- Nói cô là phế vật xem ra vẫn là khen cô, cô căn bản là đồ ngu, nếu một phát đạn này của tôi bắn trúng cô, vậy trò chơi sẽ kết thúc. Kể cả tôi chết thì gia tộc Capet vẫn đứng sừng sững đó thôi, hơn nữa cô còn giúp tôi giải quyết mối họa LN! Một mạng đổi hai mạng của anh em nhà họ Dạ, tôi lời đấy, biết không?
- Mày...
Julia bị nhục mạ, khuôn mặt cô ta đỏ bừng nhưng không nói được gì cả.
- Được! Tao để mày thấy sự lợi hại của tao! Người đâu!
Chẳng mấy chốc, đám người rút lui toàn bộ rồi chắn trước mặt Julia, họ mặc áo chống đạn, đây hoàn toàn là khiên từ thịt người!
Những người kia đều tình nguyện chết vì cô ta.
- Norman, khi nãy tao bận giải quyết Dạ Đình Sâm nên quên mất mày, anh tao biến thành người thực vật là nhờ ơn mày đấy! Tao phải trả lại cho mày mới đúng!
- Vậy để tôi thấy kỹ năng bắn súng của cô đi.
Norman vẫn không hề sợ hãi.
Julia trợn mắt, cô ta nhắm vào tim Norman. Lúc này chỉ còn cách thời gian bom nổ hơn mười phút, dù có dùng điều khiển cũng không kịp rồi.
Vậy giải quyết từng người đi.
Julia nhắm bắn rồi quyết đoán nổ súng.
Dựa vào kinh nghiệm quân ngũ nhiều năm, Norman có sức quan sát cực kỳ nhạy bén, ngay khi Julia vừa bóp cò, hắn cũng chuyển động bằng tốc độ cực nhanh rồi đổ nhào về một phía, đồng thời ném súng ra ngoài.
- Anjoye, đón!
Anjoye nghe vậy thì nhảy lên bàn, đón được súng.
Anh vội xoay người, dùng đèo treo làm giá đu, cuối cùng đứng sau lưng Julia.
Anjoye dí súng vào đầu Julia.
- Không được cử động!
Anh quát.
Lúc này, do Norman nhảy lên nên đường đạn đã chệch hướng, viên đạn không bắn vào tim anh ta mà là xuyên qua bụng, máu chảy ròng ròng.
Nhưng nhịn đau xuống, anh ta nhìn Anjoye vẻ hài lòng.
Chẳng ngờ họ lại phối hợp ăn ý như vậy, cứ tưởng chỉ có Dạ Đình Sâm xứng làm kẻ địch của mình, ai ngờ cậu hai luôn bị khinh thường lại có thể mạnh mẽ đến thế này.
Quả nhiên không giống nhau thì không phải người nhà, anh trai lợi hại thì sao em trai có thể yếu đuối được?
Tình hình trở nên giằng co mãnh liệt, Dạ Đình Sâm có điều khiển và con tin là Julia.
Nhưng bọn họ quá ít người, hơn nữa hai người đã bị thương, lại mang theo một người phụ nữ. Người có sức chiến đấu duy nhất lúc này là Anjoye, đạn lại chỉ còn một viên, kể cả có giết được Julia, họ cũng khó thoát khỏi bão đạn này.
Về phía Julia, cô ta có hơn hai mươi vệ sĩ, hơn nữa họ đều có đủ súng đạn.
Kể cả họ bắt được Julia thì sự chênh lệch lực lượng này cũng quá xa, huống hồ phía ngoài còn có bom sẽ nổ sau mười phút. Nếu bây giờ không đi, vậy tất cả cùng chết.
Bầu không khí trong sảnh rất quái dị.
Anjoye chĩa súng vào Julia, Julia chĩa súng về phía Norman, súng của đám vệ sĩ thì chĩa vào Anjoye.
Sợi dây tử vong đã kéo căng, ai nấy đều có thể cảm nhận được hơi thở của thần chết.
Lạnh lẽo và ẩm ướt.
Julia đối mặt với cái chết nhưng không hề sợ hãi:
- Mười phút nữa là bom nổ, mọi người không muốn đi thì cùng chờ chết thôi.
Norman là người bình tĩnh nhất.
