Khác Thủ Tiên Quy

Chương 17: Thái A Kiếm – Thượng

Khu buôn bán ở thành Thái An vào ban đêm vẫn sáng như ban ngày, dạ minh châu trân bảo ở phàm giới bị xem như công cụ chiếu sáng bình thường. Ánh sáng trong vắt rọi lên con đường lát đá. Trên không là các pháp khí phi hành lóe linh quang của tu sĩ, tiếng kêu của các loại linh thú, lúc trầm lúc bổng. Tu sĩ ra ra vào vào các cửa hàng, chủ sạp lưu động bên đường thì nhiệt tình rao hàng.

“Bùa chú hệ hỏa, một khối linh thạch tiêu chuẩn, mười hai lá.”

“Linh kiếm hạ phẩm, năm mươi linh thạch tiêu chuẩn.”

Tiếng rao tương tự vang lên không ngớt, bùa chú, pháp khí, thẻ ngọc, các loại linh thú, linh dược, tất cả đều có.

“Phương sư đệ.” Trần Chử nhìn Phương Khác mang vẻ hiếu kỳ ngó nghía xung quanh cảm thấy giở khóc giở cười. Nếu nói đến khu buôn bán, khu Cửu Tỉnh của Côn Luân là khu lớn nổi tiếng tại tu tiên giới, mà dáng vẻ Phương sư đệ bây giờ lại giống như phàm nhân chưa từng thấy qua.

Đối với người ngoài, Phương Khác và bọn họ chỉ là đi dạo ở khu buôn bán, không có chỗ lạ kỳ. Nhưng Trần Chử lại thấy rõ ánh mắt sáng rực của Phương Khác, ánh mắt này giống hệt lúc Phương Khác thỉnh giáo hắn về pháp quyết.

Trần Chử làm sao biết, Phương Khác chỉ mới đến tu tiên giới có mấy tháng mà thôi, ban đầu do sự tiêu cực trong vô thức và suy nghĩ của Phương Khác nguyên bản ảnh hưởng, nên tránh né đám đông, nhìn như đã tiếp nhận chuyện xuyên qua, thật ra trong nội tâm vẫn rất kháng cự, sau lại một mình lên Thận Hành Nhai bốn mươi chín ngày.

Nơi đó không giống như người ở thế kỷ hai mươi mốt trạch trong nhà, mấy chục ngày không ra ngoài cũng không sao. Không có máy tính, không có điện thoại, không có tivi, không có người để giao lưu, một sơn động tối thui, thủy đàm lạnh khắc cốt, huống chi còn một cái xác nữ bất ngờ, tuy nói đã bị thiêu thành tro, nhưng, cảm giác rợn tóc gáy trong lòng làm sao có thể không để ý đến?

Lúc xem truyện một năm chỉ cần mấy câu là qua, nhưng khi chân chính thể nghiệm, thời gian nó trôi từng phút từng giây rất thống khổ. Thận Hành Nhai, tác dụng của nó là trừng phạt chứ không phải để hưởng thụ. Nhưng Phương Khác không thấy hối hận, tránh khỏi cuộc so tài nội môn là vì tự biết rõ mình. Mà lúc đó Thận Hành Nhai cũng là chọn lựa tốt nhất duy nhất cho mình. Địch Hồn đan đã tổn thương kinh mạch trong người Phương Khác, tạo nên hậu quả không hay đã không cách nào bù vào. Làm sao nâng cao thực lực mới là chuyện khẩn thiết. Tuy rằng như vậy lại ủ thành đại họa đối với nhận thức về thế giới này.

Cho đến khi bị Trí Tiêu đạo nhân ném đi, từ lúc đó Phương Khác mới chân chính tìm hiểu về tu tiên giới này. Sau đó cuộc sống của y là vùi đầu trong biển sách và thẻ ngọc, bận rộn tu luyện bận rộn học tập để dung nhập với đám đông. Có đi qua khu buôn bán bao giờ? Các loại linh thú kỳ lạ cổ quái hoặc mỹ lệ hoặc hung hãn hoặc dữ tợn mới là thứ hút tầm mắt Phương Khác, đại khái là sức hút của tiểu thuyết tu chân huyền huyễn thời hiện đại cũng nằm ở đây. Những tiểu thuyết đó đã thể hiện một thế giới đầy màu sắc, hoàn toàn bất đồng.

