Đã gần tám giờ, Mạnh Y Bạch ra khỏi phòng Julia. Tâm trạng cô ta không tốt nên cần thời gian bình tâm lại vì vậy bữa tiệc tạm hoãn nửa giờ.
Mạnh Y Bạch nhìn quanh hành lang rồi đi về phía bãi đỗ xe dưới hầm, ở đây có một cánh cửa.
Cô đứng trước cửa, cầm chiếc chìa khóa duy nhất trong tay, tâm trạng bất ổn.
Có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm vì Dạ Đình Sâm, coi như là báo đáp ước mơ về tình yêu mà hắn đã dành cho mình.
Chẳng mấy chốc đã tới tám rưỡi, bữa tiệc sắp bắt đầu.
Julia đã điều chỉnh xong tâm trạng, đang tự ngắm bản thân trong gương. Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục trắng, xinh đẹp động lòng người. Mạnh Y Bạch giúp cô ta trang điểm, cô hệt như người giúp việc của cô ta vậy.
Chuẩn bị xong xuôi, Julia vào phòng Dạ Đình Sâm, hắn đã thay vest, trông rất phong độ.
Vest là do Julia chọn, màu đen có hoa văn chìm rất chín chắn, carvat là màu rượu vang, dù hơi nổi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ trầm ổn.
Dạ Đình Sâm rất cao, hắn mặc sơ mi trắng, vest và đi giày da trông hệt như ma nơ canh, quả là không có bất cứ chỗ bất ổn nào, ai thấy cũng phải gật đầu lia lịa.
- Xuống thôi.
Hắn thản nhiên nói.
Julia mỉm cười, dù oán thầm trong lòng nhưng đây là cảnh tượng cô ta đã luôn tưởng tượng trong nhiều năm, vậy nên ngoài mặt, Julia vẫn tỏ vẻ thẹn thùng.
Cô ta vươn tay, nói:
- Vị hôn phu chẳng phải nên nắm tay vị hôn thê sao?
- Ồ, vậy à?
Dạ Đình Sâm nhướng mày, đôi môi gợi cảm thốt lên ba chữ này, giọng cao lên như trào phúng.
Trong mắt hắn là ý cười rất lạ, khi hắn nhìn Julia, cô ta cảm thấy lạnh người.
Còn chưa kịp hỏi, Dạ Đình Sâm đã nói:
- Tôi lười diễn kịch với cô.
Nói xong, hắn bước qua, sửa sang quần áo rồi đi thẳng ra ngoài.
Nụ cười của Julia tắt ngấm, vẻ mặt cô ta trở nên khó coi.
Quả nhiên cô ta không nên kỳ vọng gì vào người đàn ông này!
Julia nghiến răng đuổi theo, sóng vai đi cạnh hắn.
Lúc này, người trong sảnh đã xôn xao, ai nấy đều thầm thì to nhỏ, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, trong sự chờ đợi của họ, hai người cùng bước xuống.
Có lẽ đây là lễ đính hôn quái dị nhất mà những người ở đây từng tham gia.
Dạ Đình Sâm không có bất cứ biểu cảm nào, hắn lạnh lùng nhìn đám người khiến họ không rét mà run.
Nụ cười của Julia cũng không duy trì được lâu, dù sao chỉ có mình cô ta vui thì thật nực cười. Cuối cùng, cô ta chỉ mỉm cười cho xong chuyện.
Lễ đính hôn mà nam nữ đều không cười, chẳng khác gì đưa tang cả.
Anjoye hôm nay bị kéo tới làm người dẫn chương trình bất đắc dĩ, anh bước lên sân khấu, nói:
- Chắc hẳn mọi người đều biết hôm nay là ngày gì, đây là lễ đính hôn của anh trai tôi, Dạ Đình Sâm và cô Julia William. Bây giờ, buổi lễ xin được bắt đầu!
- Vậy Nhạc Yên Nhi thì sao?
Có người đột ngột kêu lên, bầu không khí lập tức đóng băng.
