Khác Thủ Tiên Quy

Chương 232: Phong thành

Đoàn người Chu Thức Vũ phân đường với Phương Khác, hiện nay đã trở về môn phái. Chu Thức Vũ ngồi trên một chiếc xe lăn, nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ. Trong mũi đã không còn là máu tanh và hôi thối, mà tràn đầy hương hoa. 

Đây là gốc của hắn, là gia hương tất cả người Côn Luân thủ hộ. 

Sau đó, hắn lại nhớ đến cảnh tượng thấy lúc đi qua Phong thành hôm đó. 

Trên đường là cảnh tượng tiêu điều, người đi đường cúi đầu thần sắc tê liệt cước bộ vội vàng. Phong thành dưới sự thống trị của Thái Hành mới vài năm, người bình thường bị áp chế bị bắt đi đào linh khoáng hoặc làm khổ lực nhìn mãi thành quen. Mà đá lát trước cửa Tiêu gia còn mơ hồ thấy được vết máu. 

Côn Luân hơn hai năm nay, ám sát sáu thống lĩnh Thái Hành đống ở Phong thành, nhưng đây chỉ khiến cuộc sống của người dân trong Phong thành càng thêm gian nan. Chỉ có thu hồi Phong thành, mới có thể giải quyết vấn đề trên căn bản. 

Lúc đó trên thuyền bay có không ít đệ tử là người Phong thành, bọn họ nhìn chằm chằm Phong thành. Cắn răng, đỏ mắt, hận không thể nhào xuống thuyền bay giết sạch những đệ tử Thái Hành bên trong Phong thành. Miệng còn hung tợn đọc tên Giang Trầm Chu. 

Lúc Chu Thức Vũ xuất thần, một người đẩy cửa vào. Hắn gật đầu với Chu Thức Vũ, ánh mắt mang ý cười, Chu Thức Vũ hơi nhướng mày, Dư Sùng Lễ đứng sau lưng Chu Thức Vũ thì mặt không đổi sắc. 

“Tất sư huynh.” Chu Thức Vũ gọi. 

“Nam tử Phong thành gần một nửa bị giải đến thành Thái An đào linh khoáng, còn lại thì sống còn không bằng một con linh thú. Người Thái Hành muốn vắt khô tòa thành trì này… Mà hầu như tất cả gia đình trong thành trì đều có hài tử bị Thái Hành đoạt đi…” Tất Thập Tứ bình thản thuật lại bất hạnh của tòa thành trì, đáy mắt như có thương hại lại phản phất mang lửa giận. 

Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Chu Thức Vũ nói: “Ta không hiểu, tại sao lâu như thế môn phái vẫn không có hành động, ngươi bị Thái Hành bắt giam mấy năm. Vậy mà đến hôm nay mới được cứu ra. Đối với Phong thành và những hài tử đó, ta cũng không thấy môn phái đưa ra bất cứ điều lệ gì. Thật khiến người… rét lòng.” 

Chu Thức Vũ nghe xong trên mặt không xuất hiện biểu cảm Tất Thập Tứ dự đoán, hắn nói: “Nếu mấy năm trước môn phái phái người ứng cứu, nhiều lắm chỉ có thể cứu được một mình ta. Nếu là vậy, ta nhất định không muốn về phái.” 

Nói xong câu này, Chu Thức Vũ nhìn Tất Thập Tứ: “Khiến sư huynh rét lòng chỉ sợ không phải môn phái, mà là Phương Khác.” Hắn trực tiếp không chút lưu tình điểm ra tư tâm của Tất Thập Tứ. 

Lời vừa nói ra, sắc mặt Dư Sùng Lễ và Tất Thập Tứ đều có chút biến hóa. Chỉ là Tất Thập Tứ thoáng cái đã cười lên, đôi mắt hoa đào lấp lánh. 

Hắn nhẹ cười vài tiếng rồi nói: “Không giấu Chu sư đệ, ta quả thật có tư tâm. Nhưng lời ta nói cũng không phải giả. Chẳng qua chỉ là một chút ân oán cá nhân, Phương Khác lại không buông tha đến tận nay. Ta vì môn phái lập chiến công hiển hách, hiện nay lại không có đất cắm dùi. Đám Tạ lão vì môn phái cống hiến hơn nửa đời người, Duy Pháp đường lại dễ dàng đổi chủ.” 

