Khác Thủ Tiên Quy

Chương 147: Gặp mai phục 1

Đúng như Phương Khác nghĩ, tối đầu tiên trên thuyền đã gặp được thủ lĩnh của tám vị cao thủ. Một người trung niên toàn thân màu đen gần như dung nhập vào bóng tối, mí mắt rũ xuống chỉ còn đường kẽ lại lộ ra ánh sáng sắc bén. Đường vân pháp lệnh thật sâu trên mặt khiến ông càng thêm âm trầm. Sau khi gặp mặt Phương Khác, vị trung niên này liền biến mất.

Ngày thứ hai trên thuyền, hai phu thê Hách Liên Đoan rời khỏi, họ đưa Phương Khác đến đây đã nể mặt lắm rồi.

Một ngày sau khi cáo biệt hai người Hách Liên Đoan.

Phương Khác đột nhiên nghiêm túc tìm tòi cả con thuyền, thử tìm ra nơi tám cao thủ ẩn náu. Kết quả không tìm được chút dấu tích nào của tám cao thủ, ngược lại còn khiến người khác chú ý. Tìm vài lần Phương Khác liền từ bỏ, chỉ thỉnh thoảng đứng trên thuyền dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đáy nước, y thầm nghĩ chẳng lẽ đều đu dưới đáy thuyền?

Mỗi khi thấy Phương Khác nhìn đáy nước, Chu Lập Đức cũng thò đầu nhìn theo, sau đó chẳng hiểu gì nghĩ Phương Khác đang làm gì chứ?

Khi số lần nhiều rồi, dẫn đến những người còn lại trên thuyền cũng thi nhau thò đầu nhìn đáy nước. Ngay cả Vương Lạc Dương vào một ngày cũng hất cao cằm ra vẻ không quan tâm thò đầu nhìn một cái. Nhưng cái gì cũng không nhìn ra, càng không nhìn ra, bọn họ càng cảm thấy hiếu kỳ đối với hành vi của Phương Khác.

Từ sau khi người đầu tiên thử ném một cục đá xuống, thứ họ ném xuống càng lúc càng đa dạng, ám khí, đồ ngọt… thậm chí có người giả vờ lỡ tay ném xuống một cái ghế gỗ. Tiếc rằng ngay cả cá cũng không bị kinh động con nào.

Ngược lại sau nhiều lần Chu Lập Đức nghĩ đến gì đó. Chẳng lẽ có mật thám đu dưới đáy thuyền của họ? Chu Lập Đức lắc đầu, chuyện này gần như là không có khả năng, vì ngăn cản chuyện này nên dưới đáy thuyền có thiết lập trận pháp. Nếu tu vi dưới nguyên anh căn bản không làm gì nổi trận pháp này. Nếu tu vi trên nguyên anh… tại sao lại chọn dùng phương pháp tệ hại này? Phải biết thủy lưu chảy siết như vậy, cho dù tu vi có cao cũng rất thê thảm. Huống chi… khụ, mọi người đều biết uế vật sản sinh trên thuyền này đều thông qua một đường ống thải ra từ chỗ này.

Nếu ngươi không muốn bị một mớ cơm thừa canh cặn hoặc nước bẩn trực tiếp xối lên người thì ngươi đừng làm như thế, quá sức mất mặt.

Nhưng vì bảo đảm, Chu Lập Đức vẫn lập tức phái người đi xuống tra xét một phen, không có bóng dáng bất cứ ai.

… Cứ thế trong tình trạng mọi người suy đoán Phương Khác rốt cuộc tìm cái gì dưới đáy thuyền hay tìm cái gì trong đáy nước, con thuyền cứ thế đi xuôi dòng, rất có phong phạm một ngày đến được Lăng giang cách ngàn dặm. Cứ thế gần nửa tháng, đã đến Lăng giang.

Từ Côn Luân càng đi về phía nam, càng hỗn loạn.

Ban đầu các khu mua bán trên đường đi qua toàn là một màu an tường, các tản tu cũng đặc biệt thoải mái, bầu không khí còn vui vẻ hơn ở trong phái Côn Luân. Cho đến vài ngày sau, dù thấy thương thuyền hay thấy tản tu cũng đều là điệu bộ vô cùng vội vàng và cảnh giác. Mà đến Lăng giang, tình thế càng nghiêm trọng. Chỉ đứng ở Lăng giang, ngươi đã có thể cảm giác được không khí tràn đầy xao động và bất an, nơi này cách chiến trường thật sự quá gần.


Chu Lập Đức gác một tay lên chuôi kiếm ở eo, hai chân hơi mở rộng bằng vai, đứng thẳng tắp ở đầu thuyền.

Phương Khác đương nhiên hiểu tại sao Chu Lập Đức lại phòng bị như thế, người âm thầm đi theo họ không ít, có cướp đạo cũng có thám tử các nơi. Tuy cuối cùng những người này đều trở thành thức ăn cho cá, nhưng rất rõ ràng hành tung của họ có thể đã bại lộ rồi.

