Anjoye vội vàng chạy tới biệt thự của Julia nhưng không gặp được Nhạc Yên Nhi, chỉ có thể tăng thêm người canh giữ ở đó.
Lúc anh ta trở lại, Mạnh Y Bạch đã đứng đợi ở cổng, vừa nhìn thấy anh ta, cô liền chạy tới hỏi.
- Anh về rồi à? Có tin tức gì của Nhạc Yên Nhi không?
- Không phải em đang ở trong viện sao? Tại sao lại về đây, em có biết bây giờ đang rất nguy hiểm không, sao lại đi lung tung một mình thế này.
Anjoye nhíu chặt mày lại, lập tức dặn dò thuộc hạ bảo vệ sự an toàn của hai chị em nhà họ Mạnh, nhất là Mạnh Y Bạch.
Anh ta không ngờ họ sẽ gặp nhau bằng cách này nên nhất thời vô cùng bối rối.
Mạnh Y Bạch chỉ cười dịu dàng, vết thương chưa lành miệng trên mặt khiến cô có vẻ hơi quái dị, nhưng ai cũng nhìn ra, nụ cười của cô rất bình tĩnh lạnh nhạt.
- Em không sao, em về cùng Bách Qủy. Tôi là bác sĩ, tôi có thể chăm sóc cho Bách Qủy, có anh ta bảo vệ tôi sẽ không sao đâu. Anh đi thăm dò tin tức có kết quả gì không? Tôi vẫn rất lo cho Nhạc Yên Nhi, tôi hiểu Julia, sau khi cô ta biết chuyện chắc chắn sẽ nổi điên lên, tôi thực sự lo Nhạc Yên Nhi không đối phó được!
- Bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng gì, không ai biết tình huống bên trong thế nào. Chuyện này cứ giao cho cánh đàn ông chúng tôi xử lý, em chỉ cần chữa lành vết thương là được, anh đã mời chuyên gia dinh dưỡng đến để chăm sóc em, em nhất định sẽ khỏe lại sớm thôi.
Anjoye nói.
Mạnh Y Bạch chỉ cười lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
Cô hiểu rõ sức khỏe của mình, cô vốn đã có bệnh, chỉ có thể cố sống được thêm vài năm mà thôi.
Bây giờ tâm nguyện cuối cùng của cô chính là bảo vệ em gái mình.
- Nếu như không có tin tức gì thì em về phòng xem Hồng Tuyết thế nào đây, một khi có tin anh nhất định phải báo cho em biết được không?
- Được.
Mạnh Y Bạch thấy anh ta đồng ý thì liền xoay người rời đi, nhưng giọng nói ngập ngừng chứa đầy ý xin lỗi của Anjoye bỗng vang lên sau lưng cô.
- Mạnh Y Bạch, em có hận anh không? Nếu không phải năm đó anh bắt em đi thì Julia cũng sẽ không thể thừa cơ, có lẽ… bây giờ em đã không thành thế này.
- Nhị thiếu, anh đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này không liên quan gì tới anh. Cho dù anh không đưa em ra biển thì cô ta cũng sẽ tìm cách khác để đối phó với em, tóm lại kết quả cũng như nhau mà thôi.
Cô nói với giọng hờ hững, không chút oán hận.
Nhưng Anjoye bỗng trở nên rất kích động.
- Anh biết! Anh biết có lẽ mọi chuyện có thể có ngàn vạn khả năng, nhưng chỉ có một trong số đó xảy ra với mình! Em biến thành thế này là do sự ngang bướng của anh, em có biết anh đã ân hận tự trách bao nhiêu vì năm đó đẩy em xuống biển không? Anh thà… người chết đi là mình! Y Bạch, có lẽ em biết, lúc đó anh rất thích em, nếu như… em không chê thì hãy lấy anh, để anh chăm sóc cho em được không?
Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, không quái đản ngỗ ngược như bình thường mà giống như một đứa trẻ đang khát vọng được bù đắp sai lầm của mình.
Mạnh Y Bạch nghe thế thì thở dài buồn bã rồi quay gót bỏ đi.
- Lúc đó anh thích em, còn bây giờ thì sao?
- Anh… bây giờ anh…
Anh ta chần chừ, không nói hết nổi một câu mà chỉ có thể giương mắt ảo não nhìn cô.
- Anh không nói em cũng biết rồi, anh đã không còn yêu em nữa, hoặc có lẽ… anh đã thật sự biết người mình yêu là ai rồi. Anh tiếp cận em là vì anh trai anh, vì anh ấy nên anh mới tò mò về em, thật ra… anh không hề yêu em, có lẽ anh thật sự từng thích em, nhưng đó chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Người mà anh thực sự để tâm là Dạ Đình Sâm, anh có biết không?