“Trần sư huynh có chuyện gì sao?” Phương Khác chuyển tầm mắt từ Lam Linh hỏa điểu lên người Trần Chử. Vẻ mặt Phương Khác tươi cười, rõ ràng tâm trạng không tồi. Y lặng lẽ đối chiếu Lam Linh hỏa điểu với hình ảnh trong [Linh thú đại toàn].

“… Không có gì.” Trần Chử trầm mặc hồi lâu, nhìn linh thú mà Phương Khác đang nghía, đảo mắt qua tin tức và giá tiền trên biển ghi chú. “Sư đệ thích con Lam Linh hỏa điểu này sao? Loại hỏa điểu này có lực công kích không tồi, tốc độ cũng không tệ. Nhưng tính cách khá nóng nảy, sợ là không dễ thuần phục. Nhưng nếu sư đệ thích, mua một con cũng được.” Trần Chử cười ôn hòa, khí chất vốn văn nhã cười lên càng có một phong độ khác.

“Đệ chỉ cảm thấy hứng thú với ba sợi lông vũ màu xanh ở đuôi của nó, nếu chế thành linh vũ tiễn sẽ không tồi, hỏa linh vũ tiễn uy lực rất cao.” Phương Khác sờ cằm. “Ngốc điểu, ngươi nói xem phải không?”

Con Lam Linh hỏa điểu uy phong lẫm liệt vốn đang tự chỉnh lý lông vũ mỹ lệ của mình, trong con mắt to như hạt đậu tràn đầy tự đắc, nghe được câu này, lập tức cứng người, nhảy thụt lùi vào sâu trong ***g. Làm gì có tính cách nóng nảy như Trần Chử nói.

Phương Khác vẫy tay, nhẹ giọng nói với Trần Chử: “Sư huynh, con này không phải là Lam Linh hỏa điểu gì hết, nó là Hỏa Diệm Vũ Tước. Đại khái là thương gia sơ ý sai sót, ghi biển tên của Hỏa Diệm Vũ Tước thành Lam Linh hỏa điểu. Sư huynh, huynh mua nó đi, chúng ta sẽ sang tay bán lại, chia phần năm năm thế nào?”


Trần Chử trầm mặc, lại nhìn đôi mắt sáng rực của Phương Khác một cái. Sao hắn lại cho rằng đây là ánh mắt Phương Khác thỉnh giáo hắn lúc muốn hiểu thêm tri thức chứ? Và tại sao hắn mua nhưng phải chia năm năm với y?

Đột nhiên cảm thấy một đạo khí cơ rõ ràng không mang ý tốt, Trần Chử khựng lại.

“Sư đệ, chú ý.”

“Không biết bọn Viên sư huynh đi dạo thế nào rồi. Hay chúng ta trở về trước đi, chả biết ngày mai lúc di phủ mở sẽ ra sao nữa, chúng ta phải về chuẩn bị trước.” Phương Khác cười nói, trong mắt Trần Chử lóe qua một chút tán thưởng, phản ứng không tệ.

Hai người vai sóng vai, làm như không có chuyện gì đi về phía phủ chủ thành có đệ tử phái Thái Hành cảnh giới, là nơi ở tạm của họ.

Vừa vào phủ, Phương Khác đã cảm giác được rõ ràng mấy đạo khí cơ đồng thời khóa chặt y. Là phái Thái Hành, Phương Khác và Trần Chử nhìn nhau một cái.

Đối phương rõ ràng không che giấu khí tức, nghĩa là họ đã trúng kế rồi. Cứ tưởng là bị người ta âm thầm chú ý thôi, không ngờ đối phương lại cố ý thả khí tức ra, dẫn họ rời khỏi khu buôn bán.

