rốt cuộc nghĩ sao.

Phương Khác cũng trầm mặc một lúc, y trầm mặc không phải vì không cách nào phản bác, cũng không phải vì đang suy nghĩ vấn đề. Trong đầu y có ít nhất mấy chục đoạn văn chương có thể nói ra phản bác Tiêu Vân Dật. Y khác với tất cả những người ở thời đại này __ Nếu nói người thời đại này đều đang đi trên một con đường tràn đầy mê mù và chưa biết, bọn họ không biết phương hướng chỉ có thể lần mò tới trước. Mà trước mắt y sớm đã có một con đường lớn trải qua chân lý khảo nghiệm.

Y biết con đường nào đúng, con đường nào sai.

Nhưng, biết những cái này chẳng qua là vì y đứng trên vai người khổng lồ.

Cho nên y có chút bội phục Tiêu Vân Dật, ở thời đại thế này ông ta lại đưa ra được lý tưởng vô cùng siêu tiến, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Y vĩnh viễn cũng không thể sinh ra nửa phần hảo cảm với người cho rằng hy sinh và chảy máu là chuyện đương nhiên.

Y cũng không muốn tiếp tục cùng Tiêu Vân Dật thảo luận mục đích và thủ đoạn có gì liên hệ nữa, vì y hiểu, y không cách nào thuyết phục Tiêu Vân Dật.

Đây là một kẻ theo chủ nghĩa không tưởng tự cho là hy sinh tinh thần. Hơn nữa bất luận ông ta ba hoa thiên địa đường hoàng ngay thẳng gì, cũng không cách nào che giấu dã tâm của ông ta. Nhưng y cảm thấy tư thế như là chuyện đương nhiên của Tiêu Vân Dật vô cùng đáng hận và buồn cười.

Chết người là khó tránh? Cho nên phát động chiến tranh. Hy sinh là khó tránh? Cho nên để người Thái Hành vì dã tâm của ông ta mà đầu rơi máu chảy. Quỹ tích lịch sử tất phải đi kèm máu tươi? Cho nên giết chết những người này ông ta không hề sai, bọn họ chết là chuyện đương nhiên.


Logic cường đạo buồn cười biết bao.

Cho nên Phương Khác dùng tay áo lau máu trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên. Y nhìn Tiêu Vân Dật cười cười, nói: “Ngươi ngay cả một mẫu ba phân đất của Thái Hành cũng không chế định được trật tự, vậy mà cũng dám ở nơi này nói muốn chế định trật tự cho tu tiên giới? Ai cho ngươi lòng tin?”

“Điều Tả Khâu muốn chỉ sợ là chế độ quân chủ đi?” Nụ cười trên môi Phương Khác vô cùng chói mắt, ít nhất trong mắt Tiêu Vân Dật khẳng định có một chút.

Mà những người khác, lại bất giác gật đầu. Đúng, nói thì nghe hay lắm, tại sao trước tiên ngươi không thực hành ở Thái Hành đi?

Tiêu Vân Dật cuối cùng hơi híp mắt lại.

“Có một câu, ngươi khẳng định chưa từng nghe qua. Ham muốn của bản thân, đừng vội thi hành với người khác. Ngươi cho rằng ngươi đang vì tốt cho tu tiên giới, vậy ngươi có từng hỏi qua ý kiến của tu tiên giới chưa? Nhiều người như thế, chẳng lẽ liền bị một mình ngươi đại biểu?” Nụ cười của Phương Khác dần nhạt đi, ngữ khí bình tĩnh.

Trên mặt Tiêu Vân Dật lộ ra không vui, sao y dám nói với ông như vậy? Sau đó ông lại có chút thất vọng, không nghe được lời mình muốn nghe. Đối với ông, Phương Khác vẫn ấu trĩ như thế, giống như hài tử thích đấu võ mồm, toàn nói mấy lời vô dụng không chút ý nghĩa.

Nhưng kỳ thật bản thân Tiêu Vân Dật cũng không biết ông muốn nghe gì.

Phương Khác lạnh lùng cười nhạo, sau đó mặt không biểu cảm nhìn Tiêu Vân Dật nhàn nhạt nói: “Nhưng ngươi muốn nghe không phải những câu này đúng không? Cho dù ngươi không cách nào phản bác những câu này, nhưng ngươi vẫn sẽ ngoan cố cho rằng mình không hề sai. Cho rằng lời ta nói chẳng qua là mấy lời ngoài rìa. Cho rằng những gì chúng ta làm chẳng qua là kiên trì vô vị, hoặc cho rằng mọi người đều say chỉ mình ngươi tỉnh.



