Khác Thủ Tiên Quy

Chương 206: Tiểu Thiên bí cảnh 2

Lúc Phương Khác có lại cảm giác, chỉ cảm thấy người mình lửng lơ không có chút chân thật nào. Sau đó chính là hành lạnh vô tận thấm từ da thịt vào đến xương. Đầu óc mù mờ, thân thể như đang nổi trên mặt nước không ngừng bị lay động. 



Phương Khác vô thức siết chặt tay… kiếm trong tay không còn nữa, người vẫn còn. Phương Khác thoáng cái tỉnh táo từ trong thống khổ mù mờ. 

Vừa mở mắt, liền đối diện một đôi mắt đen kịt. Phương Khác vô thức ngửa đầu ra sau, mặt nước liền phủ qua miệng mũi y. Vì cả người y đang nằm ngửa nổi trên mặt nước. Lúc này y mới nhìn rõ trước mặt khoảng hai tấc là một gương mặt bằng gốm. Đồng thời y cũng phát hiện không phải chỉ có một cái, mà là chi chít mặt gốm nhìn không thấy điểm cuối hợp lại hình thành một lớp phủ nhìn không thấy biên giới. Mà y đang ở trong khe hở của lớp phủ và mặt nước. Ánh sáng lại là từ đáy nước phản xạ lên, cho nên nơi này mới sáng như vậy. 

Mặt người chi chít như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới cắn xé nhau, loại phong kín này tạo nên cảm giác nghẹt thở. 

Bất cứ ai phát giác mình đang ở trong hoàn cảnh này đều sẽ không kìm được sinh ra cảm giác sợ hãi ngột ngạt. Nhưng biểu tình của Phương Khác không có biến hóa gì, y gần như lập tức kéo tay Diệp Vu Thời ôm chặt hắn. Gọi vài tiếng, Diệp Vu Thời vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. 

Sắc mặt hắn rất trắng, đã không còn chút huyết sắc nào. Toàn thân lạnh như không có nhiệt độ. Phương Khác run lên, trong lòng trào lên cảm giác nghẹt thở, phản phất như bị những gương mặt chi chít này áp chế đến mức thở cũng khó khăn. 

Phương Khác nhanh chóng dựng lên một màn linh lực có thể chứa được hai người, ngăn cách dòng nước lạnh khắc cốt. Nhanh chóng nhét vài viên đan dược cho Diệp Vu Thời. Hong khô quần áo cho Diệp Vu Thời, sau đó lại phủ thêm cho hắn một kiện y phục. Phương Khác thầm mừng tuy nhẫn chứa đồ của y bị hủy, nhưng trên người y vẫn còn có một chút đồ tùy ý bỏ vào thắt lưng. Không gian chứa đồ của thắt lưng không lớn, bỏ một thanh kiếm mấy bình tích cốc đan mấy bình đan dược phẩm cấp vô cùng tốt và hai bộ y phục. 

Sau đó y ôm Diệp Vu Thời, tỉ mỉ xử lý vết thương trên người hắn. Vết thương trên người Diệp Vu Thời vẫn không có dấu hiệu sẽ lành. 

Phương Khác búng tay, một mầm lửa xuất hiện trên đỉnh ngón tay, nhưng thoáng cái đã tắt. Màn linh lực này tuy có thể ngăn cách nước lạnh nhưng không ngăn được hàn khí. 

Phương Khác nghe tiếng sóng nước lay động và tiếng thở dốc đè nén của mình, ôm chặt Diệp Vu Thời muốn sưởi ấm cho hắn. 

Nhưng tựa hồ tác dụng không lớn. 

“Huynh xem, đây chính là chút thương không đáng ngại mà huynh nói sao?” Phương Khác thấp giọng nói: “Còn bảo đệ an tâm? Hiện tại tốt rồi, huynh thì bất tỉnh nhân sự, đệ còn phải tốn linh lực để dựng màn chắn cho huynh. Lừa đệ sao?” 

