Khác Thủ Tiên Quy

Chương 122: Mời gặp 2

Tướng mạo Phương Minh Hòa và Phương Hiền Thanh không khác biệt gì lớn, nếu không phải bên miệng ông ta đặc biệt nuôi một chùm râu nhỏ khiến ông ta trông có vẻ lớn tuổi chút, thì ông ta và Phương Hiền Thanh Phương Hiền Hoa giống như ba huynh đệ.

“Ngồi. Đừng quá xa lạ.” Phương Minh Hòa chỉ vị trí đối diện ông, sau đó nhàn nhạt đảo mắt nhìn hai nhi tử.

Phương Hiền Thanh rất tự nhiên đứng lên đáp lại nửa lễ cho Phương Khác, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười dửng dưng, lộ ra mấy phần tự phụ và cao ngạo, không còn giả tạo và thân thiện như mấy lần trước.

Mà Phương Hiền Hoa lúc thấy Phương Khác, mặt lộ mấy phần quái dị, sau đó không chớp mắt lấy một cái nhìn chằm chằm Phương Khác, không hề có ý muốn đứng lên.

Phương Minh Hòa mang theo uy hiếp nhìn Phương Hiền Hoa một cái, nhưng cũng không nói gì. Chỉ đợi Phương Khác ngồi xuống rồi, bưng bình rượu trên bàn rót một ly, sau đó đẩy cho Phương Khác.

“Chuyện lúc trước ta đều biết, hôm qua phát sinh cái gì ta cũng hiểu. Hôm nay bảo ngươi tới, chính là để Hiền Hoa và Hiền Thanh nhận lỗi với ngươi. Chuyện lúc trước coi như bỏ qua, dù sao chúng ta đều là người Phương gia. Chỉ khi Phương gia tốt, chúng ta mới đều tốt.” Phương Minh Hòa nhìn thẳng vào mắt Phương Khác nói.

“Ta xin lỗi.”

Phương Hiền Thanh bưng ly rượu lên.

Phương Hiền Hoa kinh ngạc nhìn Phương Minh Hòa và Phương Hiền Thanh, nhận lỗi? Phương Hiền Hoa hắn từ khi sinh ra tới nay vẫn chưa từng làm chuyện này, hơn nữa còn đối với con… con chuột này?

Phương Hiền Hoa mang vẻ khinh thường, sau đó lại nhíu chặt mày tỉ mỉ đánh giá Phương Khác. Không còn bộ dáng tử khí trầm trầm như trước, sóng mũi thẳng tắp, đường nét thanh tú, rõ ràng nên khiến hắn cảm thấy không còn đáng ghét như trước mới phải. Nhưng… Phương Hiền Hoa mím môi, cuối cùng quay mặt đi, trong lòng thì trống rỗng, cứ như có thứ gì đó lặng yên vô tức biến mất, nhưng, là gì chứ?

Phương Khác nhìn Phương Hiền Thanh không động, nếu không phải hôm qua Diệp Vu Thời sớm có chuẩn bị, đại khái hôm nay y đã ở trong Thận Hành nhai rồi. Một ly rượu? Coi như nhận lỗi? Trên đời này không có chuyện hời như thế, Phương Khác cong môi.

Phương Hiền Hoa thấy Phương Khác bất động, không nghĩ đến sự dị thường vụt qua trong lòng nữa, lạnh lùng ném một nhãn đao sang Phương Khác.

Phương Hiền Thanh và Phương Khác nhìn nhau hồi lâu, mỉm cười, nghiêng ly rượu trong tay, rượu đổ hết xuống đất.

“Đường đệ vì chuyện hôm qua mà sinh lòng oán giận với ta cũng có thể hiểu được. Chỉ là ta nghĩ nếu ngươi là ta, hôm qua nhất định ngươi cũng sẽ làm vậy. Ngươi phải biết Trí Tiêu một lòng muốn đè ép Phương gia chúng ta. Ông ta thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi chẳng báo một tiếng nào cho gia tộc. Rõ ràng biết Diệp Vu Thời đối lập với chúng ta, ngươi lại cùng hắn gần như hình với bóng. Phương Khác, ngươi có từng nghĩ mình là người Phương gia?” Phương Hiền Thanh mỉa mai.

“Hôm nay phụ thân ta mời ngươi gặp mặt, thật ra không cần thiết, không phải sao? Ngươi căn bản không thể đứng về phía Phương gia.”

Phương Minh Hòa đã nhăn mày lại, hiển nhiên lời Phương Hiền Thanh vừa nói hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, nhưng Phương Minh Hòa không ngăn cản hành động của Phương Hiền Thanh.

Hiền Thanh khác với Hiền Hoa, trước mặt người ngoài ông sẽ giáo huấn Hiền Hoa nhưng sẽ không giáo huấn Hiền Thanh, vì về sau Phương gia sẽ giao vào tay Hiền Thanh. Mà nhất cử nhất động của Hiền Thanh hiện tại đại biểu cho Phương gia. Ông đã cho Hiền Thanh quyền lợi quyết định Phương gia.

