Khác Thủ Tiên Quy

Chương 210: Ô Đầu Bạch 2

Trong Âm đỉnh gặp phải Ô Đầu Bạch có thể khống chế âm sát, có lẽ là bất hạnh của Phương Khác. 

Ô Đầu Bạch lớn tiếng cười, tay giữ âm sát cúi người lao lên. Hai người cận thân giao chiến, thoáng cái đã quá trăm chiêu. Ô Đầu Bạch nhờ có trực giác nguy hiểm, mỗi lần đều suýt soát tránh được kiếm của Phương Khác, hai người cứ thế đánh không phân trên dưới. 

… 

Ai sẽ thắng? Thương Nhược Tuyết không chớp mắt lấy một cái nhìn hai người. 

Khoản Đông Nhiên ôm Thương Nhược Tuyết cấp tốc lui ra hơn mười dặm, tránh khỏi bị lan đến. 

“Ô Đầu Bạch sẽ không bại, gã rất mạnh.” Khoản Đông Nhiên bình tĩnh nói: “Hơn nữa Phương Khác đã có tâm ma, không biết tại sao y không trừ tâm ma.” 

Thương Nhược Tuyết sửng sốt, sau đó bừng tỉnh. Nàng vậy mà không phát giác y đang ở trong trạng thái tâm ma… cho dù trong trạng thái tâm ma, vẫn cẩn trọng như thế. Cẩn trọng bình tĩnh không giống như người đã sinh tâm ma. 

“Có lẽ không phải y không trừ, mà là y trừ không được.” Thương Nhược Tuyết nói xong câu này thì khựng một chút: “Phương Khác cũng rất mạnh.” 

Khoản Đông Nhiên lắc đầu nói: “Không, ngươi không hiểu, Phương Khác không thắng được Ô Đầu Bạch, ít nhất Phương Khác hiện tại không thắng được.” 

Vì chiến đấu của Ô Đầu Bạch không phải vì chiến thắng, mà vì để sống. Vì Ô Đầu Bạch không phải đang đấu pháp, mà đang liều mạng. Có vài người, ngươi đấu pháp với hắn có lẽ ngươi có thể thắng, nhưng nếu ngươi liều chết với hắn, kẻ chết nhất định là ngươi. Ô Đầu Bạch chính là như thế. Gã sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết đối phương. 

Ngay lúc này, Ô Đầu Bạch đụng vào kiếm của Phương Khác, trên âm sát ngưng kết ra một đường mảnh dài màu đen. Phương Khác chợt rút kiếm về, lại phát hiện kiếm bị Ô Đầu Bạch kẹp giữa hai đốt xương nhất thời khó thể rút ra. Y nghiêng đầu đi, đường mảnh màu đen để lại một vết máu đen trên mặt y. 

Khói đen nồng nặc ập đến mắt tai mũi miệng y. Phương Khác rút kiếm ra, lùi liền vài bước. Nhưng mắt y đã không thể thấy được vật gì, hắc khí càng thêm đậm. Phương Khác hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp phong lại một phần kinh mạch của mình khóa chặt âm khí trong người. Còn y thì trở tay kết một thủ ấn, bầu trời liền đổ cơn mưa lớn, tẩy đi một phần sát khí, nước mưa xối lên mặt Phương Khác, y mở mắt, trước mắt là bóng người mông lung. 

Đây là vân vũ quyết đơn giản nhất, lại được Phương Khác vận dụng đúng chỗ. 

Ô Đầu Bạch nhẹ ủa một tiếng, gã nghĩ, gã vậy mà còn chưa giết chết Phương Khác. 

Mũi kiếm của Phương Khác lao tới cùng với hạt mưa, Ô Đầu Bạch lại tránh né. Nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn như hình với bóng, đột nhiên gã khựng người lại, trực tiếp từ trên không nhảy xuống nước, bắn lên vô số bọt nước. 

Gã ôm đầu phát ra từng tiếng gào rú, như thể đầu bị thương rất nặng. Một thanh kiếm nhỏ màu bạc hung tợn quấy phá tùy ý trong thức hải của Ô Đầu Bạch. 

Khắc tiếp theo, sát kỳ tuột khỏi tay Ô Đầu Bạch. Lúc này gã không còn sức lực để khống chế linh thức nữa! 

Một mũi nhọn từ sau lưng bắn ra, dùng góc độ âm hiểm và lang độc nhắm vào đài sen, nhẹ nhàng đâm thủng màn linh lực Phương Khác đã thi hạ. 

Tiếng màn linh lực bị phá vô cùng rõ ràng, nghe vào tai vô cùng chấn động. 

Khoản Đông Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, Phương Khác đã xuất hiện trên đài sen. Nhưng y vẫn chậm một bước, thứ màu đen mang gai nhọn đó đâm xuyên qua bụng y sau đó trở về tay người kia. 

Diệp Vu Thời vẫn bất tỉnh, lông tóc vô thương. 

Ô Đầu Bạch cười lạnh một tiếng, sát kỳ trong tay nhẹ động, vô số sát khí âm lạnh tràn vào bụng Phương Khác. Phương Khác không chút đình trệ lại chém ra một kiếm. 