“Phái Thái Hành muốn ngang nhiên bội phản hiệp ước giữa ba phái sao?” Trần Chử lạnh giọng nói.

Một nam tử mặc đạo bào màu xanh bình thường bước vào cửa phủ chủ thành, đồng thời cửa phủ chủ thành chậm rãi đóng lại. Sau lưng cũng xuất hiện hai tu sĩ một nam một nữ mặc đạo bào bình thường. Mà tu sĩ phái Thái Hành trong phủ lại mang vẻ hoàn toàn chẳng bận tâm, yên tĩnh tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới của họ, cứ như trong viện không có một người nào, cứ như bọn Phương Khác không tồn tại.

Sắc mặt Trần Chử khẽ biến, hai tay biến ảo, lấy ra một cái đỉnh thanh đồng nhỏ. Gặp gió liền biến lớn, xoay chuyển trên không, phát ra tia sáng đỏ.

“Hử? Khá thú vị đó, không biết cái đỉnh này có thể cản được mấy kiếm của ta.” Tu sĩ bước vào từ cửa phủ chậm rãi rút trường kiếm màu đen trong tay ra, âm thanh ám khàn.

Phương Khác nhìn sang hai tu sĩ xuất hiện phía sau.

Nữ tu dung mạo bình thường, nhưng trong đường nét lại có cảm giác mị hoặc khó nói rõ, u quang trong mắt cứ như ẩn tình, muốn nói lại thôi.

Phương Khác hơi sửng sốt, không biết sao y lại không sinh ra chút suy nghĩ đối kháng nào với nàng ta, chỉ cảm thấy vui vẻ lạ kỳ, ánh mắt cũng không dời được chút nào.

Nữ tu cười nhẹ, tiếng cười trong trẻo khiến Phương Khác mặt đỏ tim đập không hiểu ra sao. Nữ tu bước từng bước lại gần, thân hình lắc lư, từng bước như dẫm lên tim Phương Khác, mỗi một bước đi tới, tim Phương Khác sẽ thắt chặt một phần, toàn thân khô nóng khó hiểu.


Ngón tay trắng nõn của nữ tu nhẹ cọ qua mặt Phương Khác, Phương Khác đờ đẫn như mất hồn. Nữ tu cười nhẹ khinh thường, loại hàng này cũng muốn nàng ra tay, thật vô vị. Khắc tiếp theo hai mắt nữ tu muốn lồi ra, không thể tin nổi chậm rãi quay đầu nhìn gương mặt không chút biểu tình của Phương Khác, tay Phương Khác ấn lên bụng nàng, giữa kẽ ngón tay mọc ra một mầm cây xanh lục, hơn nữa dùng tốc độ mắt thường thấy được mà càng lúc càng lớn.

“Ha, ta đây vậy chứ là chính nhân quân tử thấy sắc không dao động đó, cởi sạch ra cũng chưa chắc khiến ta có cảm giác gì, sử dụng mị thuật với ta là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi.” Phương Khác cười cười, nhưng cười có chút miễn cưỡng.

Mầm cây trên người nữ tu càng mọc càng lớn, nữ tu như bị hút cạn không còn nhìn ra được dáng vẻ cũ nữa.

Chiêu này, chính là kết quả Phương Khác thực nghiệm ra, Phương Khác dùng [Thốn Mộc quyết] thúc đẩy mầm cây, nhưng linh lực không đủ khống chế chẳng tới đâu, chỉ mọc được mầm cây nhỏ. Sau đó Phương Khác đột nhiên nảy ra một ý, nếu không dùng linh lực của y mà thay vào đó khi sử dụng [Thốn Mộc quyết] sẽ để hạt giống hút linh lực ngoại giới giống như lúc y sử dụng pháp quyết khác thì sao?

Kết quả là thành thế này, hột thanh quả bình thường dường như có đặc tính hút máu của dây mây. Chỗ tốt là khi phát động không bị dao động linh lực, làm người ta bó tay không kịp.

