Khác Thủ Tiên Quy

Chương 101: Kẻ tập kích 1

Kỳ thật trên mặt Phương Khác không có biểu tình gì, chỉ mang theo nỗi lo lắng nhàn nhạt. Nhưng ánh mắt Phương Khác, là ánh mắt hắn quen thuộc mà cũng xa lạ. Ánh mắt này giống như ánh mắt mẫu phi hắn nhìn Đông Phương Nguyên Bốc… hoàn toàn nhập thần, toàn tâm toàn ý như thể trong mắt chỉ có một mình đối phương.

Nhưng lại có một chút bất đồng, mắt Diệp Vu Thời nhấp nháy, ánh mắt Phương Khác là… nuông chiều?

Cho dù là người ung dung như Diệp Vu Thời cũng cảm thấy câm nín.

Kế đó Diệp Vu Thời cười, đáy mắt lưu chuyển quang hoa, trong tiếng cười còn mang theo chút rung động ở ngực.

Cười cái gì? Phương Khác nhướng mày. Y chỉ thấy trong mắt Diệp Vu Thời là kinh ngạc kế đó là ngộ ra… và lúc này là ý cười không thể đè nén.

Y đã làm chuyện gì buồn cười lắm sao? Vừa nghĩ, đã thấy Diệp Vu Thời đứng lên, chống tay lên bàn khom người sáp tới.

Phương Khác ngẩng đầu, nghi hoặc khó hiểu nhìn Diệp Vu Thời càng lúc càng gần, gần đến mức y có thể thấy được ảnh ngược của mình trong mắt Diệp Vu Thời.

Tim y đập gia tốc, ngón tay khẽ động muốn quay mặt đi. Diệp Vu Thời lại nghiêng đầu nhẹ cọ mặt Phương Khác, sau đó nhẹ đặt cằm lên hõm vai y.

Phương Khác tự động đưa tay ôm vòng quanh eo Diệp Vu Thời. Nhưng Diệp Vu Thời lại không tiếp cận thêm bước nào, mà duy trì tư thế không tính là thoái mái gì, một tay chống bàn cong lưng, gác cằm lên hõm vai Phương Khác rồi thở dài nhẹ không thể phát giác.

Này thật không giống hắn, Diệp Vu Thời hạ mắt, đưa tay sờ đầu Phương Khác.

Tính cách Phương Khác thế này, nếu bị người lợi dụng thì nên làm sao mới tốt. Không bảo lưu chút nào, chẳng qua… nuông chiều? Diệp Vu Thời híp mắt lại.

Dưới tửu lâu, ba người Đông Phương Vu Mộc đang định đi, Đông Phương Vu Mộc lại nhẹ giọng nói gì đó với thị tùng bên cạnh rồi mới lên ngựa.

“Tam ca?” Đông Phương Vu Vân nghi hoặc nhìn Đông Phương Vu Mộc, sau đó vẻ tỉnh ngộ thoáng qua, nháy mắt nói: “Tam ca, phủ của huynh quả thật hơi vắng lặng.” Nhưng chiếu theo dung mạo của tam ca hắn, mỹ nhân kiểu gì mới có thể xứng được? Mới không bị tam ca hắn làm ảm đạm thất sắc?

Thư sinh hôm nay quả thật là mỹ nhân hiếm thấy, càng hiếm có là không phải chỉ là một mỹ nhân được có cái mặt. Vừa nhìn đã biết là cực phẩm, tuy quả thật trong quen mắt quá mức. Đông Phương Vu Vân đảo mắt, rõ ràng đã hơi động tâm tư.

Bốp một tiếng, Đông Phương Vu Mộc gõ quạt lên đầu Đông Phương Vu Vân, ngồi trên lưng ngựa như cười như không nhìn Đông Phương Vu Vân.

“Lục đệ, chuyện của ta ngươi đừng xen vào. Tam ca nể đệ là đệ đệ ruột của ta mà khuyên can một câu, đừng túng dục quá độ. Đệ nhìn khí sắc của mình đi…” Sau khi cười một tiếng không rõ hàm nghĩa, Đông Phương Vu Mộc nhẹ kéo dây cương, kỵ mã mà đi.

Để lại Đông Phương Vu Vân nghi hoặc sờ mặt mình.

“Ngôn Hoa ngươi nói xem, trông ta giống túng dục quá độ lắm sao? Có sao? Bổn điện hạ rõ ràng phong lưu hào phóng, dáng vẻ đường đường, sao tam ca lại có thể nói vậy.”

Vương Ngôn Hoa đơ mặt đảo mắt nhìn Đông Phương Vu Vân một cái rồi bật cười: “Lục điện hạ gần đây cước bộ phù phiếm, sắc mặt vàng vọt… khuyên nhủ một câu, năm đó thánh thượng tuy không có ý kiến gì với nam phong, nhưng lục điện hạ vẫn nên thu liễm là hơn, càng đừng dẫn thái tử điện hạ vào con đường này.”


Sau đó cũng tung người lên ngựa nhanh chóng rời đi.