Cho nên trước đó ông bảo Phương Hiền Thanh nhận lỗi với Phương Khác, đối với ông đây đã là hành động nhượng bộ và thỏa hiệp lớn nhất đối với Phương Khác.

Phương Khác gần như sắp cười ra tiếng. Phương gia chưa từng mang thiện ý với y. Vậy mà lúc này lại biểu hiện cứ như y phản bội Phương gia. Phương Hiền Thanh này quả thật là một ngụy quân tử, lời thế này mà cũng nói rất đường đường chính chính.


Khi Phương Khác không đáng một văn, Phương gia căn bản không nhìn đến sự tồn tại của người này, hiện tại có chút hữu dụng rồi, thì tới bảo y là người Phương gia.

Ngụy quân tử quả nhiên đáng ghét nhất.

“Ta có phải người Phương gia không ta không biết, ta chỉ biết ta mang họ Phương. Nhưng ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi có từng nghĩ mình là đệ tử Côn Luân chưa?” Phương Khác rũ mi nhìn chỗ ướt rượu dưới đất.

Nói xong Phương Khác bưng ly rượu trước mặt uống cạn. Đứng dậy, bỏ đi, trong mắt là ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Côn Lăng chưởng môn vì thay đổi không gian trưởng thành của phái Côn Luân mấy năm nay mà không tiếc đồng quy vu tận với mấy lão quái vật kia. Mà những người này còn mang hết tâm lực tiêu phí cho nội đấu. Khó trách sư phụ sẽ tức giận, cho nên mới tiến hành một lần thay máu lớn với Côn Luân.

Mà Phương gia, sợ là vì quân đội trong tay họ mấy hôm trước bị sư phụ đoạt quyền, cho nên mới nóng ruột muốn giải quyết phức Diệp Vu Thời. Ảnh hưởng của thế gia với Côn Luân đang bị mài dần, nhưng với tốc độ của sư phụ thì vẫn quá chậm.

Phái Côn Luân cần phải đoàn kết nhất trí, nhưng Côn Luân bây giờ vẫn chưa làm được đến mức chỉ có một tiếng nói.

Phái Côn Luân thế này toàn diện khai chiến với phái Thái Hành, sẽ có kết quả gì? Hình ảnh đệ tử phái Thái Hành công đánh sơn môn hôm đó vẫn còn rõ ràng trong đầu y.

“Lời ngươi nói là có ý gì?” Bóng trắng vụt tới, Phương Hiền Thanh đã chặn trước mặt Phương Khác.

“Ý gì? Động não một chút mà suy nghĩ đi.” Phương Khác trào phúng cười, đẩy Phương Hiền Thanh ra bước khỏi phòng.

Tào Đoạt ngập ngừng, bắt đầu vận chuyển linh lực toàn thân, chỉ cần Phương Hiền Thanh hoặc Phương Minh Hòa hạ lệnh một tiếng hắn sẽ giữ Phương Khác lại đây. Cuối cùng Tào Đoạt cũng không có hành động gì, chỉ nhìn Phương Khác rời khỏi viện tử.

Phương Hiền Thanh trở lại sau bình phong, ngồi xuống chỗ cũ.

“Quá non, ở Côn Luân lâu rồi, thật sự cho rằng bản thân là người Côn Luân. Người Phương gia chúng ta chỉ là người Phương gia.” Phương Minh Hòa nhàn nhạt nói.

“Con là đệ tử Côn Luân.” Phương Hiền Hoa đột nhiên nói.

Phương Minh Hòa thoáng cái nhìn sang gã, ánh mắt sắc bén như dao.

“Con nói gì?”

Phương Hiền Hoa bất giác rụt lại, nỗi sợ với Phương Minh Hòa đã dung nhập vào tận xương. Phương Hiền Hoa dời mắt đi, nhìn như không bận tâm nói: “Con đã vào phái Côn Luân rồi không phải chính là đệ tử Côn Luân sao. Đại ca cũng vậy, Minh Chí trưởng lão cũng vậy. Mọi người đều là đệ tử phái Côn Luân. Đến lúc vẫn cần phải ra chiến trường.”

“Bốp.” Một tiếng vang thanh thúy, mặt Phương Hiền Hoa bị đánh nghiêng đi.

“Nói lại lần nữa.” Phương Minh Hòa nhìn Phương Hiền Hoa.

Phương Hiền Hoa chậm rãi quay đầu về, đáy mắt là không cam và phẫn hận.


“Thế nào? Con nói sai gì sao? Lẽ nào con không phải sáu tuổi đã vào phái Côn Luân sao? Vì sao không phải là đệ tử Côn Luân?” Phương Hiền Hoa gân cổ nói.

Phương Minh Hòa hừ lạnh một tiếng.

