Hiển nhiên Julia không còn kiên nhẫn dông dài thêm với hắn, cô ta đẩy cửa bước vào.
Thấy lễ phục vẫn đặt trên giường, Julia nhíu mày, không vui nói:
- Vì sao anh chưa thay đồ?
Dạ Đình Sâm ngắm ảnh, hắn không ngẩng đầu lên mà lạnh giọng quát:
- Cút ra ngoài.
- Hả? Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh hung dữ với hôn thê thế mà được à?
Julia khiêu khích.
- Gặp dịp thì chơi thôi, nghiêm túc thế làm gì?
Hắn lạnh nhạt đáp:
- Đời tôi chỉ có một người vợ, đó là Nhạc Yên Nhi.
- Yên tâm, anh đồng ý đính hôn với em là em sẽ thả người. Bây giờ người kia được Nhị thiếu hộ tống đi rồi, anh cứ yên tâm.
Julia lấy di động ra, đó là video từ camera, Nhạc Yên Nhi đã cải trang ra ngoài thế nào, lên xe của Trần Lạc ra sao, tất cả đều rất rõ.
Không phải do họ thần thông quảng đại, chỉ là Julia nhường nên Nhạc Yên Nhi mới có thể rời đi.
Đây chính là điều kiện để Dạ Đình Sâm đồng ý đính hôn, Nhạc Yên Nhi phải bình yên vô sự rời đi.
Lần trước, Nhạc Yên Nhi bị thương, hắn như sư tử nổi điên, cảm giác bị xích sắt lạnh lẽo quấn quanh cổ vẫn còn như mới với Julia.
Khi ấy, Dạ Đình Sâm thực sự muốn giết cô ta, dù cho người của cô ta đã dí nòng súng vào đầu hắn, hắn cũng không sợ. Hắn ra tay rất kiên quyết, tuyệt đối có thể giết mình trước khi đám tay sai kịp ra tay.
Đây cũng là nguyên nhân cô ta đồng ý thỏa hiệp.
Dù vậy, cô ta cũng đã trả giá bằng máu.
Trong lúc bối rối, Julia thả Nhạc Yên Nhi đi, điều này giúp Dạ Đình Sâm tỉnh táo lại nhưng dưới cơn thịnh nộ, hắn đã quất ba roi cực mạnh lên mặt, lên người Julia.
Nhất là roi trên mặt, đó là một vết chéo khắp mặt, là hắn trút giận cho Nhạc Yên Nhi.
Roi của Julia chưa bao giờ rơi trên người cô ta.
Dù giận, cô ta cũng không dám nói gì. Cô ta còn mối thù, mối thù của cả gia tộc William, cô ta không thể chết, không thể để Dạ Đình Sâm chết. Cô ta phải tổ chức tiệc cưới, mời tất cả các ông trùm giới kinh doanh tới rồi nổ tung chỗ này, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, LN chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nó có thể khiến địa vị của LN trên quốc tế bị rung chuyển!
Vậy nên Julia đồng ý để hắn gặp Nhạc Yên Nhi, để họ ở bên nhau thật lâu, cho tới khi Nhạc Yên Nhi dưỡng thương xong.
Video kết thúc, mất chừng mười lăm phút, Dạ Đình Sâm nghiêm túc xem hết, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào để đảm bảo rằng Nhạc Yên Nhi đã rời đi, Sau đó, hắn mới đặt di động lên bàn trà.
- Còn chưa đến lúc, cho nên cô cũng không phải hôn thê của tôi. Cút ra ngoài, đúng tám giờ tôi sẽ xuống.
Hắn lại nhìn tấm ảnh, tựa như nhìn Julia sẽ khiến hắn đau mắt.
Julia tức nghiến răng nghiến lợi, cô ta là người sống sờ sờ trước mắt, dù hắn không thích hay ghét mình đi nữa, chẳng lẽ lại keo kiệt đến độ không thể nhìn cô ta hay sao?
Chẳng lẽ cô ta không bằng một tấm ảnh?
Julia cắn răng, cực kỳ tức giận. Thế nhưng nhớ ra gì đó, cô ta nở nụ cười quái dị, nói:
- Nếu anh không đồng ý thay quần áo thì tôi sẽ mời người tới thay cho anh.
Cô ta nói xong rồi cười khanh khách rời đi.
Dạ Đình Sâm làm như không nghe thấy, hắn vẫn chăm chú ngắm ảnh.