“Ta không phục.” Trên mặt Tất Thập Tứ vẫn là nụ cười, nhưng lại nói từng chữ. 

“Ngươi không phục, không liên quan ta.” Chu Thức Vũ đáp. 

… 

Tất Thập Tứ đi rồi, Dư Sùng Lễ vô cùng nghi hoặc hỏi: “Chu sư thúc, tại sao ngài…” 

Chu Thức Vũ bình tĩnh đẩy xe lăn, rót cho mình một ly linh trà rồi chậm rãi nói: “Đừng vì phản đối mà đi phản đối. Hơn nữa, ngươi cho rằng môn phái thật sự không có hành động gì với Phong thành sao? Vậy tại sao Phương Khác lại lưu lại Phong thành?” 

Dư Sùng Lễ sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn có chút nghi hoặc. 

Chu Thức Vũ nhấp một miếng linh trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tư duy đã bay về Côn Luân, trở về cái đêm hắn và Trí Tiêu ngồi đối diện nhau vào mấy năm trước. 

Dụng ý của Trí Tiêu hắn tựa hồ đoán được một chút, có lẽ Tạ lão đã sớm hiểu, do đó mới sẽ xuất sơn, mà đám Dư Sùng Lễ thì vẫn chưa hiểu. 

Quyền hành của Duy Pháp đường và chức vị chưởng môn, hai thứ không thể cùng tồn tại. 


Chỉ là… hy vọng Phương Khác có thể nghĩ rõ. Chu Thức Vũ nghĩ thế. 

… 

Lúc Tất Thập Tứ đi, sắc mặt không tốt, đôi mắt hoa đào tràn đầy mây mù, hắn vốn cho rằng vị Chu sư đệ đó sẽ đứng cùng một trận doanh với mình, ai biết lại dầu muối không vào như thế. Nếu chỉ thuyết phục được Thượng Quan Bình Thục thì căn bản không có tác dụng nào. 

Nhân tâm của Phương Khác trong môn phái không ai có thể dao động, duy chỉ có những đệ tử được cứu ra khỏi địa lao thì ai ai cũng là tử trung của Chu Thức Vũ. 

Hắn vốn nghĩ nếu có thể từ trong đó vận hành ít nhiều, gợi lên bất hòa của họ là chuyện rất dễ dàng. Ai biết Chu Thức Vũ lại thế… nghĩ đến mấy ngày nay trong môn phái liên tục đụng phải tường cứng, sắc mặt Tất Thập Tứ càng thêm khó coi. Tay siết thật chặt, Tất Thập Tứ bước nhanh rời đi, khiến các đệ tử trong môn đều nhìn qua. Nhưng những ánh mắt này, khiến Tất Thập Tứ càng thêm không vui. Hiện nay hắn ở trong môn giống như một trò cười. Ngày xưa phong quang thế nào, bây giờ sa sút thế đó. 

Lúc Tất Thập Tứ quẹo qua một ngã rẽ, trên hành lang có một đệ tử bình thường hơi dời bước cản ngay giữa. Người này tướng mạo đơn giản bình thường, khiến người ta có chút cảm giác vừa nhìn đã quên. Mà từ y phục trên người cũng có thể nhìn ra, người này chẳng qua là một tiểu tốt vô danh. 

Chỉ là hắn nhìn Tất Thập Tứ, câu đầu tiên nói là: “Hiện nay Phương Khác chấp chưởng Côn Luân, ngươi phục không?” 

Tất Thập Tứ híp mắt lại, hỏi: “Ngươi là ai?” 

… 

Trên thực tế, đám người Tất Thập Tứ đều chỉ nhìn thấy hiện trạng bên ngoài Phong thành mà thôi. Mà tình hình chân chính của Phong thành, trong môn phái chỉ có cực ít người rõ. Phong thành không hề tử khí trầm trầm như trong tưởng tượng của họ. 

