Chẳng mấy chốc đã đến ngày cử hành hội thao.
Nhạc Yên Nhi đặc biệt xin nghỉ làm vì sợ một mình Nhạc Vãn Vãn sẽ thấy xấu hổ.
Có những hạng mục cần phải có ba người hoàn thành, cho nên căn bản không thể nào tham gia được.
Sáng sớm cô đã thức dậy, vốn muốn động viên con gái một chút, nhưng lại phát hiện trong phòng trống rỗng, trên bàn chỉ có một tờ giấy nhắn.
Vãn Vãn đã đến trường rồi!
Gần đây con bé rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ hỏi về ba nữa, cả tháng nay đi học, con bé cũng tỏ ra khá bình tĩnh trước những tiếng hỏi han trêu chọc của bạn bè.
Nhưng sao lần này con bé lại bướng thế chứ?
Cô vội lái xe đến trường học. Bên trong sân trường vô cùng nhộn nhịp, phụ huynh đứng kề bên nói chuyện với nhau.
Còn 10 phút nữa mới bắt đầu khai mạc hội thao, trên khán đài đã ngồi kín người, cũng có không ít phụ huynh đã thay đồ thể thao màu đỏ và xanh.
Cô chen trong đám người cố gắng tìm bóng dáng Vãn Vãn, con bé cao hơn mấy cô nhóc khác nên tìm ra cũng không khó gì.
Con bé mặc áo thể thao màu trắng, ống tay còn đeo băng của đội đỏ.
Một mình Vãn Vãn sao có thể tham gia chứ?
Cô bước tới gọi:
- Vãn Vãn, chúng ta về nhà thôi.
- Rốt cuộc mẹ cũng tới, sắp sửa bắt đầu rồi, mẹ mau đi thay đồ đi!
- Mấy mục sau này chúng ta không chơi được! Bắt đầu còn phải có lập đội với ba, con bảo mẹ tham gia thế nào được? Vãn Vãn, đừng bướng nữa nhé? Mẹ đưa con đến công viên chơi có được không?
Trong lòng Nhạc Yên Nhi hổ thẹn không thôi, không nỡ nói nặng con gái một câu.
Cô hiểu được mong muốn có ba tham gia cùng của con bé, nhưng cô từng nói với con bé là ba nó đã mất từ lâu, bây giờ có tìm đại một người ra cũng không kịp nữa!
- Ai nói con không có ba, ba đi thay đồ rồi, sẽ về ngay thôi!
Nhạc Yên Nhi giật mình:
- Ở đâu ra chứ, con nhờ ai giả mạo hả?
- Con cũng không biết nữa, thuê giá 20 đồng ở ven đường đấy ạ, cao ráo đẹp trai lắm, đưa ra hãnh diện dễ sợ luôn, như vậy thì người ta sẽ chẳng nói con không có ba nữa!
- Nhưng... đây chỉ được nhất thời thôi!
- Con bảo với bạn bè là ba mới đang theo đuổi mẹ, con sẽ có ba ngay thôi! Mẹ, mẹ đồng ý đi mà, bằng không thì mất trắng 20 đồng đó!
Cô bé mếu máo nắm tay của Nhạc Yên Nhi, đôi mắt ngập nước, Nhạc Yên Nhi nhìn mà thấy lòng mình se lại.
Nhạc Vãn Vãn vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ khóc lóc, nhưng lần này lại khóc như thế.
Trong lúc cô đang khó xử thì lại nghe Nhạc Vãn Vãn nói tiếp.
- Mẹ, con đã nói với Đinh Đang, lát nữa phụ huynh lập đội xong sẽ đến gặp nhà bạn ấy, nếu mẹ không tham gia thì bạn ấy sẽ không chơi với con nữa. Ở lớp con chỉ có một người bạn thôi. Mẹ, con muốn tham gia lắm, mẹ đồng ý có được không?
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn mở miệng năn nỉ cô, sao mà cô nỡ từ chối được chứ?
- Được rồi được rồi, mẹ đi thay đồ, chúng ta là nhóm bao nhiêu? Chắc là còn thời gian để chuẩn bị chứ?
Lập nhóm với một người đàn ông xa lạ, ít nhất cũng phải trao đổi trước, bằng không hạng chót thì xấu hổ lắm!
- Có có có, chỉ cần mẹ đến là được rồi, con đi khoe với Đinh Đang cái đã!
Nhạc Vãn Vãn cười toe.
Nhạc Yên Nhi đi thay đồ, vài người mẹ trẻ vừa thay đồ vừa nói về con cái của mình, cô bỗng nghe thấy tên của Vãn Vãn.
- Cô bé Vãn Vãn học chung lớp với con gái chị ấy, nghe giáo viên nói hình như cô bé ấy bị tự kỷ à?