“Hiền Hoa, không phải đệ nói hôm nay đệ muốn đi săn một con vân yến cho Thượng Quan Bình Dao làm tọa kỵ sao? Sao còn chưa đi?” Phương Hiền Thanh nói.

Phương Hiền Hoa cắn răng, một tay che mặt một tay cầm bội kiếm đứng lên, nhìn Phương Minh Hòa một cái rồi ra ngoài.

Lúc ra bên ngoài bình phong lại dừng một chút.

“Cha, con không biết cha và đại ca muốn làm gì. Những thứ này con cũng không hiểu, nhưng đã vào phái Côn Luân thì là người Côn Luân, đây là nhận thức chung của mười mấy vạn người phái Côn Luân. Mọi người đều nghĩ như thế, bao gồm con.” Nói xong Phương Hiền Hoa liền đi.

Phương Hiền Thanh trầm mặc.

“Đừng nói với ta rằng con cũng nghĩ như thế?” Phương Minh Hòa nói.

Phương Hiền Thanh lắc đầu: “Con là người Côn Luân, nhưng đầu tiên con là người Phương gia. Tất cả lấy lợi ích gia tộc làm đầu.”

Phương Minh Hòa thỏa mãn gật đầu: “Ta đưa con và Hiền Hoa vào phái Côn Luân không phải để các con xem mình là người Côn Luân, cũng không phải để các con lên chiến trường vì Côn Luân. Con phải thời khắc ghi nhớ, con vì cái gì mà lưu lại phái Côn Luân.”

“Phụ thân, con muốn biết tại sao cha lại xem trọng Phương Khác như thế.” Phương Hiền Thanh nhìn thẳng Phương Minh Hòa.

“Hiện tại nói cho con biết cũng không ngại, chuyện này phải bắt đầu nói từ Thái A kiếm…”

Sau khi Phương Khác rời khỏi Thanh Phong các, đứng ở cửa một hồi lâu. Nếu có người muốn huynh chết, vậy huynh nên làm gì?

Hôm nay trước khi xuất phát y đã hỏi Diệp Vu Thời như thế.

Vậy chỉ đành cho kẻ đó chết trước thôi. Đây là câu trả lời của Diệp Vu Thời, hiện tại cũng là của y.

“Nó nói như vậy sao?” Trí Tiêu nhìn người cung cung kính kính đứng trước mặt mình, người này mặc đạo bào màu chàm, vết tự tát trên mặt vẫn chưa lui hết, chính là Tào Đoạt.

“Vâng, chưởng môn.” Tào Đoạt mỉm cười nói, do dự một chút lại tiếp: “Ngài không nhìn lầm người.”

“Chỉ vậy đã bảo không nhìn lầm người, vậy cũng khó tránh quá trẻ con. Hài tử này hỏi Phương Hiền Thanh câu đó, một là vì nó xem bản thân là người Côn Luân, hai là chán ghét hành vi của Phương Hiền Thanh bây giờ. Nhưng theo ta thấy còn có một nguyên nhân, hài tử này chỉ không chịu nổi Phương Hiền Thanh mang vẻ thanh cao chất vấn mình, cho nên nó cũng muốn chất vấn Phương Hiền Thanh.” Trí Tiêu mỉm cười.

“Này…” Tào Đoạt do dự.

“Ừm, nhưng quả thật là vậy. Ta trước nay chưa từng nhìn lầm người. Khi ở đại hội Cửu Châu ta đã phát hiện tiểu tử này có quan niệm đại cục không tồi, phân tích rõ ràng mạch lạc. Đương nhiên những cái này đều chỉ là không tồi mà thôi. Điều ta chân chính nhìn là độ cao của nó. Ánh mắt nó không phải chỉ giới hạn ở một nơi nào đó như người bình thường, mà đặt ở cả tu chân giới. Phân tích và chiến lược hay mưu lược đều có thể học, nhưng độ cao nhìn vấn đề có lúc không thể học được. Cũng như Phương Hiền Thanh, ánh mắt thiển cận chỉ nhìn thấy một mẫu ba tấc đất trước mắt. Mà Phương Minh Hòa thì tâm quá lớn, như vậy không tốt.” Trí Tiêu chậm rãi nói.

“Lần này tại sao chưởng môn không đem Phương gia…” Hắn đưa tay làm động tác cắt cổ, lần này đại thanh tẩy trong môn phái, vốn có thể trừ Phương gia tận gốc.

Trí Tiêu nhướng mắt nói: “Phái Thái Hành đã cho ra một Tả Khâu. La Thanh nói Côn Luân chúng ta phải cho ra một Diệp Vu Thời, vậy tại sao không thể cho ra một Phương Khác chứ?”

Tim Tào Đoạt nhảy lên.

“Chưởng môn muốn xem Phương gia thành đá mài kiếm.”

Trí Tiêu vuốt râu, không nói gì. Còn Tào Đoạt thì rũ mi hạ mắt thầm nói thanh kiếm Phương Khác này đừng bị mài gãy mới tốt.