Khác Thủ Tiên Quy

Chương 203: Thế giới trong đỉnh 3

Sát cơ cường liệt phá không mà đến! 

Từ sau khi Tả Khâu bế quan ra, rốt cuộc tu vi đến đâu không ai rõ. Nhưng Phương Khác lại chưa từng cảm thấy nghẹt thở như thế, mang theo hơi lạnh trực tiếp đâm vào tim. 

Cả người hắn như tỏa ra một loại hàn ý khiến người ta rung sợ, trong con mắt còn hoàn hảo có sự điên cuồng nhìn vạn vật như hư vô, sự điên cuồng hỏa nhiệt cuối cùng lại hóa thành lạnh lẽo và khinh thường lạnh nhạt. 

“Ta có từng nói cho ngươi chưa, ta cũng dùng kiếm.” Tả Khâu nhẹ giọng nói, âm thanh dịu dàng như đang thầm thì với người yêu. 

Trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm mảnh dài, mũi kiếm điểm hàn quang. 

Con ngươi Phương Khác co rút, sau đó nhắm mắt lại. Trong lòng một mảng bình lặng, nhẹ nhàng xua đi con mắt có thể kéo người vào vực sâu đó, không chút do dự sử ra chiêu mạnh nhất của y. 

Vạn pháp quy nhất. 

Kiếm ra, lặng yên vô thức, kiếm ý thu sạch, khí thế rút vào, mũi kiếm cũng xuất hiện một điểm hàn quang. Kiếm này không có bất cứ thanh thế nào cũng không kinh thiên động địa, chỉ là một kiếm đưa ra bình thường. 

Nhưng Tả Khâu phát giác dưới kiếm chiêu này hắn lại không thể tránh được, Tả Khâu nhếch môi lên, dứt khoát không tránh mà thẳng đón lấy. 

Mũi kim đấu mũi gai chính là như thế. 

Phương Khác mở mắt, hai kiếm va nhau, sát cơ va đụng, không khí phát ra tiếng nổ, bị chém mở. 

Hai tiếng đứt gãy thanh thúy. 

Kiếm của Tả Khâu và Phương Khác đều bị gãy. Chuôi kiếm của Phương Khác đánh thẳng lên vai Tả Khâu, nhưng giây tiếp theo, một điểm hàn quang nhắm vào mắt y. Tả Khâu dùng tay kia kẹp kiếm gãy của Phương Khác bắn thẳng về. 

Phương Khác không lùi, nghiêng đầu tránh, còn đi tới một bước. Cây kiếm chỉ còn một nửa trực tiếp rạch lên cổ Tả Khâu. 

Tả Khâu phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, tránh khỏi kiếm của Phương Khác. 

Mũi kiếm lại đưa đến trước mặt Phương Khác. 

“Người của ngươi chôn trong Thái Hành sâu như thế. Hắn có từng nhắc nhở ngươi đây là một tử cục?” Tả Khâu nói. 

“Ngươi bố trí cục này có bao nhiêu người hiểu?” Phương Khác không đáp mà hỏi lại, “Đến lúc đó bí cảnh trong đỉnh mở, tu sĩ Thái Hành của ngươi lại nên thế nào?” 

Chỉ thoáng cái hai người cận thân giao chiến đã mấy trăm chiêu, đều là sát chiêu, trong thoáng chốc, y sam trên người Phương Khác nhiễm đỏ. 

Thương Nhược Tuyết đứng trong bàn cờ ngửa đầu mỉm cười: “Tốc độ trưởng thành của Phương Khác không khỏi quá nhanh. Nhưng… Tả Khâu càng đáng sợ. Thế gian này lại có kiếm pháp kỳ dị như thế, có… người kỳ dị như thế.” Hai người này quá chiêu, nhìn thì thanh thế không lớn, nhưng chỉ cần một bên hơi chậm một chút thì sẽ mất đi tánh mạng. 

Hàn Không cũng ngừng thế bức ép từng bước, nhìn chăm chú vào thân ảnh Tả Khâu: “Kiếm của đại nhân, ta chưa từng thấy qua.” 

Nói rồi Hàn Không cười khinh thường: “Phương Khác còn chưa đủ tư cách để đại nhân rút kiếm. 