Mà nếu Tất Thập Tứ tìm đến Chu Thức Vũ trễ vài ngày, chỉ sợ lời hôm nay của hắn sẽ thay đổi. Đáng tiếc, số mệnh đã định vào mấy ngày sau hắn nghĩ đến hôm nay mình nói môn phái không làm gì, liền cảm thấy mặt đau nóng rát. 

___ Mấy ngày sau ___ 

Phong thành trong bóng tối một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ canh cùng tiếng bước chân của tu sĩ Thái Hành tuần tra. Chỉ là sâu trong từng con hẻm chật hẹp, có rất nhiều người ban ngày đã mệt mỏi không chịu nổi bò ra khỏi ổ chăn. 

Một phụ nhân ban ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, trên eo cắm một thanh lưỡi liềm. Lặng lẽ chui từ lỗ chó ở hậu viện đến góc chết mà người tuần tra không nhìn thấy, sau đó đẩy cửa vào một gian tiểu viện khác. 

Trong viện thế nhưng đã tụ tập không ít người. Bọn họ trầm mặc dùng tay ra hiệu với đối phương, bắt đầu giao lưu như những người câm. Động tác giao lưu của họ lớn hơn bình thường một chút, hiển nhiên có chút hưng phấn. Biểu tình trên mặt đã không còn tê liệt, mà là vui sướng đang miễn cưỡng khắc chế. 

Vào lúc này, người dẫn đầu đưa tay làm một thủ thế chủ ý. Sau đó mời ba người sau lưng hắn ra. Đến lúc này, người trong viện mới phát hiện hóa ra sau lưng thủ lĩnh còn ba người! 

Ba người này đều khoác áo trùm màu đen, trong bóng đêm tối tăm, căn bản không thấy rõ gương mặt che giấu sau lớp mũ trùm, mọi người có một thoáng hoảng loạn. 

Lúc này, thủ lĩnh lại ra hiệu vài cái. 

Mọi người đột ngột quay nhìn nhau, sau đó nhìn sang ba người. 

Người đi đầu, đưa tay kéo mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt thanh tú, y mỉm cười với mọi người, sau đó dùng thủ ngữ vừa học mấy ngày ra hiệu. 

Tiếng hít thở của mọi người đều đè xuống thấp nhất, nhưng ngón tay của họ đang run rẩy. Có người trong mắt còn xuất hiện lệ hoa, hắn nhanh chóng đánh ra một thủ thế hỏi [Đây là thật sao?] 

Phương Khác dùng thủ ngữ còn khá non nớt đáp [Đúng, đây là thật. Tối nay công thành, xin mọi người tất cả hành sự theo kế hoạch.] 

Mọi người nhận được đáp án khẳng định, cắn chặt răng chính mình. Không dám lộ ra chút âm thanh nào dẫn người tuần tra đến. Từ khi có người tập trung mọi người kết thành đoàn, tấn công đội tu sĩ Thái Hành tuần đêm. Bây giờ ai lén lút túm tụm buổi tối sẽ bị tu sĩ Thái Hành bắt quất roi thị chúng. Mà trong thành người có chút danh khí đều bị bắt đi đào linh khoáng, người lưu lại phần lớn đều không biết chữ. Cho nên để không bị tu sĩ Thái Hành tuần tra phát giác, họ kết hợp với kỳ ngữ trên chiến trường của Côn Luân chế tạo ra thủ ngữ hiện nay, hoặc là vẽ xuống đất để câu thông. 


Phương Khác lấy ra từng lá bùa, đơn giản chỉ dẫn nên dùng thế nào. Sau đó cùng Khổng Du Thanh phân pháp cho mọi người. 

Mọi người nhanh chóng ra dấu một hồi, sau đó từng người ly khai. Phụ nhân giắt lưỡi liềm ở eo đó lại chui ra từ lỗ chó, nàng nhanh chóng chạy đến một con hẻm khác. Đáng bất ngờ là rõ ràng tu vi của nàng rất thấp, nhưng chân không hề phát ra chút âm thanh nào. 

Mà tất cả mọi người trong viện này gần như đều có bản lĩnh đó. Lúc bọn họ tản đi, tin tức đã được truyền khắp cả Phong thành tối tăm. 

Khổng Du Thanh vụng về ra dấu cho thủ lĩnh viện lạc. 

