Đúng lúc này, cánh cửa bị mở toang ra, người hắn ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng xuất hiện ngay trước mắt.
Ánh nắng đầu thu chiếu xuống, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái đi, hãy còn hằn vết nước mắt chưa khô, đôi mắt xinh đẹp đỏ rực sũng nước.
Gương mặt đã xuất hiện bao lần trong mơ, nay rốt cuộc cũng thật sự xuất hiện ngay trước mặt.
- Yên Nhi...
Dạ Đình Sâm ngơ ngác không nói được gì ngoài việc thì thào tên cô.
Vãn Vãn thấy cô đi ra thì lập tức hớn hở nhào qua ôm chầm lấy, vội nói:
- Cuối cùng mẹ cũng ra rồi, chúng ta không tham gia hội thao nữa, mẹ đừng giận nhé!
- Ai bảo không tham gia hả, khi nãy mẹ nghĩ đến vài chuyện đau lòng nên mới khóc thôi. Giờ không sao rồi, chúng ta đi thi thôi!
Cô cất lời, giọng nói thoáng run rẩy.
- Thật ư?
Đồng tử của Dạ Đình Sâm đột nhiên co rụt lại, dè dặt nhìn cô.
Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, khẽ gật đầu.
Trong lòng Dạ Đình Sâm mừng rỡ, không kềm được cảm tình trong lòng mình, bước lên ôm cô vào lòng, sau đó thành công đẩy Vãn Vãn sang một bên!
bb giật mình, đang định giãy ra, nào ngờ giọng hắn lại run rẩy vang lên bên tai:
- Xin em đừng đẩy anh ra.
Xin em...
Anh lại dùng hai chữ này ư?
Bàn tay vừa giơ lên của cô lập tức cứng lại giữa không trung, con tim loạn nhịp, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng.
Thình thịch thình thịch...
- Anh từng muốn ôm lấy em vô số lần trong mỗi giấc mộng, nhưng lần nào cũng đều giật mình tỉnh giấc. Bây giờ, anh không bao giờ muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng này nữa.
Hắn ôm ghì lấy cô, áp sát đầu cô vào ngực mình.
Nơi đó là tiếng tim đập rộn lên từng hồi!
- Em nghe đi, nó bảo là rất nhớ em.
Có một loại nhung nhớ, có thể vượt qua sống chết, ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa.
Loại tình cảm này cũng như ủ rượu vậy, càng lâu thì mùi vị càng thấm nồng.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì buông tay xuống, cuối cùng... Cô không có động tác gì nữa.
Anh không biết rằng cô từng mơ thấy vòng tay ôm của anh bao nhiêu lần đâu.
Nhạc Vãn Vãn thật sự không đành lòng phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ này.
Cô bé nhìn họ ôm chặt lấy nhau, trong lòng vừa ghen tị lại ủ rũ, nháy mắt lại sinh ra cảm giác mẹ mình bị cướp mất.
Người nọ trông có vẻ rất đáng thương, mẹ nhìn cũng rất đau lòng, cô bé thật sự không nỡ.
Nhưng...
Hội thao sắp bắt đầu đến nơi rồi, cô bé nhất định phải để cho Đinh Đang biết rõ ba của ai đẹp trai hơn mới được!
- À này... Cuộc thi...
Cô bé ấp úng nói, chỉ tay về phía hội thao, sau đó lại chỉ hai người đang ôm nhau.
Nhạc Yên Nhi lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, đẩy hắn ra một cái rồi nói:
- Sắp bắt đầu thi rồi, chúng ta mau qua bên kia đi!
- Ừ.
Hắn thuận thế nắm tay Nhạc Yên Nhi, khiến cô giật thót.
Hắn bình tĩnh nói:
- Vợ chồng đi vào đều thế này cả mà?
Hắn nói rất có lý, khiến cô há miệng không biết phải nói sao, hơn nữa hắn cũng tự nhiên nắm tay Vãn Vãn, cảnh tượng này trông mới ấm lòng làm sao.
Vãn Vãn đã nói với cô giáo xin đổi thứ tự trước rồi, nên giờ họ là gia đình thi đấu sau cùng, may mà vẫn còn kịp giờ.
Trên một đường băng có bốn gia đình, thi đấu tiếp sức, ban đầu là các bé chạy đến chỗ ba, sau đó hai cha con chạy hai người ba chân đến chỗ mẹ, tiếp theo là một nhà ba người cùng chạy, ai đến đích trước thì người đó thắng.
Sau đó lại chọn ra nhà đứng đầu mỗi cuộc thi để tiếp tục so tài, xác định giải nhất nhì ba.
Nhạc Vãn Vãn và Đinh Đang đứng trên đường chạy, tất cả mọi người đều đứng vào chỗ của mình.