Phương Khác dùng mảnh vải buột Diệp Vu Thời và y lại với nhau, đáy mắt Phương Khác đầy âm trầm, tơ máu đỏ lại lần nữa hiện lên. 

Y một tay ôm Diệp Vu Thời trầm xuống nước, đánh giá xung quanh một phen, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nước rất trong, trong đến mức cái gì cũng thấy rõ. 

Y lại tiếp tục đánh giá mấy mặt người kia. Mặt người bằng gốm này lớn hơn ba bốn lần mặt người bình thường, phần trước của nó nhô lên, xương mày sống mũi cùng với phần môi đều hơi nhô, mắt trừng thật lớn. Mà vị trí con ngươi lại có một lỗ nhỏ tối đen, nhìn không rõ rốt cuộc sâu bao nhiêu. Gốm này chế tác rất mộc mạc, từ đường nét có thể thấy là một nam tử trẻ tuổi, thần tình rất ưu thương. Lại nhìn qua những mặt gốm khác với đủ hình thái, có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng chỗ con ngươi đều là một lỗ nhỏ. 

Phương Khác chậm rãi trầm vào nước, nỗ lực mở to mắt đón cường quang. Đợi mắt thích ứng với cường quang rồi, y mới biết thiên địa đảo lộn mà Diệp Vu Thời nói là ý gì. 

Dưới nước có một mặt trời, mặt trời màu cam mang theo một điểm máu đỏ. 

Ánh sáng thông qua sóng nước khúc xạ thành những đường hư ảnh, nhìn lâu rồi sẽ khiến người ta váng mắt choáng đầu, lồng ngực ngột ngạt. Sau đó không còn gì khác. 

Không biết đã qua mấy canh giờ, hoặc có lẽ là mấy ngày đêm. Phương Khác chỉ có thể dựa vào cảm giác đói khát không đáng tin để phán đoán đã qua bao lâu. Ít nhất hiện tại y vẫn còn chưa đói, vậy chắc chưa vượt qua nửa tháng. 

Trên mặt Phương Khác mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, Diệp Vu Thời vẫn không có chút động tĩnh nào, nhìn cứ như đang ngủ. May là thân thể đã ấm lên, vết thương cũng tốt hơn chút. 

Nhưng hoàn cảnh của họ lúc này lại vô cùng không hay. Bất luận Phương Khác bơi xa bao nhiêu, đỉnh đầu vẫn là mặt người bằng gốm. Đáy nước vẫn có một mặt trời. Y từng thử bơi về mặt trời, nhưng lại không thể tiếp cận nó một li một tí nào. 


Mà những mặt người này tuy làm bằng gốm, nhưng kiếm của y lại không thể tổn thương chúng nửa phần. 

Thời gian trôi qua từng chút một, tình huống này khá giống lúc bị vây trong Thượng Tinh Hải. Nhưng lần đó may là còn có Thái A để nói chuyện, mà bây giờ xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng sóng nước cùng hô hấp của chính mình, còn có Diệp Vu Thời không biết tại sao hôn mê bất tỉnh trong lòng. 

Loại cảm giác không biết thời gian trôi đi không thể khiến Phương Khác cảm thấy sợ hãi, những mặt người chi chít cũng không thể. Duy chỉ có Diệp Vu Thời thật lâu không tỉnh, khiến mỗi giờ mỗi khắc Phương Khác đều phải khó chịu. 

Diệp Vu Thời phá cấm chế bị trọng thương, nhưng y trừ vết thương bên ngoài ra cái gì cũng không nhìn ra. Y không biết tại sao Diệp Vu Thời thật lâu không tỉnh, tại sao vết thương của hắn lại khó lành như thế, và tại sao nhiệt độ cơ thể hắn lại thấp như thế. 

Khi nào hắn mới tỉnh? 