Thương Nhược Tuyết phiêu mắt, nhẹ đáp một tiếng: “Hử?” 

Lời vừa dứt, trên bụng Phương Khác đã mở ra một đường máu. 


Điểm hàn quang của mũi kiếm Tả Khâu gần như làm Phương Khác choáng mắt, độ quái dị của kiếm thuật này nhìn sơ là biết. 

Mùi máu tanh chậm rãi lan tràn, trên mặt Phương Khác đã có thêm một vết kiếm sâu tận xương. Mà Tả Khâu chẳng qua chỉ bị một vết thương trên vai. 

Trong mắt đám Thương Nhược Tuyết, Phương Khác bại trận chỉ là vấn đề thời gian. 

Chỉ có Tả Khâu, nụ cười trên môi hắn càng thêm dịu dàng. Vì hắn phát hiện, Phương Khác lại đang tiến bộ. Trong thời gian ngắn như vậy lại tiến bộ! Nếu ban đầu Phương Khác chẳng qua chỉ có thể tạo nên thương tích không đau không ngứa cho hắn, thì sau đó với chiêu thức đồng dạng Phương Khác dùng lên người hắn lại tạo ra thương tổn càng lúc càng lớn. 

Mà tất cả thương tổn hắn tạo ra cho Phương Khác, Phương Khác không biểu hiện ra một chút sợ hãi hay kinh hoảng nào, chỉ càng lúc càng bình tĩnh càng lúc càng chuẩn xác. Sự bình tĩnh cực độ của y, thật đáng sợ. 

Tả Khâu gần như nghĩ đến gì đó nói: “Sự cường đại của cá nhân có lúc không hề có ý nghĩa.” 

Chuyện đến nước này, bất kể âm mưu dương mưu gì đều đã không thể xoay chuyển thành bại. Chân chính có thể xoay chuyển chiến cục không phải đấu pháp của hai người Tả Khâu, mà là đấu pháp của nhóm Trí Tiêu và tu sĩ Thái Hành. Chỉ xem võ lực của ai hơn một bậc, ai là người thắng cuối cùng. 

Tả Khâu đã bố trí tốt mọi thứ, hiện nay chỉ cần ngồi yên chờ kết quả là được. 

Mà Phương Khác và Diệp Vu Thời, họ đi hay ở, vào lúc chỉ còn hai canh giờ bí cảnh sẽ mở, vào lúc Ngũ Hành Tỏa Long trận còn chưa bị phá, đã được định sẵn. Họ đều biết rõ hết, vì lúc đó họ đã biết họ chạy không thoát bí cảnh này. 

Nhưng hắn không để ý, chơi một chút với Phương Khác, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Tả Khâu nhẹ nhếch khóe môi, trong thoáng chốc, Phương Khác chìm vào khốn cảnh. 

Hắn nhìn gương mặt bình tĩnh của Phương Khác, ánh mắt lóe lên, trong tay đã xuất hiện một thanh kiếm khác, kiếm thế trong tay nhẹ biến đổi. Thân ảnh như quỷ mị tránh khỏi kiếm của Phương Khác, chém ngang một kiếm. 

Con ngươi Diệp Vu Thời đột ngột co rút, phù chú đánh ra điểm lên kiếm của Tả Khâu. Kiếm thế không dừng, mà trực tiếp chém đứt phù chú đó. 

“Keng.” Tiếng va chạm vang lên, một thanh đao nhỏ cản trước kiếm. 

“Lãng đào sa, Thái A kiếm quyết thức thứ năm, nhất triều nhất tịch.” Một âm thanh xa xăm vang lên. 

Phương Khác lập tức thuận thế xuất liền ba chiêu, liên kết cực kỳ hoàn mỹ. Kiếm chiêu vốn bình hòa đại khí giờ biến thành kỳ dị vô cùng, tránh khỏi kiếm của Tả Khâu, còn áp chế chiêu kiếm của Tả Khâu. 

“Thái A kiếm quyết thức khởi đầu, cửu thiên vân tiêu, bình sa lạc nhạn.” Thái A lại cất tiếng. 

Lần này một thức cuối cùng lại là một chiêu trong kiếm pháp cơ bản, nhưng ba chiêu này liên kết lại cũng tạo thành bộ chiêu. 

