Hôm sau Dạ Đình Sâm vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cô, lúc Nhạc Yên Nhi rời giường soi gương mới phát hiện mắt mình đã sưng húp cả lên.
Cô cắn môi nghĩ một lát rồi lấy đồ trang điểm ra makeup, phải làm cho mắt nhìn không xấu thế này, sắc mặt cũng khá hơn một chút mới được.
Đây là năm ngày cuối cùng của họ...
Không đúng, nói đúng ra là còn bốn ngày thôi, cô phải trân trọng từng ngày, vui vẻ qua từng ngày.
Sau khi trang điểm trông sắc mặt cô khá hơn nhiều, cuối cùng mới thoải mái xuống phòng bếp.
Đến bên cạnh người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Nhìn bộ dáng hắn bận rộn nấu nướng, cô bước tới rồi ôm chầm lấy hắn từ sau lưng, sau đó nhỏ giọng bảo:
- Chào buổi sáng ngài Dạ của em.
- Chào buổi sáng phu nhân của anh.
Hắn quay lại, giọng nói trầm khàn như tiếng đàn violin vang lên, nhảy nhót dưới ánh mặt trời rồi quanh quẩn bên tai cô.
Ngay sau đó đôi môi mỏng đặt lên cánh môi cô, chiếc lưỡi thuần thục cạy mở khớp hàm, công thành chiếm đất, hấp thu mật ngọt trong miệng cô.
Một lúc lâu sau hắn mới ngừng hôn, hơi thở dồn dập lướt trên da thịt cô, hắn nói:
- Hôn chào buổi sáng, như em đã hứa.
Mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng, không kìm được lườm hắn một cái, cố gắng quên đi chuyện tối qua, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
Không có cái gọi là kỳ hạn, hai người họ... vẫn vui vẻ bên nhau.
- Rất muốn có thể đòi hết trong một lần, nhưng... sợ là không thể!
Hắn lại nói tiếp.
Tim Nhạc Yên Nhi run lên, cuối cùng cô nở nụ cười rạng rỡ rồi chuyển chủ đề:
- Bữa sáng xong chưa anh? Em đói quá rồi!
- Ừ, có rồi đây.
Hắn gõ trán cô, cười nói đầy cưng chiều:
- Con mèo tham ăn, để anh vỗ béo em nào.
Vì thời gian không còn nhiều nên họ đều hi vọng có thể làm được càng nhiều việc cùng nhau càng tốt.
Họ cùng nấu cơm, cùng đọc sách viết chữ, cùng ngắm cảnh trên sân thượng...
Hai người dường như có vô số chuyện có thể làm cùng nhau.
Nhưng vui vẻ luôn qua nhanh.
Chớp mắt một cái đã đến ngày cuối cùng.
Mai chính là ngày Dạ Đình Sâm phải rời khỏi.
Ăn cơm chiều xong hắn để cô lên phòng nghỉ còn mình đi rửa bát.
Vì là đêm cuối nên hắn không muốn khiến không khí nhuốm màu bi thương quá, không muốn thấy cô khổ sở nên thậm chí hắn đã tính sẽ bỏ đi giữa đêm.
Lần rửa bát này rất lâu, rất lâu.
Bát đũa hai người dùng mà mất gần một tiếng mới rửa xong.
Dạ Đình Sâm lên gác, cố gắng đi thật nhẹ nhàng, cuối cùng vẫn đứng trước cửa phòng ngủ.
Hắn đứng lặng im, nhìn bóng tối tràn qua khe cửa, biết rằng Nhạc Yên Nhi đã tắt đèn đi ngủ.
Hắn do dự không biết có nên vào nhìn cô một lần nữa hay cứ trực tiếp bỏ đi.
Ngày mai chính mình sẽ biến thành bộ dáng thế nào chính hắn cũng không biết.
Đau đớn nhắm hai mắt lại, làn mi che khuất hết ánh sáng trong đôi mắt đen.
Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, nghĩ vẫn không yên lòng nên mở cửa bước vào trong.
Nhạc Yên Nhi vẫn để một ngọn đèn nơi đầu giường, vừa hay chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, những cảm xúc trong đáy mắt cũng được soi tỏ như ban ngày.
Cô cuộn người lại, như đứa trẻ không cảm nhận được an toàn.
Sắc mặt cô hồng hào hơn trước, vết thương sau lưng cũng đã đóng vảy, chỉ cần không làm gì mạnh thì miệng vết thương sẽ không rách ra.
Vết cắt trên má cô cũng đang kéo da non, nửa mặt trái nhìn nổi bật hẳn nhưng cũng không hề ảnh hưởng nhan sắc của cô. Khuôn mặt kia chỉ nhỏ cỡ bàn tay, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, dù hơi gầy nhưng hai má vẫn có chút bầu bĩnh đáng yêu.
Nhạc Yên Nhi là kiểu người gầy nhưng dáng dấp vẫn rất nóng bỏng, ôm vào lòng vừa mềm vừa nhuyễn đến mức trái tim như muốn tan chảy.
