Lời vừa dứt, căn phòng lớn lập tức chìm vào yên lặng.
Vì Dạ Đình Sâm không tiếp lời.
Gương mặt hắn đã tỉnh táo từ bao giờ, thậm chí đó còn là sự tỉnh táo không thuộc về người thường, như thể dù chuyện động trời gì xảy ra cũng không liên quan gì tới hắn.
Ánh mắt hắn rất lạnh, nhìn bất cứ thứ gì cũng không mang theo tình cảm, sau đó, ánh mắt ấy nhìn về phía Julia.
Ngay lập tức, hắn buông lỏng tay, ngón tay khẽ vén tóc mái Julia lên rồi chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô ta. Đầu ngón tay lạnh buốt xẹt qua da thịt ấm áp khiến Julia run rẩy.
Julia vừa tỉnh táo lại nhưng ngay lập tức đã đầu hàng.
Bên tai cô ta là giọng nói không có bất cứ cảm xúc nào của hắn:
- Cô làm thế cũng chỉ vì muốn có được tôi.
- Hửm? Vậy anh để em có được anh sao?
Julia cười, hai tay vòng qua cổ hắn như một cô vợ bé nhỏ đang nói lời tâm tình với chồng mình.
Mà trong nụ cười kia lại giấu cả lưỡi dao.
- Gương mặt cô rất đẹp, cảm giác cũng tốt.
Hắn thản nhiên nói, hoàn toàn không liên quan gì tới chủ đề.
- Rồi sao nữa?
- Không giống một sát thủ phải dãi nắng dầm mưa nên có, William bảo vệ cô khá đấy.
Nhắc tới William, sắc mặt Julia lập tức thay đổi, hiển nhiên là cô ta đau lòng.
Ánh mắt cô ta lập tức trở nên hung ác:
- Anh có ý gì?
Dạ Đình Sâm cười nhếch môi, nụ cười hệt như đông qua xuân tới, sắc bén mà không mất đi ôn hòa.
Hắn ngồi dậy, dịch người về phía rìa sofa như đang tránh khỏi vi khuẩn rồi thẳng người lên, không nói nhảm với Julia nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
- Cô muốn báo thù cho anh cô, cô có được tôi là để hủy diệt tôi. Bây giờ Nhạc Yên Nhi không còn là kẻ thù của cô nữa, kẻ thù của cô hẳn là tôi mới phải.
Nghe thế, mặt Julia lúc đỏ lúc trắng rồi mới trở về bình thường.
Cô ta gật đầu thừa nhận:
- Phải, kẻ địch của tôi là anh mới đúng. Anh trai tôi bây giờ đã bị các người làm cho người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, thù này thế nào tôi cũng phải báo thay cho anh ấy! Trước kia tôi luôn thấy Nhạc Yên Nhi cướp anh, nhưng bây giờ tôi mới hiểu dù không có cô ta thì anh cũng chẳng yêu tôi. Hơn nữa, cô ta quá yếu đuối, chẳng có gì thú vị cả, vậy mà cô ta lại dễ dàng điều khiển anh. Tôi muốn mạng của anh, muốn anh giúp tôi hoàn thành một việc cuối cùng.
- Việc gì?
- Đến đó rồi sẽ biết, yên tâm đi, nhanh thôi.
- Tôi muốn gặp Yên Nhi.
Hắn ra điều kiện:
- Tôi muốn biết cô ấy có ổn không, nếu cô ấy bị thương thì cô sẽ phải trả bằng máu!
- Được, không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ sắp xếp.
Cô ta chậm rãi đứng lên, cầm lấy áo ngủ trên giường khoác lên người rồi bỏ đi.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối dần.
Rất tối, rất đáng sợ.
Sáng hôm sau, Mạnh Y Bạch đưa bữa sáng tới cho Nhạc Yên Nhi như thường lệ, một bữa ăn giống hệt hôm qua.
Nhạc yên Nhi muốn cô ở lại ăn sáng cùng, Mạnh Y Bạch không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhạc Yên Nhi mím môi, nói:
- Mạnh Y Bạch, tôi và Bách Quỷ đã thương lượng một vài kế hoạch để đưa cô đi, kỹ năng hóa trang của Bách Quỷ rất lợi hại, hẳn sẽ lừa được người khác và đưa cô tới chỗ của Anjoye an toàn.