Sở dĩ Chu Lập Đức được Chân Minh ủy thác trọng trách đương nhiên là có nguyên nhân. Hắn kinh nghiệm phong phú, từng nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ trong môn phái. Điều mà Phương Khác xem trọng nhất ở Chu Lập Đức là hắn từng làm mật thám Côn Luân chôn ở thành Thái An. Mãi đến bốn năm trước mới bại lộ, hắn trở về Côn Luân và ngoài mặt trở thành người của Duy Pháp đường.

Người có thể làm mật thám đều không đơn giản, Phương Khác híp mắt lại, ánh mắt vẫn đặt trên bóng lưng Chu Lập Đức.

Cho đến khi Khổng Du Thanh ngắt ngang y, đưa một phong thư, Phương Khác mới hoàn hồn dời tầm mắt khỏi Chu Lập Đức, mở phong thư đó ra.

Bên kia Chu Lập Đức lập tức thở phào một cái, di động cái chân đã đứng muốn tê, còn khoa trương lấy tay áo lau trán, dù hắn không đổ mồ hôi. Sau đó lập tức ném cho Khổng Du Thanh một ánh mắt cảm kích, trời biết Phương Khác nhìn chằm chằm như vậy tạo áp lực lớn cỡ nào. Tuy niên kỷ đối phương không lớn tu vi cũng không đủ để áp chế hắn, nhưng ánh mắt đó giống như muốn mổ xẻ cả người hắn, còn cả cảm giác uy chấn mang theo kiếm quang, hắn dám khẳng định kiếm quyết Phương Khác luyện nhất định vô cùng sắc bén bá đạo, hoàn toàn tương phản với sự ôn hòa hằng ngày y biểu hiện ra.

Còn Phương Khác vừa xem thư, khóe môi vừa cong lên khó giấu được. Sau đó trong ánh mắt lom lom của mọi người, y lộ ra nụ cười sáng lạn chói mù mắt người khác. Khổng Du Thanh gần như không khắc chế được muốn thò đầu xem thư một cái, trên thư nói tin tốt gì sao?

Phương Khác híp mắt tùy tiện cho một hỏa cầu đốt cháy bức thư, sau đó tròn mắt nhìn sang nói: “Đám người phái Thái Hành Chúc Cố Chi bị đánh về thành Thái An rồi.”

Mắt đám Khổng Du Thanh sáng rực, cũng không kìm được lộ ra nụ cười, thấp giọng nói mấy câu, Phương Khác nhìn họ một cái rồi quay người về thuyền.

Khổng Du Thanh chớp chớp mắt, không biết tại sao hắn lại cảm thấy nụ cười của Phương Khác không chỉ là vì chuyện này.

Ngay lúc Phương Khác bước chân vào cửa khoang, đột nhiên y quay đầu nói: “Có mai phục! Tất cả mọi người lập tức rời khỏi thuyền!”

Phương Khác nhíu mày, thoáng cái lao vào trong khoang. Phần lớn đệ tử đời ba mươi bảy đều đang ở bên trong, nhưng đã trễ rồi.

Tiếng ầm ầm vang vọng hai bờ Lăng giang, âm thanh to lớn gần như khiến núi cũng rung lắc. Một tảng đá vô cùng lớn, gần bằng nửa thuyền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lăn về phía thuyền Phương Khác. Tốc độ đó nhanh đến mức người ta cảm thấy tảng đá này không phải do người ném ra từ hai bờ mà đột nhiên xuất hiện phía trên thuyền.


Ngay khi Phương Khác la lên câu đó Chu Lập Đức đã biết đại sự không tốt, trong đầu hắn gần như lập tức hiện lên phương án đối kháng. Ngay khi hắn định mở miệng nói thì phát hiện không cần nữa, tảng đá ánh trong mắt khiến hắn hiểu bỏ thuyền là phương pháp duy nhất.

Chu Lập Đức nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi tảng đá sẽ đè xuống, dù hắn đã vận hành thân pháp đến cực hạn vẫn cảm giác chân bị va đập. Không phải tảng đá, mà là bọt nước do tảng đá tạo ra, Chu Lập Đức choáng váng, bên tai là tiếng ầm ầm. Tiếp đó là hoảng hốt như thể thần trí đã rời khỏi thân xác, nhưng thoáng cái Chu Lập Đức đã hoàn hồn nằm rạp xuống đất. Lúc này hắn mới cảm giác được thủy lưu đè ép tới từ bốn phương tám hướng. Ngay lúc hoàn hồn hắn đã vô thức nhìn sang đám người Phương Khác.

Cùng lúc này, một hắc y nhân lạnh lùng nhếch môi, nhìn chiếc thuyền bị đập dẹp như thuyền giấy trên mặt hồ. Còn có từng bóng đen cùng với chủy thủ đen kịt trong tay họ nhảy vào trong nước. Trong mắt gã là chắc chắn đạt được.

