Sắc mặt người đó đen xì:
- Đúng là không biết gì hết! Nhưng sao cô biết đây không phải bộ mặt thật của tôi?
- Bởi vì cậu rất xảo quyệt, một quân nhân luôn an thận thủ thường sẽ không có ánh mắt như thế. Hơn nữa từ đầu cậu đã không có ý định lừa gạt tôi mà chỉ không muốn lộ mặt thật của mình ra mà thôi,vì thế tôi có thể đoán được một cách dễ dàng.
Rõ ràng là y cố ý để lộ, tại sao còn phải hỏi cô?
- Thú vị đấy, nhưng có thể đoán ra tôi vẫn là bản lĩnh của cô, tôi và cô cược một ván đi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu. Tôi không phải là người của Julia, hơn nữa tôi biết thuật hóa trang, có thể đi lại tự do ở đây, nếu như cô trả lời đúng, có khi tôi có thể đưa cô rời khỏi đây cũng nên!
- Thật chứ?
Hai mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên.
- Vậy phải xem bản lĩnh của cô, có điều cô chắc là mình có thể trả lời đúng sao? Nếu như cô đoán sai thì sẽ bị trừng phạt đấy!
- Trừng phạt gì?
Nhạc Yên Nhi hồi hộp hỏi lại.
Người đó nghe thế liền bật cười:
- Nếu như cô thua thì tôi sẽ phá hủy gương mặt của cô, khiến cô giống như cô gái kia! Cô có dám chơi không?
Nhạc Yên Nhi không nhịn được nhíu mày lại.
Ván cược này hình như hơi lớn.
Nhưng đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
Cô cắn răng đáp:
- Thời gian là bao lâu, chắc không phải là vô thời hạn đấy chứ.
- Ba ngày…
- Không, một ngày! Bắt đầu từ rạng sáng hôm nay, sáng ngày mai kết thúc. Nếu như cậu thắng thì mặt tôi tùy cậu xử trí, nếu như thua thì cậu nợ tôi một điều kiện, sao nào?
Khí thế của Nhạc Yên Nhi thay đổi đột ngột, đây là cách duy nhất để cô tự cứu lấy mình, đã trả cái giá lớn như thế cô không thể từ bỏ được.
Người đó nghe thế, không nhịn được nhíu mày lại.
Trong một ngày cô chỉ tiếp xúc với rất ít người, thực sự là một vụ đánh cược có tính khiêu chiến.
Trong lúc y rũ mắt xuống suy nghĩ thì Nhạc Yên Nhi lại lạnh giọng trào phúng:
- Không dám nữa rồi à? Có phải thuật hóa trang của cậu chỉ lừa được mấy đứa bé cỡ như con gái tôi, còn muốn gạt những ngươi có tí IQ thì bó tay đúng không?
- Mẹ nó! Này cô gái, cô nói linh tinh gì thế hả?
Khi bản lĩnh xuất chúng của mình bị người ta nghi ngờ, y vô cùng tức giận, ăn nói không lựa lời, thậm chí còn văng tục.
- Vậy cậu có dám không?
Nhạc Yên Nhi hỏi lại lần nữa.
- Được, cứ quyết như thế, một ngày thì một ngày, tôi không tin là mình sẽ thua cô!
- Được, nếu như cậu không tới thì sẽ coi như thua luôn.
- Nếu như cô cố ý tránh không gặp người khác thì coi như cô thua.
- Được, những người mà cậu đóng giả phải là những người mà tôi đã từng thấy mặt, hơn nữa từng có tiếp xúc cơ thể. Nếu như cậu đóng giả một vệ sĩ hay người chỉ đi lướt qua trước mặt tôi, hoàn toàn không có bất cứ tiếp xúc nào thì tôi chắc chắn sẽ thua.
- Yên tâm đi, tôi không làm mấy chuyện kém cỏi như thế đâu! Những người mà ngày mai tôi đóng giả chắc chắn đã từng có tiếp xúc cơ thể với cô, ngày mai cô phải chuẩn bị tinh thần cho tốt đấy!
Nói xong, y mỉm cười, ung dung quay gót bỏ đi.
- Cậu tên gì thế?
Nhạc Yên Nhi truy hỏi.
- Nếu cô thắng thì tôi sẽ nói cho cô biết tôi tên là gì.
Y đáp lại một cách kiêu ngạo.
Vừa ra khỏi cửa y đã bất ngờ đụng mặt một người phụ nữ, năm năm không gặp, cô ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Là Julia!
Người đó lập tức thu lại ánh mắt ngông nghênh của mình, hai mắt trầm xuống, ẩn chứa hơi thở sắc bén.
Y thu súng lại, cung kính cúi chào cô ta.
Julia không có quân chính quy, những thuộc hạ của cô ta ở đây đều được được huấn luyện theo tiêu chuẩn nghiêm khắc của quân đội, vì thế trên người thường có khí thế lạnh như băng.
Julia không buồn nhìn y một cái mà đi thẳng vào trong.