Cô lần đầu tiên đeo kính ngủ, dường như cũng biết hắn định đi mà không chào từ biệt.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt kia, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Hắn từ từ bước tới, sợ sẽ đánh thức cô.
Cuối cùng cũng đến cạnh giường.
Chỉ vài bước chân nhưng hắn lại cảm thấy bản thân đã đi đến tận chân trời góc biển.
Rõ ràng rất gần mà lại cảm giác như xa xôi cách trở lắm.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, bàn tay to lớn run rẩy vuốt ve đôi má cô như thể đang chạm vào một món đồ sứ quý giá, vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng.
Hắn không nói gì bởi có quá nhiều điều muốn nói, chỉ là đặt một phong thư xuống, trong đó là tất cả những lời hắn muốn gửi gắm đến cô.
Làm xong hết thảy, khi hắn muốn quay đi thì bỗng tay lại bị nắm chặt.
Cả người bỗng chốc cứng đờ.
Nhạc Yên Nhi...
Vốn không hề ngủ!
Cô đeo kính ngủ nên không nhìn thấy gì, nhưng động tác vẫn rất kiên quyết.
Đôi tay nhỏ bé níu tay hắn rồi kéo đến bên mình, sau đó hôn lên.
Dường như là hôn lên ánh mắt.
Dường như là hôn lên trán hắn.
Dường như là hôn lên mái tóc.
Dường như là hôn lên mũi hắn.
...
Cuối cùng cũng tìm được cánh môi, một lần lại một lần hôn lên, như chuồn chuồn lướt nước, không ngừng chạm vào.
- Anh muốn hôn chào buổi sáng, đây là cho ngày mai.
Cô nghẹn ngào lên tiếng.
Nhạc Yên Nhi đang cố nhịn không khóc, đã nói sẽ kiên cường thì không thể khóc được!
- Đây là ngày kia!
- Đây là ngày kìa!
- Đây là hôm sau nữa...
...
- Đây là lễ Giáng Sinh.
- Đây là năm mới...
Cô cũng không rõ mình đã hôn bao nhiêu lần, nụ hôn trượt khỏi miệng thì sẽ hạ xuống má hắn, cổ hắn, trên khuôn mặt hắn.
Dạ Đình Sâm như bị sét đánh.
Thì ra mỗi lời mình nói cô ấy đều nhớ kỹ.
Cuối cùng hắn kéo cô gái mỏng manh kia vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên môi cô thật sâu.
Đây là lần cuồng loạn cuối cùng.
Cô không nhìn thấy gì, tay nhỏ bé cố gắng cởi sạch quần áo người đối diện.
Nhưng kỹ thuật của cô quá kém nên cởi mãi không xong, không biết bộ đồ này của hắn làm bằng chất vải gì mà chắc chắn thế. Cuối cùng cô tức tối cắn nhẹ lên đầu lưỡi người kia để hắn buông ra, cho cô có cơ hội hít thở không khí trong lành.
- Anh mặc cái thứ quần áo quỷ quái gì thế này!
Dạ Đình Sâm nghe thế chỉ cười bất đắc dĩ.
- Yên Nhi... đừng thế mà em.
- Em không biết! Hôm nay anh vẫn là người của em!
Cô như đứa trẻ ăn nói ngang ngược:
- Anh là của em, đi đến nơi nào cũng là của em! Anh định không chào mà đi phải không Dạ Đình Sâm? Khốn khϊế͙p͙, đồ khốn, cái đồ khốn này...
Cô đấm vào ngực hắn, cố nén nước mắt tràn ra nhưng vẫn khiến kính ngủ màu đen ướt nhẹp. Dù không nhìn thấy nhưng khi sờ lên lại cảm giác được tay rất lạnh.
Cô chỉ muốn được khóc lên thật lớn tiếng!
Nhưng giờ điều đó cũng chỉ là mong ước xa vời.
Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi khóc như một đứa trẻ, cả người cuộn tròn trên giường, vừa bất lực lại vừa đáng thương.
Con ngươi co rút cả lại, bên trong toát ra ánh sáng phức tạp.
Cuối cùng...
Hắn không kìm chế được nữa, đầu lưỡi nóng bỏng đụng vào đôi môi anh đào trước mặt, thô bạo xâm phạm.
Nhóm lửa từng chút một.
Đã biết là giải khát trong mơ, đã biết là vạn kiếp bất phục, đã biết đêm cuối lẽ ra nên kìn nén, cắt đứt tưởng nhớ dành cho nhau...
Nhưng...
Không thể dừng lại!
Tưởng niệm là không dừng được, vẫn còn chưa đi đã bắt đầu nhung nhớ rồi.
Nếu đã định trước điên cuồng, thì chẳng thà.... cứ điên tiếp đi!
Nụ hôn kia rơi xuống khắp nơi, hai người hoàn toàn kết hợp, mãnh liệt hơn bất cứ một lần nào trước đó.