Chỉ lưu lại Đông Phương Vu Vân nghi hoặc không thôi… hắn tiều tụy đến mức này sao? Cước bộ phù phiếm, sắc mặt vàng vọt?

Chẳng qua, Đông Phương Vu Vân vẫy tay với thị tùng bị Đông Phương Vu Mộc lưu lại, thị tùng đó ngoan ngoãn nói ra.

Đông Phương Vu Vân kinh ngạc không thôi. Người mà tam ca đặc biệt quan tâm muốn điều tra không phải là vị mỹ nhân kia mà là người bên cạnh mỹ nhân? Người đó tướng mạo không kém, nhưng… sao không phải là vị mỹ nhân kia?

Nghĩ nghĩ, Đông Phương Vu Vân ngoắc ngoắc tay với thị tùng.

Nhẹ nói gì đó bên tai thị tùng, thị tùng lập tức lộ ra vẻ kinh sợ, còn nhẹ lắc đầu. Đông Phương Vu Vân cũng không nói gì chỉ là cười nhìn thị tùng.

Chỉ thấy thị tùng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Đừng sợ, có chuyện bổn điện hạ sẽ gánh.” Đông Phương Vu Vân nói.

Thị tùng chần chừ một lát mới cong người đáp vâng.

Lúc đêm khuya nhân tĩnh, Phương Khác ngồi khoanh gối trên giường chậm rãi mở mắt ra. Đứng lên đi tới cạnh cửa sổ, cảm giác được khí tức của Diệp Vu Thời cách vách, khóe môi Phương Khác nhếch lên thành nụ cười.

Hôm nay họ kiểm tra một phen, mới biết chuyện lớn nhất phát sinh chính là Đông Phương Nguyên Bốc hủy bỏ hoạt động tế lễ, còn lại tất cả đều bình thường.

Mà ý của Diệp Vu Thời là đợi, đợi đối phương chủ động tìm tới họ. Điểm này cũng không giống phong cách hành sự của Diệp Vu Thời, Phương Khác thầm nghĩ. Diệp Vu Thời trước nay luôn giỏi chủ động xuất kích chứ không phải bị động chờ đợi.

Chẳng qua y vẫn không hiểu Diệp Vu Thời nói mượn đao giết người là sao, đao từ đâu ra mà mượn. Y có thể nghĩ được chỉ là đối phương lợi dụng sự bất hòa giữa các đại môn phái tu tiên giới, sau đó là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Nhưng như vậy cũng không đến mức tu sĩ bị diệt sạch…

Y lại nghĩ đến một mặt khác, nếu phàm giới đã biết sự tồn tại của tu tiên giới hơn nữa còn biết mỗi mười năm một lần tu tiên giới sẽ kiểm tra linh căn thu đệ tử. Vậy thì cài người vào môn phái quả thật là chuyện đơn giản vô cùng. Nếu Đông Phương Nguyên Bốc có ý, vậy chỉ cần thu mua một tốp hài tử có linh căn đúng là chuyện nhỏ không đáng kể. Dù sao tu sĩ phàm giới đến tu tiên giới có vướng mắc rất nhiều tại phàm giới.

Nếu là thế, cũng không phải không thể. Đệ tử Côn Luân phản bội Côn Luân, tự hủy thẻ ngọc. Phương Khác nhíu chặt mày, y nên đòi một phần tư liệu về đệ tử đóng ở phàm giới, chứ không phải chỉ dựa vào suy đoán chủ quan.

Đột nhiên, toàn thân Phương Khác rét run, cảm giác rợn tóc gáy đánh tới, y vô thức tránh sang bên trái.

“Cốc.” Trong đầu Phương Khác vang lên một âm thanh, đây là âm thanh hòa thượng gõ mõ phát ra. Phương Khác đưa tay che xương sườn phải, mùi máu tanh ẩm ướt tản ra.

Trong Ngũ Hành Thần Hỏa trận, Thái A ngồi khoanh gối trên trường kiếm chợt mở to mắt. Tóc dài màu bạc không gió tự động, nhẹ tản ra. Thái A đứng lên, hỏa diệm trong năm đỉnh lớn bỗng ập đến, bắt đầu đốt Thái A, nhìn rất quái dị đáng sợ.


Trong con mắt trước nay luôn ảm đạm vô quang của Thái A xuất hiện vạn đạo kiếm ảnh. Tiểu nhân, nhữ dám tập kích.

“Hử?” Lão hòa thượng vẻ ngoài như bộ xương khô bất giác nghi hoặc kêu lên, tay gõ mõ cũng khựng lại. Chỉ là một kim đan nho nhỏ, vậy mà một kích không chết. Cánh tay dài chỉ còn lại da với xương của lão lại nâng lên lần nữa, chùy gỗ trong tay nhẹ nâng lên…

Trong đầu Diệp Vu Thời cũng vang một tiếng lớn như Phương Khác, tuy không bị tập kích nhưng khóe môi cũng tràn máu tươi. Khi hòa thượng gõ mõ, cấm chế trong phòng thoáng cái bị đối phương dùng cường lực phá giải, hắn bị phản phệ.