Khoản Đông Nhiên nhìn thấy Phương Khác cầm kiếm tiếp tục tiến lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một âm thanh, thật sự sẽ như hắn nghĩ người thắng là Ô Đầu Bạch sao? Khoản Đông Nhiên không biết là Phương Khác sớm đã hiểu được ý nghĩa của liều mạng. 

Ô Đầu Bạch nghiêng người sang phải, kiếm mang phóng tới bên trái, kiếm này chém lên eo Ô Đầu Bạch. Cảm ứng nguy hiểm của Ô Đầu Bạch hiện nay đã mất linh. Gã bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi mục đích Phương Khác tấn công linh thức chính là vì cái này, tổn thương thức hải của gã, phá đi dự báo của gã. 

Sau đó Ô Đầu Bạch không bận tâm đến kiếm sắp chém mình thành hai nửa, chỉ điên cuồng thôi động âm sát. Vô số âm sát tràn vào người Phương Khác, tràn tới chỗ Diệp Vu Thời. 

Phương Khác đá một cái lên eo Ô Đầu Bạch, mượn lực nhảy về đài sen. 

Một kiếm chém sạch âm sát xung quanh, Phương Khác quỳ một gối trên đài sen. Ô Đầu Bạch che eo nhất thời không dám tùy tiện hành động, gã cẩn thận bức gần từng bước. 

Ngay lúc này Thương Nhược Tuyết đột nhiên nói: “Phương Khác lúc này đã sinh tâm ma, bố trí mê chướng dẫn tâm ma của y.” 

Ô Đầu Bạch dừng bước, quay đầu nhìn Thương Nhược Tuyết nói: “Đa tạ, ta sẽ báo đáp bọn họ luôn cả phần của các ngươi.” 

Sát kỳ trong tay Ô Đầu Bạch nghênh gió phồng lên, hóa thành một lá cờ lớn dài chừng hai mét rưỡi. Phất lên, sương đen lan tràn. Trong Âm đỉnh này, vừa khéo là nơi nhập ma. Mà mê chướng lại là một loại huyễn thuật có thể gợi lên ma chướng trong lòng người, nói là huyễn thuật nhưng càng tiếp cận với tấn công linh thức hơn. 

Người có tâm ma trước mặt mê chướng luôn luôn không chịu nổi một kích. 

Hồng quang trong mắt Phương Khác càng lúc càngđậm, cuối cùng cả đôi mắt đều hóa thành màu đỏ. Ánh mắt không còn tiêu cự nhìn phía trước. Tâm ma chưa trừ, y nhập ma rồi. 

… 

“Đừng sợ.” Diệp Vu Thời cười nhìn y. 

“Đệ không sợ.” Phương Khác nhíu mày nói. 

“Huynh nói không phải là bí cảnh, mà là cho dù huynh không còn, đệ cũng đừng sợ.” Diệp Vu Thời cúi đầu nhàn nhạt nói. 

Phương Khác trầm mặc không nói. Diệp Vu Thời lại đột nhiên ngã xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. 

Phương Khác tiếp lấy Diệp Vu Thời, ánh mắt lặng lẽ nhiễm đỏ. “Đệ đã nói từ lâu rồi, huynh còn không tỉnh đệ sẽ phát điên. Nếu huynh không còn, đệ cũng không biết đệ sẽ ra sao.” 

… 

Khoản Đông Nhiên nhìn hồng quang chợt ẩn chợt hiện trong mắt Phương Khác, âm thanh dao động trong lòng biến mất. Hắn lại không phát hiện biểu tình của Thương Nhược Tuyết trong lòng mình trở nên vô cùng kỳ quái. 

Thương Nhược Tuyết sửng sốt, nhìn chưởng môn xuất hiện trước mặt nàng. Ngài nói với nàng: “Nhược Tuyết, phái Thiên Sơn về sau liền giao cho con.” 

Thương Nhược Tuyết nhìn thấy chính mình vẻ mặt non nớt quỳ trước mặt ngài thành khẩn dập đầu ba cái. Sau đó tuyên thệ từng chữ. 

Đột nhiên giây tiếp theo ngài lại nhíu mày nói: “Ngươi sai rồi! Đừng nhiều lời, ý ta đã quyết. Ngươi hạ sơn đi.” Mà chính nàng đã trưởng thành mặt lộ thống khổ và không cam, thế nhưng tung chưởng đánh chưởng môn. Ngài không dám tin nhìn nàng, chậm rãi ngã xuống. 


“Ngươi sao vậy?” Khoản Đông Nhiên cuối cùng cũng phát giác được Thương Nhược Tuyết bất thường, hỏi. 

Thương Nhược Tuyết trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua là bị mê chướng mê tâm trí.” 

Chẳng qua là chuyện nhắm mắt mở mắt, vừa rồi nàng suýt nhập ma, nhưng thật sự là nhập ma sao? Hay đó là suy nghĩ sâu trong lòng nàng? 