Vậy ngươi muốn nghe ta nói gì? Hỏi ngươi biết cái gì là bình đẳng chân chính không? Nói loại ‘bình đẳng’ mà ngươi nói là sai lầm. Hay hỏi ngươi muốn xóa bỏ khoảng cách giữa ‘giàu nghèo’ cùng ‘mạnh yếu’ như thế nào? Hay là muốn ta hỏi ngươi chế độ xã hội như thế nên làm sao xác lập những pháp luật nào? Thế giới lý tưởng hóa như vậy phù hợp với thực tế sao? Có thể một lần là xong sao?”

Nói đến đây, Phương Khác tiếp: “À, có lẽ những vấn đề này ngươi đều chưa từng nghĩ tới. Có lẽ ngươi có thể đưa ra đáp án của mình. Nhưng ngươi căn bản không muốn một đáp án không giống với mình.”

Tiêu Vân Dật trầm mặc, ông muốn nghe chỉ là lời tán đồng thôi sao?

“Chỉ là những thứ này có liên quan gì ta sao? Không có.” Phương Khác cực kỳ lạnh nhạt cười, cười đến mức lồng ngực lại đau như bị xé, nhưng y chỉ lau máu tràn ra khóe miệng: “Bất luận ngươi muốn xây dựng trật tự như thế nào, hoặc ôm lý tưởng ra sao. Kỳ thật không có mấy can hệ với ta, cũng không có quan hệ với bất cứ ai. Ta cũng không muốn thảo luận những thứ giả tạo này với ngươi. Không muốn tiếp tục nghe ngươi nói những lời đường hoàng chính đại. Không có ý nghĩa.

Ngươi muốn xâm chiếm mảnh đất chúng ta bảo vệ, giết chết nhiều đồng môn của chúng ta, tàn hại rất nhiều người, đây đã là sự thật không cần tranh biện. Vậy cái này liên có liên quan đến ta. Thế thì ta cho ngươi biết, mỗi một người Côn Luân đều sẽ cho ngươi biết. Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa. Chúng ta sẽ bắt ngươi và Thái Hành trả cái giá thích đáng. Đây chính là đạo lý Côn Luân tín ngưỡng, đạo lý đơn giản nhất.”

Thần sắc Tiêu Vân Dật triệt để lạnh đi.

“Khoác lác không biết ngượng.” Tiêu Vân Dật nhìn Phương Khác lung lay sắp đổ, đáy mắt cuối cùng hiện lên sát cơ, ông nâng tay, đầu ngón tay xuất hiện một luồng linh quang, ông không muốn nghe tiếp nữa.

Phương Khác quay đầu rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ nhìn Diệp Vu Thời một cái.


Trước mắt y vẫn là một vùng màu máu, nhìn bộ dáng Diệp Vu Thời có chút mơ hồ. Vì thế, y không thấy rõ biểu tình trên mặt Diệp Vu Thời. Nếu y nhìn thấy, có lẽ y sẽ làm gì đó.

Y chỉ là nghĩ cho dù như thế, nhưng dáng vẻ Diệp Vu Thời trong lòng y vẫn vô cùng rõ ràng. Y nắm chặt kiếm trong tay, mỉm cười với Diệp Vu Thời. Thật sự, rất không cam tâm. Y muốn cùng Diệp Vu Thời nói gì đó, nhưng nói gì đây? Y có quá nhiều thứ muốn nói với Diệp Vu Thời, chỉ chút xíu thế này làm sao có thể nói xong?

Cũng vì y chỉ có thời gian nhìn một cái, cho nên y không nghĩ đến trầm mặc lúc này của Diệp Vu Thời phải chăng hơi không hợp lý. Diệp Vu Thời trước nay luôn trầm mặc, nhưng không phải loại trầm mặc này.

Y không nghĩ đến, cho nên y quay đi, bình thản chém ra một kiếm.

Kiếm của Phương Khác xuất rất tự nhiên, y không nghĩ gì hết, trong đầu không có Tiêu Vân Dật, không nghĩ y có thể thắng không, y có chết không. Y chỉ thuận theo tự nhiên chém ra một kiếm.

Kiếm thế thuận theo gió, nhắm thẳng Tiêu Vân Dật. Mũi kiếm lóe hàn quang, nhìn cực bình thường, nhưng trên bầu trời lại có hiện tượng gió nổi mây vần.

Tiêu Vân Dật hơi sửng sốt, ông mơ hồ thấy được đạo ý trong phát kiếm này, Phương Khác đã ngộ ra đạo thuộc về mình rồi sao?

Nhưng, vậy thì thế nào? Trên mặt Tiêu Vân Dật chợt hiện một tia thương hại. Ông đưa tay, đầu ngón tay điểm ra chính là càn khôn, hàn quang ở mũi kiếm dưới phát điểm này, ảm đạm thất sắc.

