Lúc này Nhạc Vãn Vãn đã lên xe bus, cô bé gọi điện thoại cho mommy của mình hẹn điểm xuống.
Khi nhìn thấy bà Nhạc Yên Nhi chạy tới với gương mặt đầy bụi bặm thì cô bé chỉ biết bất đắc dĩ che lấy hai mắt mình.
Đây đúng là mẹ ruột của cô bé sao? Năm đó cha cô bé làm sao mà chịu được thế?
- Bà Nhạc Yên Nhi, mẹ đến muộn rồi!
Cô bé ai oán trách móc.
- Mẹ đã cố chạy nhanh nhất rồi, vịnh Hải Độ thực sự là quá xa, vì thế…
- Lúc con tan học là năm rưỡi, vịnh Hải Độ cách đây bốn mươi phút đi đường, nếu tắc đường thì cùng lắm đi một tiếng mười phút là đến. Nếu như mẹ xuất phát trước khi con tan học một tiếng thì chắc chắn sẽ kịp. Con đã chú thích trong mục nhắc nhở ở điện thoại của mẹ rồi, nhưng mẹ vẫn quên mất.
- Mẹ xin lỗi… lần sau sẽ không thế nữa!
Nhạc Yên Nhi nói với vẻ vô cùng đáng thương.
Đường đường là một người phụ nữ mạnh mẽ cao tới một mét sáu mươi tám mà lại phải cúi đầu trước một cô bé con, cô cảm thấy cuộc đời của mình thật là thất bại!
Con gái phải đáng yêu ngoan ngoãn một chút, phải biết làm nũng, điều quan trọng nhất nhất là IQ đừng cao quá, đừng có dạy dỗ người ta như bà cụ non thế này!
Như thế đáng sợ lắm luôn…
- Con miễn cưỡng tha thứ cho mẹ đấy, lần này con muốn ăn đại tiệc.
- Muốn ăn gì nào?
- Hải sản.
Cô bé cười híp mắt lại.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nhìn cô bé một cái:
- Được rồi được rồi, cứ coi như đây là lời xin lỗi của mẹ vậy!
Hai mẹ con vừa nói vừa cười rời đi, trong khi đó một chiếc xe từ từ đi tới.
- Cô Nhạc dường như không thay đổi gì, nhưng xinh đẹp tự tin hơn nhiều!
Trần Lạc chứng kiến sự thay đổi của cô thì thấy rất vui mừng.
Chủ tịch tìm lại được thứ tưởng như đã đánh mất quả là một chuyện đáng mừng.
- Ừm.
Hắn đáp lại một tiếng, ánh mắt của hắn chưa bao giờ dịu dàng đến thế, cứ như đang nhìn một báu vật hiếm có trên thế gian.
Ánh nhìn cẩn thận dè dặt đó yếu ớt như thần kinh mẫn cảm của hắn vậy.
Cô thay đổi rồi, thay đổi rất lớn, trước đây tóc cô chỉ đến ngang vai, bây giờ đã nuôi dài tới eo rồi, mái tóc xoăn màu đen tùy ý thả tung ra trông vô cùng tao nhã. Trời vừa vào thu, cô mặc áo T-shirt màu trắng, bên ngoài là áo khoác màu xám, quần bó dài cùng đôi giày cao gót làm tôn lên dáng người thon thả của cô.
Nếu như năm năm trước cô ăn mặc như một học sinh thì năm năm sau cô giống như một bông hoa rực rỡ đã phô ra nét đẹp nhất của mình, khí chất chói mắt trên người cô khiến không một ai có thể ngó lơ.
- Bà Dạ của tôi, năm năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?
Hắn hỏi nhưng không ai trả lời.
…
Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua, Nhạc Vãn Vãn lại khổ sở vác theo chiếc cặp sách màu lam đi học.
Nhạc Yên Nhi đưa cô bé đến trường, cô dặn cô bé buổi trưa phải ăn cơm cho tử tế, hôm nay cô phải đi Lạc Thành, buổi tối không về kịp nên nhờ cô giáo đưa cô bé về.
Nhạc Yên Nhi dặn dò xong, Nhạc Vãn Vãn liền hắng giọng, giờ đến lượt cô bé bắt đầu dặn dò.