“Ngọc Thanh!” Nam tu kia kinh hô ra tiếng, vẻ xem trò vui trên mặt lập tức biến mất, tràn đầy sát cơ. Gã vung đao ra, đao phong như điện, thế tới không thể cản, hạt giống Phương Khác rải ra không có cái nào có thể lại gần gã trong vòng mười bước. Thủy mộc song thuẫn Phương Khác ngưng kết lập tức bị phá, bị đánh bay ra, nhếch nhác té xuống đất.

Lại vung một đao xuống, trong không khí vang lên tiếng nổ, tốc độ xuất đao nhanh không thể thấy, thế đao mãnh liệt như hổ nhào thẳng tới.

Tuy Phương Khác không thấy đao đó vung thế nào hạ thế nào, nhưng vẫn dựng hết lông tơ, lăn lông lốc, vất vả tránh khỏi thế đao, nhưng phần eo vẫn xuất hiện một vết thương không cạn, có thể tưởng tượng nếu không tránh được đao này, sợ là đã bị chém eo.

“Ngọc Mãn, đại nhân muốn còn sống.” Giọng nói khàn khàn bao hàm cảnh cáo, Phương Khác nâng mắt nhìn, cái đỉnh của Trần sư huynh đã bị chém làm hai nửa, Trần sư huynh cố sức chống kiếm để đứng thẳng, y sam toàn thân gần như thành vải rách, chỉ tạm che được thân thể, trong mắt đầy khuất nhục.

Phương Khác ngồi dậy, Trần sư huynh luôn đối đãi người ôn hòa, có phong độ, vẻ ngoài nhìn như ôn hòa nhưng lòng tự tôn rất mạnh, người đó căn bản là cố ý sỉ nhục Trần sư huynh. Phương Khác siết tay thành quyền, tức giận thầm hận tu vi của mình quá thấp.

“Vậy ta sẽ chém tay chân y, giữ lại một mạng.” Ngọc Mãn cầm đao cười ha ha, lại gần vài bước, vung đao đánh bay kiếm trong tay Phương Khác, rồi bổ xuống thêm một đao nữa, nhưng chợt khựng lại, gượng ép đổi góc độ đao, chém lên mặt đất, làm đứt một mầm cây, sau đó lại khoét đi phần thịt bị mầm cây bám chặt trên đùi mình.

“Tài vặt thấp kém!” Mặt Ngọc Mãn đầy dữ tợn, tức giận chém thêm một đao.

Giữa kẽ ngón tay Phương Khác lóe linh quang, một đồ án phức tạp, cực nhỏ chậm rãi thành hình. Trên môi Phương Khác là nụ cười sáng lạn, chết thì chết thôi, chẳng qua có chết ta cũng kéo ngươi theo.

Mắt thấy Ngọc Mãn đã chém đao xuống, vai trái của Phương Khác đã chảy máu, Ngọc Mãn chuẩn bị chém đứt tay chân Phương Khác. Ngọc Mãn chẳng chút để ý thuật pháp trên tay Phương Khác, chẳng qua chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi.

Ngọc Mãn cười thỏa mãn, Ngọc Thanh sư muội, ta nhất định khiến tên này sống không bằng chết.

Chợt trước mắt hoa đi, chỉ thấy một đạo bạch ảnh vụt qua, một thiếu niên có đôi mắt dài hẹp tiếp lấy Phương Khác, nhưng gã lại không nghe được âm thanh gì. Chuyện này là sao? Ngọc Mãn kinh sợ há to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào, đột nhiên gã thấy một cái xác không đầu đang đứng thẳng, máu tươi phun ra từ cổ… đây là thi thể của gã.

Vậy đầu của gã đâu? Đầu đâu?

Sau đó, đã không còn sau đó.

Thoáng chốc thấy Diệp Vu Thời, Phương Khác cho rằng mình xuất hiện ảo giác, linh lực trên tay tản đi, thoát lực ngã xuống. Mơ hồ thấy Hộ Lạc cứu Trần sư huynh ra dưới kiếm người kia. Phương Khác thở ra nhẹ nhõm, chìm vào bóng tối.