Sau khi Julia đi, hắn nhìn điện thoại, đã bảy giờ bốn mươi lăm, còn mười lăm phút là tới bữa tiệc.
Hắn nhướng mày nhìn ngoài cửa sổ, đèn hoa hồng đẹp đẽ đang sáng lên khiến buổi tối cũng như ban ngày.
Thuốc nổ chôn ngay ở góc tường.
Bom hẹn giờ.
Hắn không biết thời gian hẹn giờ là bao lâu nhưng hắn dám khẳng định với những gì hắn biết về Julia, cô ta không phải kẻ không sợ chết, chắc chắn cô ta có đường lui nên sẽ có thời gian để tự chạy trốn.
Nhưng cô ta chạy được nghĩa là người khác cũng chạy được, vậy nên chắc chắn Julia sẽ mang theo điều khiển.
Nếu bất đắc dĩ, cô ta sẽ chọn đồng quy vu tận, làm cho bom nổ sớm.
Điều khiển ở trên người Julia, hắn định sẽ ra tay vào bữa tiệc, khi đó đông người, Julia cũng bớt cảnh giác hơn.
Mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay, hắn chỉ cần cướp được điều khiển là sẽ đủ thời gian để Norman bảo vệ những người khác rời khỏi đây, việc còn lại hắn sẽ tự giải quyết.
Mọi ân oán cũng nên kết thúc vào hôm nay rồi.
Dạ Đình Sâm nhìn bóng đêm, chẳng biết qua bao lâu, có người gõ cửa. Tiếng gõ không tùy tiện như Julia mà âm thanh rất nhỏ nhẹ, có vẻ rụt rè.
Gõ ba lần, người bên ngoài nhận ra hắn sẽ không mở cửa nên chủ động xoay tay cầm.
Vừa bước vào, cô đã cầm bộ vest trên giường lên, dịu giọng nói:
- Ngài Dạ, thay quần áo để xuống dưới thôi.
- Cút ra ngoài.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, hắn vẫn không quay lại.
- Thưa ngài, một buổi lễ lớn như đính hôn thế này thì phải làm thật cẩn thận, ngài chỉ mặc áo khoác thế này làm sao được? Như thế sẽ khiến ngài có vẻ không nghiêm túc, người khác sẽ chê cười.
Mạnh Y Bạch nói, ánh mắt cô ấm áp, nhẹ nhàng rơi vào tấm lưng của hắn.
Nhiều năm không gặp, người này vẫn như xưa, hắn đứng đó, lưng thẳng tắp, không biết đang suy nghĩ hay ngẩn người.
Cô bị Julia nhốt trong địa lao, luôn luôn phải chịu giày vò, ngày đêm điên đảo.
Có một lần, Julia hoảng loạn xông xuống địa lao, lôi cô đi. Lúc này, cô mới nhìn được ánh nắng bên ngoài, đây cũng là lần đầu cô nhận ra mình đã ở trong địa lao tới bốn năm ròng rã.
Bốn năm ấy, cô không có bất cứ niềm tin nào khác ngoài Dạ Đình Sâm.
Biết rõ không có khả năng ở bên hắn, nhưng cô không muốn ra đi như vậy, vẫn muốn nhìn hắn thêm một lần.
Có lẽ chỉ nhìn một lần thôi là mình an tâm rồi.
Bọn họ lên thuyền ra đi, phải liên tục đổi các tàu buôn lậu chứ không hề lên bờ, về sau, cô nghe được tin Dạ Đình Sâm đã bắt tay với một gia tộc lớn để phá hủy tổ chức của William, bây giờ bọn họ hẳn là đang trên đường chạy trốn.
Chẳng biết ở trên biển đã bao lâu, có một ngày, Julia tới, không nói không rằng mà quất cô liên tục, khiến cô run rẩy vì đau trên boong thuyền.
Đánh xong, Julia hết tức, cô ta bắt đầu tâm sự.
Có lẽ vì Julia quá yêu Dạ Đình Sâm nhưng không thể có được, lại chẳng có chỗ để xả, vậy nên Mạnh Y Bạch là lựa chọn tốt nhất.
Cô cứ tiếp tục sống như thế, không chết trong địa lao, không chết dưới roi của Julia, ngoan cường sống tiếp.
Lúc đầu, cô sống vì Dạ Đình Sâm, về sau, cô sống vì Đỗ Hồng Tuyết.