Mắt Phương Khác sáng lên, thì ra kiếm thức còn có thể dùng như thế, Thái A mở ra một con đường mới cho Phương Khác. 

Kiếm gãy trong tay Tả Khâu bị đánh rơi, hắn che cổ tay bị rạch nhẹ cười, lùi vài bước nhìn Thái A nói: “Ngươi muốn tộc Thương Lục cứ thế đoạn tuyệt?” 

“Ngô chưa hề nhận lời.” Thái A nhàn nhạt nói, liếc nhìn Phương Khác. Thấy Phương Khác mang vẻ mặt ngươi sớm nên như thế, làm vậy mới đúng. 

Nghe Thái A nói thế, Phương Khác nhíu mày. 

Tả Khâu giơ tay ấn khóe mắt nhẹ cười, sau đó vung tay nhàn nhạt nói: “À? Hóa ra là ta lý giải sai lầm, nếu đã thế…” 

Người uy hiếp Thương Lục liền muốn động thủ, nhưng khi Tả Khâu mở miệng nói, Diệp Vu Thời đã chống đài sen chậm rãi đứng lên, đáy mắt âm trầm như mực. Hắn ngửa đầu nhìn chiến cục của ba người Trí Tiêu, chậm rãi buông tay đứng thẳng, lấy ra một lá phù. Cùng Thái A nhìn nhau một cái, từ xa điểm lên âm dương bát quái trận. 

Âm dương bát quái trận thiếu người khống chế nên ánh sáng yếu đi, phản phất như bị người bóp chặt cổ họng. Thoáng cái Phùng Sinh liền rơi vào hạ phong, chỉ thoáng đó, mà Thái A đã vào trận nhấc Thương Lục ra. 


Tả Khâu muốn hành động thì đã trễ, hắn nhìn Phương Khác đã lui về bên cạnh Diệp Vu Thời. Rất rõ ràng, công kích của Phương Khác ngay từ đầu chẳng qua là để dụ hắn ra mà thôi. 

Tả Khâu hơi thất vọng lắc đầu, thấp giọng gọi: “Thương Lục.” 

Con mắt đờ đẫn của Thương Lục hơi biến đổi, xích trên người thoáng cái rơi xuống, trở tay trực tiếp tấn công Thái A, Thái A nghiêng người tránh đi, dị biến phát sinh! 

Cánh tay Thương Lục tấn công Thái A chợt thu về, rồi trực tiếp đâm vào ngực chính mình. 

Phốc một tiếng, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ vạt áo Thái A. 

“Bạch nhãn…” Chữ cuối cùng kẹt lại trong miệng Phương Khác, không gọi ra được. Y thấy Thái A chậm rãi nghiêng đầu nhìn y, trên mặt không có biểu tình gì. Hắn đưa một tay ra dìu lấy Thương Lục đã đứt hết sinh cơ. 

Phương Khác bỗng nhìn sang Tả Khâu, người đó hơi hất cằm chắp tay mà đứng, khóe môi mang theo đường cong lạnh lẽo gật đầu với Phương Khác. Vẻ mặt Phương Khác rét lạnh, nhưng lại bị cảm giác nóng cháy trên tay đâm đến. Dường như có thứ gì đó đang điên cuồng bốc cháy, muốn thoát khỏi ràng buộc của nhẫn chứa đồ. Chiếc nhẫn màu đen chuyển sang đỏ rực như sắc nung. 

Phương Khác nhanh chóng tháo nhẫn ra, chỉ mới vừa rời khỏi ngón tay. 

Oành! Chiếc nhẫn chứa đồ liền nổ tung! 

Phương Khác chỉ kịp xoay người đè ngã Diệp Vu Thời. Giờ phút này trong đầu Phương Khác trắng xóa, vì y cảm giác được khí tức hủy diệt phát ra từ chiếc nhẫn chứa đồ. Khoảng cách gần như thế, y sẽ chết, có lẽ Diệp Vu Thời cũng sẽ chết. 

Rốt cuộc nhẫn này là sao? 

Ngay cả Tả Khâu cũng giật mình không thôi vì chuyện đột ngột xảy ra. 

Một luồng kiếm khí nổ tung trong nước, cường ngạnh chắn giữa Phương Khác và chiếc nhẫn phát nổ. Thái A cầm trường kiếm, bước đến trước người Phương Khác, dùng kiếm khí chém mở chiếc nhẫn. 