Thương Nhược Tuyết không nghĩ kỹ, chỉ nhìn Ô Đầu Bạch đã đứng trước mặt Phương Khác, đầu thương của lá cờ hung hăng đâm xuống. 

Tất cả đều kết thúc rồi. Thương Nhược Tuyết nghĩ, đáy mắt đột nhiên nổi lên một chút ngẩn ngơ, người đầu tiên khiến nàng nếm được tư vị thảm bại sắp chết rồi, chẳng qua y chết đi như thế cũng không tính là oan uổng. 

Ô Đầu Bạch quả thật rất mạnh. 

Một tiếng hừ nhẹ vang lên, Ô Đầu Bạch đột nhiên ngã xuống, một thanh trường kiếm đâm xuyên lồng ngực gã. 

Gã không dám tin nhìn Phương Khác, y rõ ràng đã nhập ma, làm sao lại? 

Khoản Đông Nhiên chấn kinh thẳng người dậy, Thương Nhược Tuyết thì trợn to hai mắt. 

Đôi mắt đỏ máu của Phương Khác nhìn vào Ô Đầu Bạch, đột nhiên y chậm rãi cười nói: “Tâm ma của ta chính là Diệp Vu Thời, hắn ở sau lưng ta, mê chướng sao có thể mê hoặc ta, tiếp tục dẫn ra tâm ma của ta.” 

Ô Đầu Bạch ôm thân kiếm ho ra máu, nhìn Phương Khác. Trước mắt gã lại xuất hiện cảnh huynh đệ chết thảm hôm đó. Gã buông tay ra, nghiêng người ngã vào kiếm, tùy ý thanh kiếm đâm xuyên người mình. Gã va lên người Phương Khác, hai người ngã lên đài sen, Phương Khác đè lên bụng Diệp Vu Thời. Ô Đầu Bạch móc ra phụng nhãn bồ đề nhét vào vết thương ở bụng Phương Khác. 

Tay cầm kiếm của Phương Khác chợt buông lỏng, lực tín niệm chí dương trong phụng nhãn bồ đề gặp phải khí âm sát trong người y liền triển khai một trận giết chóc kịch liệt. Mà y liền trở thành chiến trường cho chúng giết chóc. 

Kinh mạch trong người đứt đoạn từng tấc, trên da thịt tràn ra máu, Phương Khác đột ngột ngã xuống. 

Ô Đầu Bạch cười lên, miệng tràn đầy máu tươi tô điểm bởi hàm răng trắng trông đặc biệt chói mắt. 

“Không thể dẫn ngươi nhập ma thì sao? Ngươi có nhớ trong tiểu viện ở thành Đông Thanh, ngươi đã giết bốn ca ca của ta. Hôm đó ta đã phát thệ, thề phải giết hai ngươi.” Ô Đầu Bạch chậm rãi rút kiếm ra nhìn Phương Khác. 

“Thế nào? Ngươi còn có thể đứng lên không?” Ô Đầu Bạch cười vô cùng tùy ý: “Ngươi sắp chết rồi!” 

Phương Khác nhíu mày, tay hơi nâng lên lại thình lình rớt xuống. 

Y phải chết ở đây sao? Phương Khác hoảng hốt nghĩ. Y không muốn chết, trước giờ đều không muốn. Huống chi, sau lưng y còn có Diệp Vu Thời. Y làm sao có thể chết, y chết rồi Diệp Vu Thời sẽ thế nào? 

Cũng sẽ chết đúng không? 

Cho nên y không thể chết. 

Cánh tay rớt xuống lại chậm rãi nâng lên, kinh mạch sớm đã đứt đoạt, động tác giơ tay này toàn dựa vào ý chí của y. 

Ô Đầu Bạch nhìn cánh tay đang giãy dụa của Phương Khác, cúi đầu cười nghẹn. Kiếm trên ngực đã bị gã rút ra, gã sẽ dùng thanh kiếm này đưa họ vào chỗ chết. 

Tay Phương Khác còn chưa chạm vào chuôi kiếm, lại kiệt sức lần nữa. Ngay lúc này một cánh tay thon dài trắng nõn nắm tay Phương Khác túm lấy chuôi kiếm, đẩy kiếm về phía trước. Lại một lần nữa đâm vào ngực Ô Đầu Bạch, đâm xuyên tim gã. 

Ô Đầu Bạch trợn to mắt, nhìn chủ nhân cánh tay đó. Mắt gã trợn to nhìn hai người trước mắt. Trước mắt gã tựa hồ thấy được mấy vị ca ca, chết thảm như thế, mặt lộ vẻ không cam. Gã cũng không cam lòng! Gã còn chưa báo thù cho họ, chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi! 

“Trời cao bất công…” 

“Trên đời này vốn đã không có công bằng gì đáng nói.” Diệp Vu Thời nói. 

Máu tươi nghẹn ùng ục trong miệng Ô Đầu Bạch, cuối cùng gã đoạn khí. 

Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác, cầm tay Phương Khác, hắn đẩy thi thể Ô Đầu Bạch xuống khỏi đài sen. 

Thương Nhược Tuyết và Khoản Đông Nhiên đồng thời kinh hô ra tiếng.