Lúc cấm chế bị phá, Diệp Vu Thời đồng thời nâng tay vỗ lên bức tường giữa phòng hai người. Ngọn lửa đã gần như là màu trắng lặng lẽ cháy trên tường, Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một tay che sườn, động tác chậm rãi ngã ra sau.

“Cốc.”

Tiếng mõ lại vang lên lần nữa, Diệp Vu Thời tiếp được Phương Khác miễn cưỡng nhảy ra sau, vai trái lại nhiễm đỏ một mảng. Tay trái rũ xuống mất tự nhiên.

“Tu sĩ hậu kỳ nguyên anh tập kích hai kỳ kim đan, chỉ sợ ngươi là người đầu tiên.” Giọng Diệp Vu Thời lạnh đến cực điểm, sát khí tứ bề, tay phải ôm Phương Khác không tự chủ tu chặt.

“Hả?… Diệp quý phi…” Lão hòa thượng đó lại giật mình, tay đang định gõ tiếp khi thấy dung mạo của Diệp Vu Thời liền dừng lại. Đồng thời phất tay áo tiếp lấy chín ngọn lửa gần như đã là màu thuần trắng hơi phiếm sắc lam. Chỉ một thoáng, ngọn lửa đó đã biến mất vô tung, Băng Lưu Diệm chỉ lưu lại chín cái lỗ đen nhỏ trên tay áo của lão mà thôi.

Lão hòa thượng híp mắt lại, trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên nụ cười quái dị, nhìn Diệp Vu Thời đánh ra mười lá bùa. Trò vặt mà thôi. Tay áo vừa phất lại giật mình, bùa này không phải đánh bừa không chút căn cứ mà có huyền bí.

Khi tay áo lão phất lên bùa chú đó, tất cả bùa đều hình thành thế chồng nhau. Bùa chú lục phẩm đơn giản chồng vào nhau vậy mà lại có uy lực thất phẩm thậm chí bát phẩm. Lão hòa thượng thấy tình thế không tốt, vội vã lùi ra sau.

Mà Diệp Vu Thời ôm Phương Khác điểm nhẹ chân, cước bộ quái dị. Mười mấy đóa Băng Lưu Diệm xoay quanh Diệp Vu Thời, thoáng cái từ trong phòng nhảy vọt lên đỉnh tửu lâu, buông Phương Khác xuống, lấy đan dược đút vào miệng y. Con mắt hẹp dài híp lại nhìn lão hòa thượng, một tay kết ấn rồi phát ra mười mấy lá bùa.

Lão hòa thượng luống cuống tránh né đợt bùa đầu tiên rồi, giờ đối mặt với mười mấy lá bùa này đã thành thạo hơn nhiều.

“Nhị hoàng tử, ngươi còn sống.” Lão hòa thượng nói với Diệp Vu Thời.

Con ngươi Diệp Vu Thời co rút, “Ngươi là lão phương trượng của hoàng miếu.” Ngữ khí khẳng định, tuy tướng mạo lão phương trượng bây giờ đã hoàn toàn khác với mười năm trước, nhưng Diệp Vu Thời có thể nhận ra được giọng nói.

“Hiếm được nhị hoàng tử còn nhớ lão nạp.” Lão hòa thượng phi thân lên trước, hình dạng quỷ mị, nhẹ nhàng tránh khỏi mấy lá bùa, trực tiếp đứng trên nóc nhà, nhìn Phương Khác trong lòng Diệp Vu Thời, ngẫm nghĩ.

Lão hòa thượng nhìn Phương Khác, ngực có một lỗ máu, hiển nhiên đã thương đến tâm mạch, lúc này rõ ràng đã hôn mê. Nếu không phải y nghiêng người đi, lúc này đã là người chết.

Bỗng có tiếng bước chân truyền tới. Cước bộ nhẹ nhàng, chạm đất gần như không phát ra tiếng. Nhưng có thể nghe ra không phải là tu sĩ mà là người bình thường có chút công phu.

Tiếng vang của trận đấu pháp này đã bị lão hòa thượng đặc biệt xóa đi. Hai người này tại sao lại lẻn vào?

“Phải cáo tội với nhị hoàng tử một tiếng rồi, lão nạp cũng không biết tu sĩ trong tửu lâu này lại là nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đi theo lão nạp, người trong lòng nhị hoàng tử lão nạp sẽ xem như chưa từng gặp. Thế nào?” Lão hòa thượng nhìn Băng Lưu Diệm xoay chuyển quanh người Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời ôm chặt Phương Khác, rồi buông ra.

Yếu ớt chính là tội.

Đáy mắt Diệp Vu Thời không ngừng dậy sóng, đặt Phương Khác lên đỉnh phòng, cởi áo y bôi dược lên vết thương cho Phương Khác.

Sau đó đứng dậy nhìn lão hòa thượng không có vẻ sợ hãi nào kia, nói: “Đi thôi.”

Lão hòa thượng lại nhìn Phương Khác nằm trên nóc phòng một cái, sau đó nói với Diệp Vu Thời: “Nhị hoàng tử vẫn trọng tình nghĩa như lúc nhỏ.”