Một hỏa cầu vô cùng lớn, đang bốc cháy xuất hiện trước mặt mọi người. 

Ngọn lửa đó như có thể nuốt chửng tất cả, cháy vang tanh tách. Phương Khác kinh ngạc nhìn, y không biết hỏa cầu này sao lại xuất hiện trong nhẫn chứa đồ của y. Nhưng sau đó Phương Khác bất giác thấp giọng nói: “Huyết mạch tinh hải.” 

Đúng, trừ tình huống cháy rực vô cùng khủng bố này, đây không phải chính là ngôi sao huyết mạch của tộc Thương Lục ‘còn sống’ mà Thái A bảo y cất đi trong Thượng Tinh Hải sao? 

Một màn khiến người kinh ngạc diễn ra, thi thể của Thương Lục như bị viên đá Tinh Thần đó hấp dẫn, trực tiếp bay về đá Tinh Thần, huyết dịch hắn nhỏ xuống nhanh chóng bị đá Tinh Thần hút lấy. Ngọn lửa nóng cháy đối với hắn mà nói như không tồn tại. 

Thi thể của Thương Lục nhanh chóng khô đi, cuối cùng hóa thành bột phấn đen trôi trên biển. 

Mà viên đá Tinh Thần cũng không còn cháy nữa, ngọn lửa đỏ rực hóa thành bạch quang nhu hòa, chiếu rọi mặt biển, một luồng bạch quang đánh lên người Thái A. 

Thái A ngửa đầu, tắm trong ánh sáng ngân bạch. Biểu tình trên mặt có chút không thật, chỉ là Phương Khác thấy được Thái A nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, thương nhớ và bi thương vô tận tỏa ra từ người hắn. 

Sau đó bạch quang chậm rãi biến mất, viên đá Tinh Thần biến thành bộ dạng ảm đạm vô quang, cũng hóa thành một đống cát mịn, trôi nổi trong hải vực này. 

Là vì huyết mạch cuối cùng của tộc Thương Lục đã biến mất trên đời, cho nên đá Tinh Thần mới hóa thành cát mịn sao? Phương Khác không rõ. 

Chỉ là vừa nghĩ đến đá Tinh Thần này là sản vật do nhiều người thi nhau nhào đến tìm chết hiến tế mới ra, cũng là truyền thừa ngàn vạn năm của một tộc yêu tộc, không hiểu sao y có cảm giác nặng nề ập vào mặt. 

Phương Khác nhìn Thái A, Thái A rũ mắt, đã không còn nhìn ra chút bi thương nào, chỉ là quay người gia nhập vào chiến cục của nhóm Trí Tiêu. 

Tả Khâu thấy thế, mày nhíu lên, hắn không ngờ chỉ là chết một kẻ đối với hắn còn không bằng hạt bụi, lại khiến hắn chứng kiến sự tiêu vong của một dân tộc. Từ đó trên đời này không còn tộc Thương Lục nữa, không còn yêu tộc tóc bạc. Hắn nghĩ trên người Phương Khác rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Thái A kiếm linh, huyết mạch tinh thần, thế gian chí bảo… 

Hắn luôn rất hứng thú, ngặc nỗi vẫn không tìm được thời cơ thích hợp để mời Phương Khác lên Ngũ Hành sơn ôn chuyện. 

Nhưng, Tả Khâu cúi đầu nhìn khói đen bốc lên từ biển, chỉ thấy trong khói đen xuất hiện ánh sáng màu trắng, từ mặt biển nhìn xuống có thể thấy lối vào bí cảnh đã mở. 

Tất cả rất nhanh sẽ kết thúc, vì đây là tử cục do chính tay hắn bố trí. 

Nụ cười dịu dàng dần lui khỏi mặt hắn, đổi thành lãnh đạm. 

Diệp Vu Thời nhìn mặt biển, hơi nhíu mày, cảm thụ sát cơ và uy áp cường liệt do nhóm Trí Tiêu truyền đến trên hải vực, hắn nuốt vị máu tanh lại. 

“A Khác.” 

Phương Khác hơi sửng sốt, bí cảnh sắp mở rồi sao?