Nhạc Vãn Vãn chán nản ngồi sụp xuống sofa, vừa vẽ vòng tròn vừa hỏi:
- Chú Adler ơi, có khi nào cháu không phải là con ruột của ba không?
- Cô chủ chắc chắn là con ruột của chủ tịch.
- Nhưng mà… Sao cháu cứ có cảm giác mình được nhặt ở thùng rác về ấy? Cháu chỉ muốn có nhiều người thương mình hơn mà giờ toàn thấy người đến canh chừng mình thôi là thế nào! Tim cháu đau quá đi, lúc họ khoe ân ái chẳng nghĩ gì đến cảm giác của một đứa trẻ tội nghiệp cả! Đúng là… rất tàn nhẫn…
- Cô chủ…
Adler vẫn muốn khuyên con bé.
Nhưng Vãn Vãn đã đứng phắt dậy:
- Thôi, cháu đi tìm thằng nhóc Evan chơi cùng đây!
Adler nghe thế lập tức đi chuẩn bị xe, hộ tống Nhạc Vãn Vãn ra ngoài.
Trên đường đi, cô bé cúi đầu nghịch di động một lát, xong đột nhiên quay ra nói với tài xế:
- Chú ơi, đằng sau có xe đi theo chúng ta phải không?
Tài xế nghe thế mới nhìn qua kính chiếu hậu, đúng là thấy một chiếc xe màu đen đi cách họ một đoạn, không nhìn được biển số, cũng không chắc chiếc xe đó có phải đang theo dõi họ hay không.
- Chắc không phải đâu cô chủ.
Ông ta nhìn Nhạc Vãn Vãn ngồi ghế sau bằng ánh mắt kinh ngạc, bởi vì chính ông ta còn chưa thấy cô bé ngẩng đầu lên chút nào thế mà đã có thể nhận ra có xe đi phía sau.
Cô bé bất đắc dĩ chống cằm, đây không phải lần đầu tiên nó bị theo dõi, mỗi lần đều không cùng loại xe, hơn nữa biển số còn không giống nhau, nó thấy đến lần thứ ba rồi mới khẳng định là có người bám đuôi.
Mỗi lần đều duy trì khoảng cách nhất định, nhìn qua rất giống vô tình đi chung đường thôi, nhưng cái khoảng cách an toàn thế này thật sự rất đáng nghi.
Nhìn như không thể theo sát được nhưng lại không để mất dấu.
- Chú tăng tốc đi, đến chỗ rẽ tiếp thì rẽ ngoặt vào, để xem có cắt đuôi được chiếc xe kia không.
Nhạc Vãn Vãn sầm mặt ra lệnh.
Tài xế làm theo, vốn đang đi thẳng nhưng lại đổi lái rẽ ngoặt, xe phía sau bị bất ngờ nên đến tận chỗ rẽ mới phát hiện ra, vội vàng đi theo.
Nhưng xe của họ đã mất dấu giữa dòng xe cộ đông đúc, hơn hơn nữa đây là đường một chiều, lên một đoạn lại còn một chỗ rẽ khác.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, lao vút qua cột đèn giao thông, nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe phía sau.
Mà Nhạc Vãn Vãn như đế vương, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo như thể đang xem thường chiếc xe bám đuôi ngu ngốc kia.
Cô bé ra lệnh rẽ từng khúc cua một, tài xế cũng bị làm cho váng đầu như thế nó không tin chiếc xe kia còn theo nổi.
Cuối cùng xe dừng trước cửa nhà Evan mà tài xế vẫn chưa hiểu gì:
- Giờ chúng ta đang ở đâu đây cô chủ? Đã đến nơi rồi à?
Nhạc Vãn Vãn nghi hoặc nhìn ông ta:
- Không phải chú là người lái xe à? Chẳng lẽ chú không biết đường sao?
Lái xe nhìn gia huy nhà Louis mới nhận ra, ông không khỏi thầm giật mình.
Cô chủ nhỏ nhớ rõ đường thế, chẳng lẽ đã thuộc hết bản đồ rồi sao?
Ông ta nuốt nước miếng, dè dặt hỏi:
- Cô chủ học thuộc hết bản đồ đấy à?
- Học bản đồ làm gì? Mấy thứ này không phải chỉ cần nhìn một cái là đủ nhớ rồi à?
Nhạc Vãn Vãn vẫn khoanh tay, ngếch cằm nói, sau đó mới ung dung bước qua cửa sắt.
Giờ nó là thiên kim tiểu thư của tập đoàn LN, ai cũng phải tôn trọng nó vài phần, với lại cũng không phải lần đầu tới nhà Evan, đám vệ sĩ gác cổng đều biết rõ cái uy của bà cô trẻ này rồi, mỗi lần nó đều dạy dỗ cậu chủ nhà họ một trận nên thân, lại còn giành cả quần áo của thiếu gia để mặc nữa. Cứ thấy Evan mặc đồ đẹp là nó lao đến lột luôn, chuyện cướp đồ khiến cậu chủ nhà họ chỉ còn độc một chiếc qυầи ɭót diễn ra như cơm bữa.