Bởi lẽ nhà Capet còn có Arthur, kể cả anh ta có chết ở đây thì gia tộc cũng không tổn thất nhiều, ngược lại Chính phủ sẽ mất đi một sĩ quan ưu tú, phải bồi dưỡng lại một người, thời gian này sẽ rất lâu. Đây là chuyện cuối cùng anh ta có thể làm vì gia tộc.
Norman ôm bụng, bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, cười nói:
- Hai người mà chết thì Dạ Vị Ương sẽ quản lý LN hả?
Dạ Đình Sâm mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, thế nhưng hắn vẫn đứng thẳng, dường như không có bất cứ điều gì khiến hắn ngã xuống được.
Hắn khẽ gật đầu:
- Phải.
- Thế thì phiền quá, mong là Arthur có thể nể tình tôi mà chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn, đừng khiến cô ấy vất vả quá.
- Cậu coi thường Vị Ương quá, dù nó là con gái nhưng cực kỳ thông minh, ông nội chúng tôi thương nó nhất đấy.
- Trước khi có tôi, cô ấy có thể mạnh mẽ, nhưng tôi đã xuất hiện rồi, tôi vẫn hi vọng cô ấy có thể yếu đuối hơn. Cứ nghĩ sẽ may mắn thành thông gia với anh, bây giờ có vẻ là bất khả thi rồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết trên chiến trường, chẳng ngờ lại chết nơi đất khách quê người thế này.
Norman khẽ cười, dù có tiếc nuối nhưng đã phần vẫn là sảng khoái.
Anh ta luôn chuẩn bị cho cái chết của mình từng ngày, dù nó đến lúc nào, anh ta cũng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng bây giờ, đột nhiên có một cô gái có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của mình xuất hiện, cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Anh ta đã có thể hiểu được tâm trạng của Dạ Đình Sâm, luôn cẩn thận, xung quanh đều là kẻ địch, luôn có thể khiến Nhạc Yên Nhi rơi vào nguy hiểm.
Chính là cảm giác này.
Dạ Đình Sâm nhìn anh ta, cười nhạt:
- Nếu ra ngoài được thì chắc chắn tôi sẽ không làm khó dễ anh đâu.
- Có câu nói này là đủ rồi.
Norman cười chua xót.
Chẳng ai biết được họ có thể rời khỏi đây không.
Đôi mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn về phía Mạnh Y Bạch, hắn dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói:
- Biệt thự này có cấu tạo giống ở Anh, chắc chắn cô biết rõ, lát nữa tôi đếm tới ba thì cô chạy ngay đi.
- Anh thì sao?
Mạnh Y Bạch lo lắng hỏi, nước mắt đã đong đầy.
- Họ là anh em của tôi, tất nhiên chúng tôi phải cùng chung sinh tử.
Hắn thản nhiên đáp, không hề sợ hãi trước cái chết.
Nghĩ một lát, hắn mới nói tiếp:
- Vốn không định dặn dò Yên Nhi vì sợ cô ấy đau lòng, nhưng thôi, nhờ cô chuyển lời giúp tôi vậy.
- Gì thế?
- Nói xin lỗi đi, nếu không gặp tôi, cuộc đời cô ấy sẽ bình an vui vẻ. Mong cô ấy sống tốt, năm mươi năm nữa tới tìm tôi, khi ấy tôi sẽ đón cô ấy, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Năm mươi năm nữa, em muốn tới, anh sẽ đi đón.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Mạnh Y Bạch nghe câu này mà lòng đau như cắt.
Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, cô nắm chặt tay áo hắn, hỏi:
- Còn em thì sao? Anh muốn nói gì với em? Mười mấy năm không gặp mà anh không muốn nói gì với em ư?
Lời này run rẩy thốt lên, mang theo tất cả dũng khí của cô.
Dạ Đình Sâm run lên, hắn thực sự nợ cô quá nhiều.
Nhưng tim hắn chỉ có một, người hắn yêu cũng thế, trái tim đã sớm trao cho Nhạc Yên Nhi rồi, làm sao có thể mong nhớ một người phụ nữ khác?
- Xin lỗi.
Hắn chần chừ rồi mới nói ra hai chữ, giọng điệu bất đắc dĩ.
Hắn chỉ có thể nói hai chữ này với cô mà thôi.
Mạnh Y Bạch đã vì hắn mà chết một lần, lần này, hắn trả mạng sống lại cho cô.
Phần trước