- Anh biết… nhưng… tình anh em là tình anh em, tình yêu là tình yêu, chẳng lẽ anh còn không phân biệt được sao?
Anh ta bất đắc dĩ nắm lấy tóc của mình, nói bằng giọng điệu ảo não.
Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như đang dung túng cho một đứa trẻ phạm sai lầm.
- Người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo, chắc bây giờ anh đã có người mình thích rồi, là Nhạc Yên Nhi đúng không? Em có thể nhìn ra sự lo lắng và sốt ruột mà anh giành cho cô ấy.
- Vậy sao với cô ấy… không phải là yêu ai yêu cả đường đi?
Anh ta hỏi lại với giọng nghi hoặc.
Tình yêu…
Có lúc thật sự là một thứ kỳ lạ.
- Anh thích em nên muốn có được em. Anh yêu Nhạc Yên Nhi nên lựa chọn buông tay, không phải đây là minh chứng tốt nhất hay sao?
Cô nói một cách vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ đủ cho hai người nghe, nhưng nó lại đánh sâu vào nhận thức của Anjoye.
Anh ta ngẩn ra.
Dường như đến tận lúc này anh ta mới hiểu thế nào là yêu.
- Anjoye, anh muốn đối xử tốt với em là vì áy náy, nếu như anh thật sự thấy áy náy khó xử thì đồng ý một điều kiện của em đi!
- Điều kiện gì? Em nói đi, chỉ cần em nói, dù không được anh cũng liều mạng làm cho bằng được!
Anh ta vội vàng đồng ý.
Mạnh Y Bạch lắc nhẹ:
- Không cần anh phải liều mạng đâu, anh chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, em là Mạnh Y Bạch nhưng không phải Mạnh Y Bạch của trước kia. Em của bây giờ đã quên đi Dạ Đình Sâm, chỉ quan tâm đến em gái mình, em sẽ không can thiệp vào cuộc sống của bất kỳ ai nữa.
- Em… em không muốn quấy rầy cuộc sống của họ đúng không?
Anjoye nhíu mày, bây giờ anh ta mới nghĩ tới chuyện này, nếu như Dạ Đình Sâm biết Mạnh Y Bạch vẫn còn sống, hơn nữa còn chịu biết bao khổ sở như thế thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ mặc cô, nhưng như thế là làm tổn thương Nhạc Yên Nhi.
Tuy nhiên, nếu như không làm gì cho Mạnh Y Bạch, lương tâm của Dạ Đình Sâm sẽ không yên được. Hắn là một người đàn ông, nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, bất kể hắn chọn người nào, cũng sẽ có một cô gái bị tổn thương.
- Nếu như em đã chuẩn bị tâm lý để hy sinh thì tại sao không đến với anh? Tuy giờ anh không yêu nhưng rồi sẽ có lúc anh yêu em, lần này không phải vì Dạ Đình Sâm mà là vì anh thật lòng muốn đối xử tốt với em.
- Vì áy náy nên anh lấy em và sống nốt quãng đời còn lại với em ư? Với em như thế là bố thí, em không cần, em cũng có tự trọng chứ.
Mạnh Y Bạch lập tức lạnh giọng từ chối, tuy giọng của cô không lớn nhưng đầy quyết đoán.
Cho dù gương mặt của cô đã bị hủy, bao nhiêu năm qua gặp vô số chuyện bất hạnh nhưng cô vẫn là Mạnh Y Bạch kiêu ngạo năm nào, cô vẫn có thể sống tốt mà không cần ai phải bố thí cho chút tình thương.
Tuy hoa hồng héo rụng trong mưa, cánh hoa đã tàn lụi nhưng mùi hương của nó vẫn lan xa.
- Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, anh vẫn hy vọng em cho anh một cơ hội. Áy náy… áy náy có gì không tốt đâu? Anh sẽ cố gắng, rồi sẽ có một ngày anh thật sự yêu em, anh hứa đấy!
Anh ta vội vàng kéo lấy tay cô, nhưng cô nhanh nhẹn lùi lại đằng sau một bước, tránh khỏi bàn tay của anh ta.
Tay của Anjoye khựng lại giữa không trung, không khí tràn qua những kẽ tay khiến trái tim anh ra rét buốt.
Đôi mắt xinh đẹp của cô bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ mịt nhưng lại đầy bình tĩnh và kiên định, cô nhấn mạnh từng từ:
- Anjoye, tình yêu không phải là thứ cứ thề hứa là sẽ có được. Anh không yêu em, em cũng không yêu anh, sao phải miễn cưỡng nhau làm gì? Anh sẽ tìm được một cô gái thật lòng yêu anh, nhưng người đó không phải là em đâu.
Nói xong, cô không do dự xoay gót bỏ đi.