Ngôi sao nữ có con riêng là chuyện mang tính chất hủy diệt, dù người có địa vị như Diệp Thiên Hạ cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng, Âu Duyên Tây đứng ra công bố đây là con gã, đồng thời cử hành hôn lễ với Diệp Thiên Hạ.
Đó là một buổi hôn lễ cực kỳ tuyệt vời. Dạ Đình Sâm cũng tham gia, Nhạc Yên Nhi dù không thể tới cũng theo dõi qua sóng truyền hình, cô cảm thấy mừng cho Diệp Thiên Hạ.
Nếu Diệp Thiên Hạ là vợ Âu Duyên Tây, hẳn cô cũng hiểu được đầu đuôi chuyện giả chết, vậy nên Nhạc Yên Nhi không nói gì thêm trước mặt Nina.
Quả nhiên, Diệp Thiên Hạ gật đầu, cười nói:
- Đúng, chị kết hôn rồi, em với chủ tịch Dạ có tình sẽ thành quyến thuộc thôi, tốt lắm.
Trong mắt Diệp Thiên Hạ không còn vẻ ưu thương và cô đơn như xưa mà thay vào đó là ấm áp, Nhạc Yên Nhi nghĩ hẳn cô và Âu Duyên Tây rất hạnh phúc.
Vậy là đủ rồi.
Ai cũng có câu chuyện và nỗi khổ tâm riêng, người ngoài không cần tìm hiểu sâu xa làm gì.
Nhạc Yên Nhi cười:
- Lâu không gặp, hay là tối nay cùng ăn cơm nhé, em có nhiều chuyện muốn nói với chị lắm.
- Được.
Diệp Thiên Hạ định đồng ý nhưng tiếng cười kỳ lạ của Nina đã cắt ngang:
- Chỉ sợ là không được rồi, chủ tịch Dạ đúng là không yên lòng nổi một phút, tự tới đón vợ rồi kìa!
Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, Dạ Đình Sâm tới? Cô không hề nhận được điện thoại hay tin nhắn nào, mà sao hắn biết mình xong việc sớm?
Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên bóng dáng cao to kia là Dạ Đình Sâm.
Diệp Thiên Hạ không muốn để Nhạc Yên Nhi khó xử nên nói:
- Không sao, em cứ về đi, sau này cơ hội gặp nhau còn nhiều.
Nhạc Yên Nhi cũng đành vậy, Dạ Đình Sâm đã tới, cô không thể để hắn về một mình.
Cô tạm biệt hai người rồi tới gần Dạ Đình Sâm:
- Sao anh lại tới? Xong việc cả chưa?
- Cũng ổn rồi, không yên lòng về em nên đến đón. Em lên xe trước đi, anh dọn đồ cho.
- Cùng làm đi.
- Lên xe trước đi, ngoài trời lạnh lắm, nếu em bị lạnh thì anh không nỡ.
Hắn mím môi cười nhạt khiến Nhạc Yên Nhi sững sờ.
Dạ Đình Sâm biết nói những lời thế này từ khi nào?
Dù hắn nói lời tình tứ luôn rất thẳng thắn nhưng luôn mang lại cảm giác lời hắn nói là lời thật lòng, vậy nên cô chưa bao giờ cảm thấy chán ngán.
Nhưng câu nói kia thật sự khiến cô chán ngấy, thậm chí còn nổi da gà.
Không thoải mái.
Ngay khi Nhạc Yên Nhi ngây ra, hắn đã mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe.
Nhạc Yên Nhi lập tức lên xe, Dạ Đình Sâm thì đi khuân đồ.
Trong xe có mùi rất lạ.
Rõ ràng là chỗ trước kia thường ngồi nhưng vì sao lại lạ như thế?
Cô sờ thành ghế, sờ đệm ghế, mọi thứ đều quen thuộc.
Chẳng mấy chốc, Dạ Đình Sâm đã đặt hết đồ vào cốp, vì hôm nay xong việc nên đồ cũng nhiều.
Cốp xe đóng lại, Nhạc Yên Nhi lại mở cửa xe, đi xuống.
Dạ Đình Sâm híp mắt hỏi:
- Sao thế? Bên ngoài lạnh mà?
- Em còn đồ trong studio, em đi lấy đã.