Người kia đứng phía sau cô ta nhe răng cười, Nhạc Yên Nhi cảm thấy nặng nề, không ngờ đến Julia cũng không nhận ra y là đồ giả.
Người này không chỉ có thuật hóa trang xuất quỷ nhập thần mà đến khí chất cũng bắt chước theo được.
Cô hoàn toàn không nắm chắc phần thắng trong cuộc đấu ngày mai, chỉ có thể thử một lần mà thôi.
- Nhạc Yên Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Julia mặc bộ đồ da màu đen bó sát người, khiến cô ta giống như một đóa hoa hồng có độc, xinh đẹp nhưng cũng rất đáng sợ. Cô ta trang điểm đậm, đôi môi đỏ rực như một chậu máu, khiến người ta rơi vào ác mộng.
Nhạc Yên Nhi cố bình tĩnh nói:
- Cô muốn làm gì?
- Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi. Tất cả những gì mà các người nợ gia tộc William, tôi sẽ đòi lại từng chút một!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cắn chặt môi không đáp, cô muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta định làm gì.
Julia thong dong bước đến trước mặt cô, ngước mắt lên nhìn chung quanh một vòng, dường như vô cùng hoài niệm chỗ này vậy.
- Cô có biết nơi này được bày biện theo sở thích của ai không?
- Dạ Đình Sâm?
- Không, là K, K của tôi!
Julia cười nói, nụ cười của cô ta lạnh lẽo âm u, như một loại dây leo độc sinh trường trong bóng tối.
Dường như đã rơi vào hồi ức trong quá khứ, trong mắt cô ta ánh lên vẻ hạnh phúc.
- Vào lúc ấy không có ai biết tên, thân phận của anh ấy, anh ấy thích trốn vào chỗ tối không nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người khác, mỗi lần có người đến gần anh ấy đều bị anh ấy dọa chạy. Anh ấy giống như bóng đêm bí ẩn khiến cho người ta không nhịn được muốn đến gần, muốn xé rách tấm màn che để thám hiểm mọi thứ bên trong. Tất cả mọi người đều nghi ngờ năng lực của anh ấy, nhưng trong lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, anh ấy có thể tránh thoát sự truy tìm của cánh sát, bảo vệ cấp dưới và hàng hóa bình an vô sự.
Không tổn thất một binh một tốt nào là chiến tích của anh ấy. Cô có biết K là gì không, là King! Là bậc vương giả thật sự! Cô đã từng gặp một K như thế chưa?
Nhạc Yên Nhi biết K mà cô ta nói đến chính là Dạ Đình Sâm.
Cô không nói gì, đợi câu nói tiếp theo của Julia.
Khi nhắc tới Dạ Đình Sâm, khóe miệng của mỉm cười một cách hạnh phúc.
- Kế hoạch tỉ mỉ, thủ đoạn tàn nhẫn và sự cứng rắn của anh ấy giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần, từ tình trạng không ai tin phục ban đầu cho đến về sau tất cả mọi người đều kính trọng gọi anh ấy một tiếng anh cả, cô có biết anh ấy đã trải qua những gì không? Anh ấy giống như anh trai của tôi, là anh hùng, là người đàn ông mà tôi sùng bái nhất. Nhưng hai người đàn ông mà tôi yêu nhất đều vì cô mà hoàn toàn thay đổi!
Câu nói cuối cùng của cô ta ẩn chứa lạnh lùng rợn người, cô ta chỉ tay vào Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi không hề hoảng hốt mà tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Cô biết Dạ Đình Sâm đã từng có một quá khứ đen tối khi ở trong tổ chức, hắn rất ít khi nhắc tới chuyện đó, nhưng cô tin cho dù năm ấy hắn có giành được nhiều vinh quang hơn thì cũng không bằng được sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời.
Hơn nữa, cô hoàn toàn không thấy hứng thú với chuyện này.
Dạ Đình Sâm là người như thế nào, cô hiểu rõ nhất, cô không có năng lực chia sẻ quá khứ của hắn nhưng cô có thể làm bạn với hắn trong những tháng năm tương lai. Vì quá cố chấp với quá khứ nên Julia mới không tiếp nhận nổi sự thật trước mắt.
- Cô nói những điều này có mục đích gì?
Cô lạnh lùng hỏi.
Julia nghe thế liền bật cười.
- Có người nói với tôi, người càng phức tạp thì càng thích người đơn giản, vì thế K chọn cô. Hơn nữa cho dù không có cô anh ấy cũng không chọn tôi, vì tôi là cô chủ nhà William. Tôi nghĩ cũng thấy đúng, các người hiểu K, tôi cũng vậy, nhưng tôi cứ không tin ý trời đấy. Các người nói chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi cứ muốn ở bên anh ấy, chống lại mệnh lệnh của thượng đế, như thế có phải thú vị lắm không?
- Các người…
‘Các người’ ở đây chỉ ai?
Julia có ý gì?