[Bọn họ còn lợi hại hơn cả mật thám bình thường.] 

Thủ lĩnh đó cũng ra dấu. [Người không lợi hại đã chết rồi.]… 

Mà ở ngoài Phong thành, Tiêu Xương Thu đứng trên một con thanh hạc nhìn Phong thành. Sau lưng nàng là đội quân chi chít. Đội quân này lặng yên mà đứng, không có chút âm thanh nào. Bọn họ cúi nhìn Phong thành, mà Phong thành vẫn không hề biết. 

Trong Phong thành có vài nơi tối thui không có chút ánh lửa, nhưng có vài nơi lại đèn đuốc sáng trưng. 

Phân bố của tu sĩ Thái Hành cứ thế đơn giản lộ ra trước mặt nàng. 

Nàng nhìn mấy cửa thành, còn nhớ lúc nhỏ gia chủ từng dẫn nàng lên cửa thành. Cửa thành chính là màn chắn của Phong thành, chỉ có từ ngoài công phá không có từ trong mở ra. Mà ai có thể ngờ được, cửa thành này mấy ngàn năm thế nhưng thật sự có một ngày sẽ bị người từ trong mở ra? 

Tiêu Xương Dân mở cửa thành bị Giang Trầm Chu giết chết, người hiệp trợ hắn mở thành vẫn còn sống. 

Mắt Tiêu Xương Thu trầm xuống, ngón tay nhẹ vuốt lên mũi kiếm. Đoạt về Phong thành, Tuyết Đỉnh sơn… trực chỉ thành Thái An. 

Đột nhiên Phong thành tối tăm chợt bùng lên ánh lửa. 

Tiêu Xương Thu vung tay, đội quân thoáng cái phân làm mấy nhánh lao đến hai cửa thành nam bắc. 

Khi quân đội đến nơi, cửa Phong thành đã mở rộng. Khổng Du Thanh đứng cạnh cửa thành, gật đầu ra hiệu với La thống lĩnh. Mà trong thành vẫn lặng lẽ, cho đến khi một tiếng thét vang lên. 

… 

Phương Khác nhấc kiếm, vết máu trên y phục đã gần chuyển thành đen. Y đã đứng ở trước đại môn của Tiêu gia, nhưng không tiến thêm một bước, mà đứng đây đợi Tiêu Xương Thu tới. 

Không quá vài tức, Tiêu Xương Thu đã tới, nàng chém mở đại môn Tiêu gia, trực tiếp giết vào trong. 

Cùng với mấy tiếng cầu xin bất chợt im bặt, trong Phong thành vang lên tiếng kèn hiệu dọn dẹp chiến trường. 

Sau đó lại là trầm mặc, tĩnh lặng. 

Người phụ nhân trước đó, ngẩn người rút lưỡi liềm ra khỏi tu sĩ bị nàng hồ loạn đâm chết. Cổ họng nàng khô khàn, gần như nói không ra lời. Nàng ra dấu với đồng bạn cả buổi, mới đột nhiên nhớ ra, bây giờ đã có thể nói chuyện rồi! 

“Chúng ta thắng rồi!” 

Âm thanh phản phất như phát tiếc, nhưng tràn đầy vui sướng vang lên trong Phong thành. 

“Chúng ta thắng rồi!” 

“Thắng rồi!” 

Nhất thời tiếng hoan hô vang khắp Phong thành, thoáng cái tòa thành trì tử tịch đã sống lại. Mà những ngọn đèn đã tắt ngúm, cuối cùng lại sáng lên, cả thành trì đều sáng rực. 

Sau một lúc huyên náo, mọi người cười cười rồi bắt đầu khóc như sụp đổ. Là vui quá mà khóc, là sống sót sau kiếp nạn nhưng khóc vì thân nhân, bằng hữu, ái lữ đã mất. 

Tiêu Xương Thu bước ra khỏi phủ, nói: “Phong thành giao cho ngươi.” 

Sau đó bước lên thanh hạc, đội quân nhanh chóng tập kết, lưu lại mấy đội nhân mã nhỏ rồi nhắm tới thành Thái An. 

Nàng muốn nhân sĩ khí này, đánh cho phái Thái Hành trở tay không kịp.