- Dạ Đình Sâm, trước kia tôi không chịu thua nhưng lần này tôi nhận thua. Tôi không ngờ mình sẽ thua dưới tay một Dạ Đình Sâm đã bị phụ nữ làm cho mềm yếu.
- Thứ cô ấy mang tới cho tôi không phải là yếu mềm mà là mạnh mẽ. Nếu không có cô ấy, tôi sẽ không bí quá hóa liều. Có lẽ bây giờ tôi vẫn chỉ là người thừa kế bị Mike khống chế thôi, không có tư tưởng riêng, càng không có cuộc sống riêng. Tôi nên cảm ơn cô ấy mới phải.
Nhắc tới Nhạc yên Nhi, lạnh băng của hắn vỡ vụn, hắn mỉm cười.
Nhắc tới người mình yêu, Dạ Đình Sâm sẽ cười.
Nghe vậy, Norman cũng phải suy nghĩ.
Anh ta phải thừa nhận mình hâm mộ Dạ Đình Sâm.
Dù long đong nhưng người bên cạnh vẫn là người cũ, tình cảm không thay đổi, thậm chí tình mỗi lúc một sâu.
Norman luôn bận rộn công việc nên không ở lại bệnh viện lâu.
Nhạc Yên Nhi đang rửa hoa quả, cô không biết bọn họ đã nói chuyện xong chưa nên định tới xem một chút, chờ lát nữa lại vào.
Chẳng ngờ cô vừa tới cửa phòng thì thấy Norman đi ra.
Hai người nhìn nhau, anh ta khựng lại.
Nhạc Yên Nhi lễ phép nói:
- Chào ngài Norman.
- Rảnh không? Nói chuyện được chứ?
Anh ta hỏi.
Cô đi cùng anh ta tới cuối hành lang.
- Chuyện của hai người tôi đã biết. Vết thương của cô sao rồi, đỡ chưa?
Nhìn vết thương trên mặt Nhạc Yên Nhi, anh ta quan tâm hỏi han.
Norman là người đàn ông cứng rắn, hơn nữa lại chỉ toàn tiếp xúc với đàn ông nên rất mất tự nhiên khi nói những lời này.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt một lát mới đáp:
- Đỡ... đỡ nhiều rồi, ăn được ngủ được, chạy được nhảy được, đỡ lắm rồi.
- Dạ Đình Sâm thì sao?
Hỏi tới Dạ Đình Sâm, vẻ mặt Norman mất tự nhiên hơn nhiều. Anh ta đứng thẳng, lông mày nhíu lại nhìn cô chằm chằm.
- Mấy hôm nay anh ấy ổn, vì bị thương ở tim nên khá phiền. Cứ vài ngày sẽ phải khám một lần, tôi không hiểu nhiều từ ngữ y học nhưng tình trạng cũng không quá đáng lo.
- Vậy à?
Norman nói rồi vỗ vai cô:
- Phải quan tâm chăm sóc anh ta cho tốt vào, anh ta làm cho cô rất nhiều chuyện. Mike đã bị bắt, coi như đây là món nợ ân tình tôi nợ anh ta, hôn lễ của hai người tôi cũng chưa kịp tặng quà nên vài ngày nữa tôi sẽ gửi tới.
- Mike bị bắt? Có chuyện gì vậy?
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên.
- Ồ, Dạ Đình Sâm không nói với cô à?
Norman thấy cô kinh ngạc thì biết Dạ Đình Sâm vì bảo vệ cô đã không nói với cô bất cứ điều gì. Quả đúng là tốn nhiều công sức.
Bây giờ Mike đã vào tù, nói cho cô biết cũng không sao, thậm chí có thể xúc tiến tình cảm vợ chồng nữa.
Thế nên anh ta mới nói:
- Thật ra Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị từ trước. Việc cho Trần Lạc nghỉ bệnh là giả, mục đích là để cậu ta tiện tìm kiếm chứng cớ phạm tội của Mike thôi. Trong một tháng này, cậu ta đã vất vả điều tra và nghi ngờ gia tộc Mike cấu kết với trùm buôn thuốc phiện, mà sự thật cũng là như vậy. Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Mike bị bắt, hội đồng quản trị như rắn mất đầu, chuyện nhà họ Dạ khống chế LN chỉ là sớm muộn. Coi như anh ta đã hoàn thành lời hứa với cô rồi.