- Lần trước tôi thấy con bé đấy rồi, cứ lầm lầm lì lì, ánh mắt của nó cứ... Không biết phải nói sao, cứ như không thèm để cái gì vào mắt hết ấy. Con gái tôi ngồi trước nó, nghe giáo viên nói hình như con bé không có ba thì phải? Chỉ có một người mẹ trẻ, mẹ thì sửa soạn đẹp đẽ, con thì như đứa con trai, không biết cô ta dạy con cái kiểu gì! Tôi còn sợ con tôi bị con bé ấy làm hư đây.
- Con bé ấy cũng không ăn chung trong trường, ngày nào cũng mang theo lồng cơm ngồi ăn một mình, lần trước tôi mang cơm cho con mình có thấy nó, trông thấy tội nghiệp lắm.
...
Những người kia nói đến là hăng say.
Tội nghiệp ư...
Lại đi dùng hai chữ này để hình dung Vãn Vãn nhà cô ư?
Ánh mắt của Nhạc Yên Nhi sa sầm xuống, rất muốn bước lên vặc lại, nhưng mới nhích một cái thì lại thôi.
Vãn Vãn không có ba cũng là sự thật, con bé không thích chơi với bạn học cũng là thật, giáo viên hiểu lầm con bé bị tự kỷ, mời cô đến nói chuyện vài lần cũng là thật.
Biết bao sự thật bày ra đó, cô có thể nói gì được đây.
Nhưng lẽ nào lại mặc cho bọn họ nói vớ vẩn như thế ư?
Cô suy nghĩ vài giây, sau đó hít sâu một hơi rồi cất lời.
- Sao hả? Các người xem thường gia đình đơn thân à?
Nhạc Yên Nhi lạnh giọng hỏi.
- Cô là... mẹ của Vãn Vãn ư?
Bà mẹ trẻ tuổi khi nãy vừa mở miệng bảo Nhạc Vãn Vãn tội nghiệp liếc mắt nhìn Nhạc Yên Nhi một cái.
- Có gia đình ai là thập toàn thập mỹ đâu, gia đình đơn thân cũng là chuyện bình thương. Nếu các người là mẹ đơn thân thì cũng muốn con mình bị nói như thế à?
- Này này, cô ăn nói kiểu gì thế hả? Là con cô nó dở người, mắc chứng tự kỷ chứ liên quan gì đến chúng tôi? Sao cô ăn nói không biết điều thế hả?
Một bà mẹ trong đó tức giận bèn mắng.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cười khẩy:
- Con gái tôi bị tử kỷ? Các người có chắc không? Con gái tôi rất hoạt bát đáng yêu, lại còn thông minh, lát nữa các người sẽ biết.
Nói xong thì xoay người đi. Cô mặc một bộ quần áo thể thao bó sát màu trắng, tôn lên vóc người nóng bỏng.
28 tuổi mà còn giữ được dung mạo và dáng người 18 tuổi thế này, khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ.
Cô siết chặt nắm tay, hôm nay nhất định phải phối hợp cho tốt, khiến đám người kia biết rõ Vãn Vãn là một cô bé thông minh đáng yêu!
Cô vừa ra cửa thì đã thấy Vãn Vãn đang đứng chờ mình.
- Mẹ mau qua đi, ba đã ra sân chờ chúng ta sẵn rồi!
- Được rồi!
Cô cười khẽ.
Sau đó đi vào san, bạn nhỏ Vãn Vãn hưng phấn chỉ tay về phía trước:
- Mẹ nhìn đi, ba đang đứng đó kìa!
Nhạc Yên Nhi nhìn qua theo hướng chỉ của con bé thì lập tức trông thấy một người đứng đưa lưng về phía mình.
Hắn mặc bộ đồ thể thao màu trắng, dáng người cao ngất, đang làm động tác khởi động.
Cô không nhìn thấy mặt của người nọ, nhưng bóng dáng ấy đúng là vô cùng quen thuộc!
Sao có thể như thế chứ?
Nhạc Yên Nhi bất chợt dừng bước, đầu óc nổ vang, phản ứng đầu tiên chính là muốn bỏ chạy.
Nhưng cô lại bị Nhạc Vãn Vãn túm chặt áo.
- Mẹ, hội thao sắp bắt đầu rồi, mẹ còn định đi đâu thế?
Cô bé nói rất to, người đàn ông phía trước nghe thấy bèn quay người lại.
Đúng là người nọ!
5 năm!
Cô đã từ một thiếu nữ bốc đồng trở thành một người mẹ gần 30 tuổi, năm tháng đằng đẵng đã để lại dấu vết vô cùng rõ ràng trên người cô, nhưng hắn thì sao?
Dường như không hề thay đổi gì, 5 năm nay chuyên tâm quản lý công việc, không tham gia bất kỳ hoạt động nào, những người bên ngoài không nghe thấy chút tin tức nào của hắn.
Cô đã canh quay về vào tháng chín, lại cẩn thận lắm rồi, sao vẫn đụng mặt hắn thế này.
Hô hấp của cô dần trở nên run rẩy, tim như thắt lại.
Đau quá...
Phần trước
Phần sau