Tất cả phát sinh quá nhanh, Phương Khác và Tiêu Vân Dật lại rất gần nhau. Mọi người căn bản không kịp làm gì. Khổng Du Thanh dìu Tiêu Xương Thu, nhìn kiếm của Phương Khác. Cùng với Diệp Vu Thời trầm mặc dị thường, không hề động đậy sau lưng Phương Khác. Hắn chợt cảm thấy sợ hãi, tim thoáng cái như chìm trong hàn băng, nếu Phương Khác chết… thì sẽ thế nào? Khổng Du Thanh rùng mình, ngăn cản bản thân nghĩ tiếp.

Từng thân ảnh nhào tới chỗ Phương Khác và Tiêu Vân Dật, họ muốn ngăn cản chuyện này xảy ra, nhưng lại bị kình khí của tu sĩ kỳ hợp thể bắn ra, bị uy thế trấn áp.

Phương Khác biết một kiếm này đã là cực hạn của y. Tiếng bên trong lồng ngực xé rách y đã không nghe thấy được, vì đau đớn đã đến mức tê dại. Y chỉ cảm thấy kiếm trong tay nặng hơn ngàn cân. Trước mắt gần như từ đỏ hóa đen, toàn dựa vào ý chí mà thôi. Y và Tiêu Vân Dật quá gần nhau, vì thế gần như thoáng chốc mũi kiếm và đầu ngón tay chạm nhau y đã ở trong thống khổ cực điểm, nhưng Phương Khác cảm thấy bình tĩnh vô cùng. Mà động tác cũng nhanh vô cùng, gần như không thông qua suy nghĩ.

Y chợt nghĩ đến, nếu y chết rồi. Diệp Vu Thời phải làm sao… chỉ nghĩ như thế, y liền cảm thấy một loại đau đớn sắc nhọn. Sư phụ, Lạc Dương, Đồng Đồng… Trần Chử… từng người Côn Luân nhất nhất vụt qua trước mắt y.

Nhưng, vào lúc mũi kiếm và đầu ngón tay chạm nhau! Trước mắt Phương Khác dường như xuất hiện rất nhiều ngọn lửa nhảy vọt, ngọn lửa đỏ như máu. Ngọn lửa này chặn trước mặt y, trong lửa mơ hồ có thể thấy được một bóng lưng.

Một thân ảnh thoáng cái chặn giữa y và Tiêu Vân Dật!

Tiêu Vân Dật hơi kinh ngạc đảo mắt nhìn Băng Lưu Diệm u u cháy rực trước mặt mình, ngọn lửa điên cuồng kết liền thành mảng, như muốn thiêu cháy cả sinh mạng. Cũng như ngọn lửa trong mắt Diệp Vu Thời lúc này, điên cuồng, lạnh lẽo. Diệp Vu Thời chọn vào lúc này dùng một loại phương thức thiêu cháy tất cả linh lực trong cơ thể mình, để lên đến trung kỳ xuất khiếu!

Đúng, cảnh giới của hắn sớm đã vượt qua nguyên anh. Nếu muốn đột phá chẳng qua là vấn đề tích lũy lượng. Lúc này trong huyết mạch cháy bùng là mỗi một tia sinh cơ và linh lực, trong mấy phúc ngắn ngủi đã tăng lên đến trung kỳ xuất khiếu. Quả nhiên là thiên tài ngàn năm hiếm gặp.

Diệp Vu Thời chặn phía trước Phương Khác, sắc mặt trắng như tuyết, toàn thân sạch sẽ không một vết máu, vì máu của hắn đều được dùng làm mực.

Phương Khác giống như đột nhiên cảm giác được gì đó, trong lòng trào lên nỗi sợ hãi cực lớn. Y nhìn thân ảnh mơ hồ đó, âm thanh khàn khàn gọi: “Vu Thời…”

Diệp Vu Thời nghe thấy, nhưng không quay đầu, hắn chỉ cực bình tĩnh cực lạnh nhạt nhìn Tiêu Vân Dật. Trong đầu chợt nhớ tới lời hắn nói hôm đó.

“Vậy huynh có nguyện ý vì đệ từ bỏ thọ mạng ngàn vạn năm không?

Huynh nguyện ý.”

Ầm, Băng Lưu Diệm đột nhiên bay lên cao mười mấy mét bao trùm Tiêu Vân Dật và Phương Khác bên trong.

Nhiệt độ không khí giảm mạnh, băng lạnh thấm xương. Cả người Diệp Vu Thời lại giống như đang cháy, trên mi mắt, trên tóc hắn đều kết một tầng băng dày. Hắn đang vượt quá sức mình. Hắn và góc áo của Tiêu Vân Dật, đều lặng lẽ nhiễm lên màu sương, đặc biệt là chỗ vết thương trước ngực Tiêu Vân Dật, chợt chảy ra huyết dịch đỏ tươi.