Ngay từ khi họ vừa bên nhau, hắn đã sắp xếp tất cả để cô và Vãn Vãn có tương lai tốt đẹp.
Người đàn ông này xưa nay chưa bao giờ nói việc mình làm cho người khác, hắn chỉ một mình làm, cố gắng làm rồi cũng không nói lời nào cả.
Bây giờ biết được tất cả, cô chỉ thấy đau lòng.
- Cảm ơn anh đã cho tôi biết tất cả, tôi muốn hỏi một câu, giờ hai người còn là kẻ địch không?
Cô hỏi rất dè dặt, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, chỉ sợ bỏ qua mất câu trả lời của anh ta.
Norman nghe vậy thì yên lặng, hẳn là cũng đang suy nghĩ.
- Có lẽ là.
Một kẻ địch không thể nào vượt qua.
Câu trả lời này khiến Nhạc Yên Nhi sợ hãi, chẳng ngờ Norman lại nói tiếp:
- Yên tâm, LN không còn là thế lực đối địch với Capet nữa rồi, nên dù tôi với anh ta là kẻ địch thì cũng chỉ là kẻ địch không bao giờ giao đấu thôi. Đáng tiếc Dạ Đình Sâm không phải phụ nữ, nếu không tôi sẽ theo đuổi anh ta bằng mọi giá.
- Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
- Dạ Đình Sâm rất ưu tú lại có sự cuốn hút khiến người khác phải thuận theo. Trước kia tôi chỉ bội phục anh ta nhưng bây giờ tôi thấy anh ta mạnh hơn tôi. Có phải anh ta có cô em gái tên là Dạ Vị Ương không? Anh trai như thế thì hẳn em gái cũng sẽ không kém, tôi đi xem cô ấy có giống Dạ Đình Sâm không, nếu phù hợp thì lấy về nhà làm vợ, lại còn giải quyết được vấn đề cá nhân. Đúng, cứ thế đi.
Norman càng nói càng hưng phấn, tựa như anh ta đã nhìn thấy cảnh thoát FA của mình nên lập tức đi mất.
Nhạc Yên Nhi ngây ra như phỗng.
Nếu không phải năng lực hiểu của cô có vấn đề thì Norman muốn tìm một người giống Dạ Đình Sâm?
Sự cuốn hút khiến người khác phải thuận theo.
Vậy là anh ta cũng quỳ dưới gấu quần Dạ Đình Sâm hả?
Nhạc Yên Nhi muốn khóc quá, Dạ Đình Sâm làm phụ nữ điên đảo thì thôi đi, sao ngay cả đàn ông cũng bị hấp dẫn?
Cô ủ rũ vào phòng bệnh, tức giận đặt đĩa trái cây lên bàn.
- Sao? Ai chọc giận em thế?
Dạ Đình Sâm hỏi.
Nhạc Yên Nhi mấp máy môi, do dự một chút, cô mới hỏi:
- Dạ Đình Sâm, từ nhỏ anh đã không thích phụ nữ, vậy vì sao nhiều năm thế rồi anh không cong? Bên cạnh anh toàn là đàn ông, thư ký là nam, quản gia là nam, người giúp việc toàn nam, có mỗi một dì nấu cơm thì anh không gặp được. Sao anh không cong?
Trước đó, khi Anjoye nói Dạ Đình Sâm gay là cô tin ngay, đó cũng là vì hắn thực sự giống gay. Ngoài cô ra thì hắn từ chối tất cả phụ nữ.
Lời của Norman khiến cô nhớ tới vấn đề này.
- Sao thế? Em mong anh đồng tính lắm à?
Hắn híp mắt hỏi.
Nếu cô chú ý lắng nghe thì sẽ thấy giọng nói của hắn rất giảo hoạt, có mùi âm mưu.
- Tất nhiên là không, em tò mò thôi. Anh không thấy lạ à? Anh thường xuyên đi xa nhà với Trần Lạc, bên cạnh thì toàn nam, chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ gì?
Cô càng nói càng quá.
Sắc mặt hắn tối lại nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Nắng hơi chói, anh khó chịu quá, em kéo rèm vào đi.
Nghe vậy, cô vội vàng đứng dậy kéo rèm rồi về lại bên giường.
Đang định tiếp tục chủ đề kia, chẳng ngờ hắn đã ôm lấy eo cô. Sau đó, cô lập tức bị hắn đè xuống.
Phần trước
Phần sau