Cô bình tĩnh nói rồi định đi vào.
Nhưng chưa đi được hai bước, hắn đã bước tới, túm lấy cổ tay cô:
- Gì thế, để anh lấy cho.
- Nắp máy ảnh của em, nếu không có thì ống kính xước mất, mà em chẳng nhớ rõ là để đâu, em phải đi tìm xem.
Cô lo lắng nói.
- Anh đi cùng em.
Hắn thản nhiên đáp rồi nắm chặt tay cô, cùng đi vào studio.
Nhạc Yên Nhi chầm chậm trượt tay xuống rồi nắm lại tay hắn, hỏi:
- Sao tay anh lạnh thế? Sao không mặc cái áo len em tặng, cái màu đỏ ấy.
- Ra ngoài vội nên quên.
- Ồ, vậy à? Vậy anh đi tìm giúp em với, em đi vệ sinh. Tìm được sẽ có thưởng, không thấy phải bắt đền nhé!
Nhạc Yên Nhi cười, lắc lắc tay hắn.
Dạ Đình Sâm vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt nhìn cô rất bình thản.
Cô quay đi, chẳng ngờ hắn lại đột nhiên giữ tay cô lại:
- Đưa túi cho anh đi, không em đi vệ sinh cũng vướng.
- Được.
Cô không do dự mà bỏ túi xuống, cầm giấy ăn vào.
Dạ Đình Sâm nhìn túi xách, thấy cô đã đi, hắn mới tới gần.
Mở túi ra, bên trong không có di động.
Hắn nhíu mày, không biết có phải cô nhận ra vấn đề gì không, hắn lấy một khẩu súng ngắn bên hông ra, giấu phía sau rồi chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.
Cô trốn trong phòng vệ sinh gọi cho Dạ Đình Sâm nhưng không ai nghe máy.
Cô gửi tin nhắn tới rồi định gọi cho phu nhân Minh Tú.
Người kia không phải Dạ Đình Sâm!
Vì cô chưa bao giờ tặng hắn áo len đỏ, Dạ Đình Sâm cũng không mặc màu nổi như vậy.
Người đàn ông kia trả lời qua loa nên đã bại lộ.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa bên ngoài bị đạp ra.
Tim Nhạc Yên Nhi như ngừng đập, không ngờ hắn lại tìm ra nhanh như thế.
Tiếng giày da nện trên mặt đất mỗi lúc một gần, hắn đẩy từng buồng vệ sinh ra rồi vào kiểm tra.
Cô trốn ở phòng cuối, chẳng mấy mà hắn sẽ tìm tới.
- Nhạc Yên Nhi, em ở trong à?
Giọng vừa vang lên, cô cảm thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm gọi lại.
Cô vội nghe rồi nói:
- Dạ Đình Sâm, em ở studio, mau tới...
Hai chữ "cứu em" còn chưa nói xong, chẳng ngờ cửa đã bị đạp ra, cô giữ cửa, điện thoại rơi xuống đất.
"Dạ Đình Sâm" ở ngoài đã không còn bình thản như khi nãy, hắn nổi giận, lôi cô ra ngoài. Chút sức của cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm ở đầu dây bên kia, cô cuống lên:
- Dạ Đình Sâm, mau cứu em, có chiếc Roll-Royce đen, biển số xe... Đừng, buông ra, cứu với!
Cô dốc hết sức để cung cấp thêm thông tin nhưng điện thoại đã bị hắn đá vào bồn cầu.
Cô bị kéo ra khỏi phòng vệ sinh và cưỡng chế lên xe.
Người cô nện mạnh vào ghế dựa, Nhạc Yên Nhi đau tới nhíu mày.
"Dạ Đình Sâm" vội lên xe, hắn chửi bới, lấy một miếng khăn từ ghế sau ra, bịt mặt Nhạc Yên Nhi lại, mũi thuốc mê tràn ngập khoang mũi khiến ý thức cô ngày một mơ hồ.
Cuối cùng, mọi thứ trước mắt trở nên đen kịt.
"Dạ Đình Sâm" ném khăn sang một bên, tức giận nói:
- Mẹ nó, con này thông minh thế, khó xơi thật! Mau về giao người để khỏi bị chú ý.
Hắn mau chóng khởi động xe, chiếc xe lao vút đi.