Sau đó Đinh Đang lại ngơ ngác nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm, tiếp theo lại bảo:
- Vãn Vãn, có phải bạn chơi ian không? Có phải cậu mời ông tiên đến giúp không thế?
- Ông tiên gì chứ! Đó là ba ruột hàng thật giá thật của mình đấy, lúc trước ba mẹ mình ly hôn, bây giờ làm lành rồi có được không? Sao hả, ba mình đẹp trai không?
- Đẹp! Đẹp đến mức muốn hun chú ấy một cái luôn! Ba mẹ bạn ai cũng đẹp mà sao bạn bình thường thế, cứ như con trai ấy? Vãn Vãn... có phải bạn được nhặt ở ngoài đường hay không?
Đinh Đang chần chừ một lúc rồi chợt hỏi.
Bạn nhỏ Vãn Vãn nghe xong thì thiếu chút nữa đã hộc máu tại chỗ.
- Sao mà là nhặt được! Rõ ràng mình cũng đẹp mà!
Là ăn mặc kiểu con trai thôi, nhưng đâu có ảnh hưởng gì đến gương mặt đẹp xuất sắc của cô bé đâu!
Mắt không đủ to à? Da chưa đủ trắng à? Mũi cao chót vót thế này mà?
Tập hợp đủ hết gene tốt của cả ba lẫn mẹ, sao mà bình thường được! Đinh Đang là cái đồ cận thị, lại còn bảo mình xấu, đúng là không còn thiên lý mà!
- Vậy hả? Nhưng mình thật sự cảm thấy bạn không giống ba mẹ bạn chút nào, mẹ bạn xinh như thế, ba lại đẹp trai như thế...
Nhạc Vãn Vãn quyết định kệ xừ con bé thẩm mỹ lệch kia, mắc công ảnh hưởng đến thi đấu của mình.
Đúng lúc này, tiếng súng hiệu vang lên!
Tất cả học sinh đều chạy, Vãn Vãn lao lên dẫn đầu, còn lại Đinh Đang thì kéo áo cô bé, không thèm để ý đến quy tắc thi đấu, chạy lấn sang lằn đường của cô bé.
- Vãn Vãn... bạn chạy chậm đã... chậm chút đi... mình, mình chạy không nổi...
- Buông tay ra!
- Không... Mình không buông...
Đúng lúc này, ba của Đinh Đang lại lấy một túi chocolate ra vẫy:
- Đinh Đang, con nhanh lên nào!
Hai mắt của bạn nhỏ Đinh Đang lập tức lóe sáng, buông áo của Nhạc Vãn Vãn ra, thở hồng hộc cắm đầu chạy bạt mạng, tốc độ còn nhanh hơn cả Vãn Vãn.
Sức mạnh của Chocolate đúng là thần kỳ!
Cuối cùng Vãn Vãn cũng chạy đến bên cạnh Dạ Đình Sâm. Dạ Đình Sâm ngồi xổm xuống, cột dây vào chân cả hai, thản nhiên nói:
- Lát nữa nhớ nghe chỉ lệnh của ba, chỉ được đúng không được sai, đã biết chưa?
- Hứ, con có bị ngu đâu!
Cô bé kiêu ngạo nhướng mày, hất cằm.
Hai người nhanh chóng chạy tới, Dạ Đình Sâm cố gắng chạy chậm lại, điều chỉnh cho khớp với cô bé, ban đầu còn hô 1 2 1 2, nhưng sau này phát hiện Nhạc Vãn Vãn có thể phối hợp ăn khớp với tiết tấu của mình, hoàn toàn không mắc sai lầm thì ngưng hẳn không hô nữa.
- Đã nghĩ được lát nữa sẽ nói gì với mẹ con chưa?
Hắn dõi mắt nhìn phí trước, tầm mắt quanh quẩn ở chỗ Nhạc Yên Nhi, ánh mắt dịu dàng đến chảy cả nước.
- Cứ yên tâm để đấy cho con, mà ba đấy, đừng có chọc mẹ khóc nữa. Mà sau này ba cũng phải chú ý hành vi của mình vào, ban ngày ban mặt lại đi chọc người ta, làm thế là thiếu đạo đức lắm!
- Ba là ba của con!
- Bây giờ hai người không hề có ràng buộc pháp lý gì, hơn nữa mẹ cũng đổi cả thân phận rồi, thế nên con không thể xem là con của ba, nên xin chú già hãy chú ý lời ăn tiếng nói của mình vào.
Cô bé tức giận nói.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhướng mày, đôi mắt đen láy trở nên thâm thúy hơn.
Con nhóc này đang tuyên chiến với mình đấy à? To gan đấy!
- Chờ con có bản lĩnh ấy rồi hãy nói.
Hắn thản nhiên nói, sau đó nhanh chóng chạy tới trước mặt Nhạc Yên Nhi.
Phần trước
Phần sau