Phương Khác cúi đầu hôn Diệp Vu Thời, mang theo chút bất đắc dĩ nói: “Diệp sư huynh, hoàng tử hôn công chúa ngủ trong rừng một cái, công chúa sẽ tỉnh lại. Sư đệ đã hôn huynh nhiều như thế, mắt huynh cũng không mở lấy một lần.” 

“Vu Thời, huynh còn không tỉnh, đệ sẽ mượn gió bẻ măng đó…” 

Đáp lại Phương Khác chỉ có tiếng vọng của chính mình từ bốn phương tám hướng truyền về. 

Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời vẫn ngủ say, trầm mặc một lát đột nhiên thấp giọng cười. 

Lúc y chạy đến Hoàng hải luôn nghĩ, mình nhất định có thể tìm được Diệp Vu Thời. Vì nếu không tìm được, y cũng không cần trở về nữa. 

Khi y nhặt được nửa cây phù bút trên Hoàng hải, cảm thấy sợ hãi chưa từng có, cũng gợi lên rất nhiều hồi ức của y. 

Y biết Diệp Vu Thời rất mạnh, mạnh đến mức y gần như không cần phải lo lắng gì hết. Vô thức sẽ cho rằng hắn tuyệt đối không gặp chuyện. Cho nên lúc Diệp Vu Thời muốn phá bỏ cấm chế, y yên tâm. Bởi vì quá mức yên tâm, nên chưa từng nghĩ có thể sẽ xảy ra chuyện. 

Kết quả sự thật cho y biết, y sai rồi. Bất luận Diệp Vu Thời cường đại thế nào, chung quy hắn vẫn chỉ là một con người mà thôi, hắn sẽ bị thương cũng có thể sẽ chết. 

… 

Lúc La Thanh phản đối họ, y khì mũi khinh thường. Vì y hiểu Diệp Vu Thời, y biết chỉ cần không phải chính y từ bỏ, Diệp Vu Thời sẽ không ly khai. 

Là cái gì cho y cách nghĩ đó? 

Vì mỗi lần bất kể chuyện gì phát sinh, Diệp Vu Thời luôn nhàn nhạt nhìn y. Như đang nói, không sao hết, cho dù trời bị đệ đâm ra một cái lỗ, huynh cũng sẽ đắp lại cho đệ.” 

“Huynh còn không tỉnh, đệ sẽ phát điên đó.” Phương Khác nhẹ giọng nói, ánh sáng trong mắt lạnh tựa hàn sương. 

Đáp lại y vẫn là âm vọng của chính mình. 

Phương Khác nhếch môi cười, nhìn chằm chằm gương mặt bằng gốm, đưa tay thò vào trong con ngươi. Ngón tay truyền đến xúc cảm ấm mềm, dịch thể màu đen thuận theo ngón tay chảy ra, một mùi tanh hôi ập đến. 

Gương mặt bằng gốm đó như được phát động, thế nhưng đột ngột sống lại, diện mạo vặn vẹo dữ tợn, miệng không ngừng khép mở. 


Phương Khác giữ khoảng cách nhất định, mắt không động nhìn những mặt người bằng gốm đó. Tất cả mặt người bằng gốm đều động, từ xa nhìn vào như vô số gương mặt đang thống khổ gào thét, đang nhúc nhích. 

“A!” 

“Cứu ta với!” 

“Đau quá!” 

Vô số tiếng gào thống khổ cùng tiếng rên rỉ thoáng cái vang lên bên tai Phương Khác, như muốn đâm xuyên não y. Âm thanh truyền tới từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể tránh. 

Mà chỗ con ngươi của tượng gốm không ngừng chảy ra dịch thể màu đen. 

Chóp mũi tràn đầy vị tanh hôi khiến người muốn ngất. Phương Khác đâm một kiếm vào cái miệng đang mở rộng, quả nhiên kiếm dễ dàng đâm vào, mà gương mặt đó rắc một tiếng nứt ra, mảnh gốm rớt xuống lõm bõm, lộ ra một mặt người đã thối rữa. 