Julia nhìn về phía tiếng nói, đó là một người đàn ông da trắng mặc vest xám bạc, vì phải xã giao lâu năm, người này có vẻ mập, hơn nữa người này còn cao, quả đúng với miêu tả "to cao".
Cô ta có ấn tượng về người này.
Julia đã nghiên cứu kỹ về thân phận của từng người được mời tới hôm nay, nên chỉ cần nhìn qua cô ta cũng biết đối phương là ai.
Đây là nhà thiết kế âu phục Albert, trước kia người này từng hợp tác với LN, cũng là bạn của Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.
Julia cười khẽ, đôi mắt xanh nhìn về Dạ Đình Sâm, chờ câu trả lời của hắn.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Albert, ánh mắt hắn vẫn thế, lạnh lẽo đến đáng sợ như cất giấu ánh sáng lạnh.
- Người tới đều là khách, nếu chúc phúc tôi và Julia thì ở lại, nếu không thì mời ra ngoài.
Hắn nói rất khó nghe.
Vậy mà chẳng ai dám phản bác, dù hắn không phải người cầm quyền của LN nhưng địa vị chẳng thế khinh thường.
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Albert.
Albert làm nghệ thuật nên tính cách rất thẳng thắn, không thích nói lòng vòng, càng không thích những kiểu lõi đời thế này.
- Tôi còn nhớ khi trước cậu và cô Nhạc tới chỗ tôi để chọn lễ phục, hai người chọn đúng bộ đồ tôi yêu quý nhất, tôi coi cậu như bạn bè nên mới trao bộ đồ tôi yêu nhất cho người vợ cậu yêu quý, nhưng bây giờ cậu đính hôn với người khác, tôi không thể tham dự được!
Albert không hề sợ hãi mà nói thẳng suy nghĩ của mình, trực tiếp đối đầu với nhà họ Dạ!
Dạ Đình Sâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đôi mắt sâu kia xuất hiện sự lạnh lẽo của tử vong, hắn nhìn chằm chằm vào Albert.
Hắn nói:
- Anjoye, tiễn khách!
Mấy chữ ngắn gọn đủ để khiến mọi người run lên.
Anjoye bước tới trước mặt Albert, khẽ nói:
- Ngài Albert, mời qua đây.
Albert rất thản nhiên nhìn hai người trên sân khấu rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Anjoye đưa Albert tới cửa, anh tỏ vẻ áy náy, nói:
- Ngài Albert đừng giận, tình huống đặc biệt, tôi còn có việc nên sẽ không tiễn ngài.
Albert cũng nhận ra có vấn đề nên mới nhíu mày hỏi:
- Theo như tôi biết, tình cảm của Samuel và cô Nhạc vẫn như trước, sao đột nhiên giờ lại đính hôn với người khác? Có phải xảy ra chuyện không?
Anjoye nghe vậy thì nhíu mày, chuyện này đã không thể khống chế nữa, dù cảnh sát tới cũng vô ích, mình không thể làm người vô tội liên lụy được.
Anh vỗ vai Albert, cảm kích nói:
- Cảm ơn ý tốt của ngài, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết, ngài Albert nếu muốn giúp thì chờ sau khi bữa tiệc này kết thúc, ngài hãy giúp chúng tôi phong tỏa tin tức, đây chính là trợ giúp lớn nhất với LN.
Albert nghe thế thì nhíu mày, vội nói:
- Yên tâm, chút chuyện này tôi nhất định làm được.
Anjoye gật đầu tiễn Albert đi rồi quay lại sảnh.
Lễ đính hôn vẫn tiếp tục, những người kia nói lời chúc phúc qua loa, liên tục nịnh bợ Dạ Đình Sâm, không khí trong biệt thự cực kỳ vui vẻ, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.
Thời gian trôi qua từng giây, bữa tiệc đã tới cao trào, chẳng ngờ ngay lúc này, một bóng dáng nhỏ gầy vọt vào, trong tay cầm một thứ đồ vật gì đó, la lên:
- Mọi người chạy đi, ở đây có bom!