Đến bọn họ là người làm mà còn thấy mất hết cả thể diện.
Gia tộc Louis cũng rất có tiếng tăm tại Anh, dù không bằng LN nhưng đã đủ để người khác phải kính trọng.
Thiếu gia nhà họ cũng là người thừa kế được cả gia tộc o bế nha, sau có thể bị người ta bắt nạt thế được chứ?
Lần đầu tiên Evan bị lột đồ lão gia chủ đã lập tức gửi thϊế͙p͙ mời đến biệt thự của Dạ Đình Sâm, nhưng không ngờ đi được nửa đường thì bị Evan chặn lại.
Dù còn bé nhưng thằng nhóc đã có chính kiến riêng, nó nói tất cả đều do nó tự nguyện khiến lão gia chủ không làm gì được nữa.
Từ đó về sau Evan mời nhà thiết kế nổi tiếng giúp nó làm thật nhiều đồ đẹp, rồi cứ thế ngồi chờ Nhạc Vãn Vãn đến lột đồ thôi.
Evan đang ở trong thư phòng, nghe báo tiểu ma đầu kia lại tới thì không nhịn được cười.
Nó lập tức căn dặn:
- Mang quần áo mới của tôi tới đây.
Ngay sau đó có nhà thiết kế nhanh chóng mang đồ đã được chọn lựa kỹ càng tới.
Evan mặc xong còn cẩn thận ngắm mình trong gương rồi mới tươi cười xuống nhà dưới.
Lúc này Nhạc Vãn Vãn cũng đã vào trong phòng khách, xuyên qua hành lang hoa lệ, đang đi đến đầu cầu thang thì vừa hay thấy Evan đi xuống.
Đôi mắt của Nhạc Vãn Vãn liếc qua một cái, cứ có cảm giác mỗi lần mình tới thẩm mỹ của thằng nhóc Evan này lại nâng cao không ít.
Trước kia có cảm giác như nhà giàu mới nổi, đồ gì cũng phải màu vàng mới chịu, giấy dán tường vàng nhạt, đồ trang trí màu vàng, đèn cũng màu vàng nốt. Càng đáng sợ hơn là trong nhà họ toàn là đồ dùng bằng vàng! Dù không phải vàng thật thì cũng là mạ vàng.
Nó biết gia tộc Louis trước kia là họ của hoàng gia, chắc chắn rất giàu, nhưng trắng trợn khoe khoang thế này nó vẫn là lần đầu tiên được thấy.
Với lại nghe nói gia chủ đời này rất thích vàng, giống như truyện thần thoại có con rồng phương Tây thích nhất là những thứ lấp lánh.
Lần đầu tới nó đã không tránh được dè bỉu.
Lần thứ hai tới giấy dán tường đã được thay hết, dụng cụ bằng vàng cũng bị cất đi, tranh treo tường đổi thành những bức có tiếng của các danh họa.
Lần thứ ba tới thì từ thảm trải sàn đến sofa cũng đều đổi thành kiểu dáng trong lành nhẹ nhàng như ở một biệt thự thôn quê, trong phòng cũng thấy đặt bình sứ cắm hoa tươi, tóm lại là phẩm vị càng ngày càng khá.
Lúc này Evan xuất hiện trước mặt nó, trên người mặc một chiếc áo len đan màu trắng, dưới là quần âu đen giản dị, còn khoác một chiếc áo dạ dày, nhìn cực kỳ đẹp trai, đúng tiêu chuẩn một quý ông người Anh.
Evan mới sáu tuổi nhưng đã cao hơn bạn cùng trang lứa nhiều, xem ra sau này chắc chắc không thể thấp bé được.
Vãn Vãn vừa nhìn đồ cậu nhóc mặc thì đôi mắt lập tức tỏa sáng, vội vàng lao đến kéo áo khoác của nó, lôi một mạch Evan từ trên cầu thang xuống dưới.
- Thằng nhãi này, thẩm mỹ lại cao hơn rồi! Nhanh cởi đồ cho chị đây, chị sẽ tha cho mi khỏi chết!
Evan thì vẫn là bộ dáng khúm núm lần đầu gặp, sợ sệt cởi đồ rồi nâng bằng cả hai tay dâng lên cho Vãn Vãn.
Giờ đã là tháng mười một, trong phòng có dùng điều hòa âm tường loại tốt nhất nhưng đột nhiên cởi đồ vẫn sẽ cảm thấy rất lạnh.
Nó cởi xong thì lạnh đến run người, bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn thấy thế cũng không đành lòng, lại cởi áo khoác của mình xuống khoác cho nó:
- Đây là áo mẹ tôi mua, lát nữa nhớ phải trả đấy nhé.
- Thế… vì sao cậu cướp quần áo của tôi, lại còn không trả tôi nữa?
Evan chớp đôi mắt to, giả vờ như ngây thơ hỏi.
Nhạc Vãn Vãn nghe thế lườm nó một cái, hai tay chống nạnh như một mụ đàn bà chanh chua chính hiệu.
- Thế mà gọi là cướp à? Không phải tự cậu dâng lên cho tôi hả?
Phần trước
Phần sau