Một luồng khí đen ập vào mặt Phương Khác, bị Phương Khác dùng kiếm khí xé ra. 

Giây tiếp theo, tất cả mặt gốm đều nứt. Trên mặt nước nổi một tầng mảnh gốm cùng với dịch thể màu đen, sát khí màu đen nồng đậm điên cuồng trào tới Phương Khác. 

“Âm sát.” Phương Khác hung tợn rút kiếm về, khóe môi cong lên. 

Trong tượng gốm là dùng đầu người thật để làm mô hình. Mà phong ấn lâu như thế, oán khí và sát khí tụ lại không tan hình thành âm sát, rất khó đối phó. 

Nhưng ít nhất y đã tìm được điểm đột phá. 

Sau khi âm sát bị chém giết biến mất, đầu người liền rơi vào nước, lộ ra một cửa động, trong cửa động có thể thấy được bầu trời đầy sương mù. 

… 

Dưới bầu trời đầy sương là một vùng vàng hoang vu. Điểm đen không ngừng khuếch đại, nhìn kỹ, thì ra là tầng đất màu vàng đó đang không ngừng đổ sụp, rớt xuống, lộ ra mặt nước bị che phủ dưới tầng gốm này. Mà khi tầng gốm đổ sụp, vô số âm sát lại nhiễm bẩn dòng nước trong. 

Trên mặt nước màu đen, nổi một đài sen màu hồng đã hư hại. Không ngừng có hắc khí quấn lên đài sen, lại bị kiếm khí sắc bén đánh tan. Mà kiếm khí này chính là nguyên nhân khiến cho tầng gốm sụp đổ. 

Xung quanh bắt đầu vọng lại đủ kiểu gào thét và rên rỉ, dịch thể màu đen tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, từng cái đầu nhào tới đài sen, gương mặt mục rữa, biểu tình dữ tợn đặc biệt khủng bố. 

“Giết chết y!” 

“Giết chết bọn họ!” 

Tất cả đầu người đều gào thét hai câu này, có lão nhân tóc trắng, cũng có ấu đồng bảy tám tuổi… không, không thể nói thế. Chỉ có thể nói là âm sát mang vẻ ngoài như lão nhân và ấu đồng. 

Xung quanh đài sen bám dính rất nhiều đầu lâu, chúng dùng răng cắn đài sen, kêu gào vây lại. 

… 

Nơi này như nhân gian luyện ngục. 

Nhưng người thấy được cảnh tượng này, đầu tiên chú ý đến không phải là những âm sát đó, mà là người cầm kiếm đứng trên đài sen. 

Trên mặt y không có biểu tình gì, đáy mắt chỉ có kiếm ý như hàn sương. 

Kiếm trong tay y vung ra là vô số âm sát tan biến. Động tác nhanh gọn dứt khoát, đơn giản đến cực điểm, cường ngạnh tạo ra một đường máu trong luyện ngục này. Đất vàng không ngừng sụp xuống, màu mực lây nhiễm càng lúc càng xa. 

Đất vàng không thấy biên giới, hóa thành một vùng biển đen. 

Khoản Đông Nhiên và Thương Nhược Tuyết thấy được chính là cảnh tượng này. Họ từ xa nhìn thấy một vùng biển đen dùng một tốc độ không thể tin nổi đang lan tràn về phía họ, sau đó nhìn thấy người trên đài sen. Dựa vào lực của một người, trong vô số âm sát tạo ra một vùng biển với khí thế chém trúc. 

“Ta đã đánh giá thấp y rồi.” Thương Nhược Tuyết hơi nhíu mày, tay bóp nổ một cái đầu lâu nhào lên. Huyết dịch màu mực chảy ra từ kẽ tay.