Mạnh Y Bạch nhíu mày, ánh mắt cô trở nên phức tạp rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Tôi không đi.
- Tôi biết cô lo cho Đỗ Hồng Tuyết, bây giờ cô ta không ở trong tay Julia. Bách Quỷ có thể thông báo với Anjoye để bảo vệ cô ta rồi đưa cô đi, như vậy cả hai chị em cô đều an toàn.
- Cô thì sao?
Mạnh Y Bạch bình tĩnh hỏi.
- Julia sẽ không làm gì tôi đâu, cô yên tâm.
- Sao cô biết được? Tôi ở bên Julia nhiều năm rồi, cô ta là loại người gì thì tôi rõ nhất, cô đang nhổ râu hổ đấy. Nếu cô bất cẩn một chút thôi, cô sẽ không chỉ liên lụy đến bản thân mà còn làm hại chị em tôi. Dựa vào đâu tôi phải tin cô?
- Dựa vào việc cô phải sống, mà Đỗ Hồng Tuyết cũng phải sống! Cô ở đây lo lắng, chịu khổ để đổi lấy an toàn của em cô, vậy thà rằng vĩnh viễn diệt trừ hậu họa, đi luôn đi. Tôi có thể cam đoan, chỉ cần cô gật đầu thôi, Bách Quỷ sẽ giúp cô.
Nếu có cách để mãi mãi yên ổn, làm cho chị em họ yên tâm sống thì tất nhiên Mạnh Y Bạch muốn thử.
Nhưng...
Đôi mắt cô trong như suối nước vừa vào đông, lành lạnh đáng sợ.
Mạnh Y Bạch nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi, thờ ơ nói:
- Vì sao cô phải giúp tôi? Vì sao cô không tự đi với Bách Quỷ?
- Bách Quỷ chỉ cần vừa lại gần tôi là Julia sẽ phát hiện hành tung ngay, vậy nên tôi không đi được. Tôi đi ngăn Julia, cô ta không rảnh phân thân, như vậy Bách Quỷ sẽ tranh thủ được thời gian đưa cô đi.
- Cô cản Julia?
Mạnh Y Bạch nhíu mày, đã cảm thấy nguy hiểm cận kề:
- Cô dùng cách gì? Tôi ở bên cô ta nhiều năm như vậy cũng chẳng thể tự tin nói ra câu này, vì sao cô dám chắc? Cô định làm gì?
Nhạc Yên Nhi cười khẽ:
- Cô quên tôi là vợ Dạ Đình Sâm à? Cô ta để tôi lại đây với mục đích chủ yếu là kiềm chế anh ấy. Vậy nên chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói, còn nói gì thì đó là bí mật của chúng tôi. Yên tâm, tôi không sao đâu.
Cô giơ ngón tay thề với trời, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Nhưng vì sao cô cứu tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tôi là Mạnh Y Bạch? Nếu tôi và chồng cô có gì đó thì cũng là do chồng cô nợ tôi chứ không phải cô, cô không cần làm thế.
Mạnh Y Bạch nói.
Thật ra, cô đang khó chịu.
Thấy Nhạc Yên Nhi cố gắng như vậy nên cô khó chịu, vì cô biết Nhạc Yên Nhi làm thế hoàn toàn là để trả nợ cho Dạ Đình Sâm.
Bọn họ là vợ chồng, là một thể, cho nên có nợ sẽ cùng trả, có phúc cũng cùng hưởng.
Thấy họ ân ái như thế thì làm sao cô có thể không khó chịu? Chẳng qua là vết thương lòng mãi không nguôi nên giờ đã tê liệt, không cảm nhận được gì nữa thôi.
Cô nhìn ánh mắt chân thành của Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi chỉ cười:
- Tôi nghĩ nếu Dạ Đình Sâm ở đây thì cũng sẽ quyết định như tôi thôi, tôi chỉ làm theo ý anh ấy. Anh ấy thật ra luôn mong cô còn sống thật tốt, mà tôi cũng hi vọng như thế.
Lời này khiến Mạnh Y Bạch run lên.
Chẳng ngờ đáp án lại là như vậy.