Một hắc y nhân khác đứng sau cười ra tiếng, âm thanh rất khàn. Tiếng cười như ống thổi cực kỳ khó nghe, thấy lốc xoáy trên sông thì nhổ một ngụm nước bọt xuống đất nói: “Làm mẹ nó, dám đùa giỡn lão tử. Xem lão tử có chơi chết các ngươi không.”

Hắc y nhân phía trước nghi hoặc hỏi: “Bản lĩnh này của ngươi chưa có ai nhìn thấu được, lần này sao lại bị phát hiện?”

Hắc y nhân đó giật giật mí mắt nói: “Ban đầu ta cũng không tin, nhưng… mẹ nó, nhớ tới là nổi giận. Phóng ám khí vào lão tử, ném đá cũng coi như thôi đi, mẹ nó ngay cả ghế cũng ném xuống, còn có một miếng bánh đậu xanh… mùi vị thật không tồi. Phi phi phi… nếu không phải ta chạy nhanh, lại che giấu tốt. Tính ra đã bị túm được rồi.”

“Cũng may có ngươi cả đường đi theo bọn họ, nếu không chúng ta chưa thể mai phục hoàn mỹ như thế. Vụ mua bán lớn ba trăm vạn linh thạch lập tức sẽ vào tay.” Hắc y nhân cười lạnh.

Hắc y nhân đứng sau cười hê hê, trong lòng kỳ thật vẫn có nghi hoặc, chẳng hạn nếu đối phương thật sự phát hiện ra gã thì tại sao lại đùa cợt như thế? Hệt như đang chơi. Nhưng gã lại không nghĩ ra nguyên nhân nào ngoài đối phương phát hiện ra mình, nếu không bọn họ làm gì cứ ngày ngày trợn mắt nhìn đáy thuyền? Không có việc gì lại ném đồ xuống…

Hai người nói chuyện với không khí nhẹ nhàng, hiển nhiên bọn họ cho rằng sau tảng đá, lại phái thêm nhiều thích khách xuống nước, đám Phương Khác sẽ không thể tạo nên bất cứ uy hiếp nào nữa.

Nhưng, thế sự khó liệu không phải sao?

Ngay khi tiếng cười khó nghe của hắc y nhân kia vang lên lần nữa, nghi hoặc vẫn còn đọng trong đầu gã cũng không thể tiếp tục suy ngẫm.

Chỉ thấy nơi lốc xoáy do tảng đá rơi xuống tạo thành, đã có vài thân ảnh nhảy vọt ra cách lốc xoáy hơn mười mét, đồng thời trong tay họ còn hoặc xách hoặc kéo theo hai tiểu đệ tử. Trong khi những hắc y nhân đang lao tới chỗ tảng đá chỉ mới đi được nửa đường… Tùy tiện ném tiểu đệ tử đi, họ lại vùi đầu vào nước. Đồng thời trong đáy nước lại xuất hiện mấy thân ảnh, Chu Lập Đức, Khổng Du Thanh. Tuy nhếch nhách nhưng hai người đã bắt đầu triền đấu với đám hắc y nhân.

Sau đó trong số thân ảnh nhảy khỏi mặt nước có thêm Phương Khác, trong tay y còn xách hai đệ tử đời ba mươi bảy. Tùy tiện ném hai đứa ra xa nói ở yên bên đó rồi quay lại đối đầu với một hắc y nhân.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nếu Phương Khác không vung một kiếm vào phần đáy thuyền mà vung vào tảng đá, tính ra lúc này họ đã bị đè xuống thật sâu dưới đáy sông. Sau khi vung kiếm đó, trước khi tảng đá đến nơi phần đáy đã bị phá hơn nửa. Phương Khác dùng tốc độ nhanh nhất tha hai đệ tử gần mình nhất bơi xuống đáy sông rồi từ bên hông tảng đá luồn ra khỏi phạm vi bị đè.

Trong lúc Phương Khác giải quyết hắc y nhân với một kiếm lại bị một tên khác quấn lấy, y nhìn thấy từng thân ảnh nhảy ra khỏi nước, trong tay còn xách hoặc kéo theo đệ tử đời ba mươi bảy, Phương Khác khẽ thở ra nhẹ nhõm.

Bọn này không phải người của phái Thái Hành và cũng có vẻ không phải là người của những thế lực lớn khác phái tới. Mắt Phương Khác lạnh đi, môi mím lại, khi y vung kiếm dưới đáy nước, mấy cao thủ đó tựa hồ đã sớm có chuẩn bị trực tiếp kéo vài đệ tử rồi đi.

Nhưng bọn họ không lộ ra cho y nửa phần tin tức, nếu không phải khi đó Thái A kịp thời nhắc nhở. Bọn họ đã trở tay không kịp.