- Mẹ đừng lái xe nhanh quá, nhớ phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, lúc vượt qua xe khác nhất định phải nhìn kính chiếu hậu. Đến Lạc Thành rồi thì phải gọi cho con, không được dễ dàng nói với mấy người mẫu đó mình là bà mẹ đơn thân. Buổi trưa mẹ nhớ ăn cơm, không được phép nhìn thấy trai đẹp là đi nhầm đường, buổi tối mẹ muốn ăn gì thì nói trước với con để con tiện nấu cơm, thuận tiện gọi đồ ăn luôn. Mẹ biết chưa?
Cô bé nói liền một mạch, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhạc Yên Nhi há miệng ra muốn phản bác nhưng cô phát hiện mình không nói được câu nào, vì cô hoàn toàn không phản bác được.
Cô gật đầu nói:
- Mommy nhất định sẽ ngoan, mommy đi đây, Vãn Vãn lên lớp đi!
Nhìn Nhạc Vãn Vãn đi vào cô mới xoay người lên xe.
Cô vừa mới đ thì một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại trước cửa trường học.
Dạ Đình Sâm nhìn chăm chú vào chiếc xe đang rời đi của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt của hắn chuyên chú thâm thúy, trong mắt có vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có.
Hắn đi vào trường, cô giáo hỏi hắn đến tìm ai.
- Tôi là cha của Nhạc Vãn Vãn, tôi đến thăm con bé.
- Nhạc Vãn Vãn?
Cô giáo ngẩn ra, vốn nghĩ nhà Nhạc Vãn Vãn là một gia đình đơn thân, trên tờ khai gia đình không nói rõ cha cô bé là ai.
Chẳng lẽ… chính là người đẹp trai hết phần thiên hạ này ư?
Hai mắt cô giáo như hóa thành hình trái tim nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, đưa hắn đến trước cửa lớp.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa sổ, hắn nhìn thấy Nhạc Vãn Vãn ngồi ở chính giữa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bảng đen, dường như đang rất chăm chú nghe giảng.
Hắn nhìn cô bé mười phút mới kết luận là con gái mình đang ngẩn người.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười cưng chiều, vẻ lạnh lùng đó di truyền từ ai nhỉ? Từ hắn sao?
Một tiết học kéo dài bốn mươi phút, hắn cứ đứng nhìn như thế mà không cảm thấy khô khan phiền chán chút nào, lúc nghe thấy tiếng chuông reo lên, trái tim hắn run rẩy.
Sau khi hết tiết, cô bé Đinh Đang bắt đầu túm lấy quần áo của Nhạc Vãn Vãn.
- Vãn Vãn… mình muốn đi đại tiện…
Cô nhóc bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nhạc Vãn Vãn không thể nhịn nổi nữa:
- Tại sao bạn hết tiểu tiện thì lại đến đại tiện, sao lần nào cũng phải kéo mình đi cùng?
- Bởi vì…. Vãn Vãn ngầu nhất, rất đáng sợ, thế nên yêu ma quỷ quái trong nhà vệ sinh sẽ không dám ra.
Cuối cùng Đinh Đang cũng nói ra sự thật.
Ngầu? Đáng sợ?
Nhạc Vãn Vãn muốn phản bác nhưng cô bé phát hiện ra từ sâu trong nội tâm cô bé hoàn toàn nhất trí với Đinh Đang.
Nhạc Vãn Vãn bất đắc dĩ gật đầu rồi đi vệ sinh cùng cô nhóc.
Vừa ra khỏi lớp cô liền nhìn thấy ông chú kia đang đứng trước cửa, ánh mắt của hai người giao nhau, một cảm giác kỳ lạ lan ra khắp người cô bé.
Lại là chú ấy!
Đinh Đang cũng phát hiện ra, trên mặt cô nhóc chứa đầy vẻ nghi hoặc:
- Chính là chú siêu đẹp trai thứ sáu tuần trước!
- Cậu có đi vệ sinh nữa không?
- Có!
Vì thế, hai cô bé ngó lơ người nào đó và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cô bé đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi Đinh Đang đi ra, mà Dạ Đình Sâm lại đứng ở cách đó không xa nhìn cô bé, không tiến lên cũng không lùi bước, tư thế ngốc nghếch như thế trông thật buồn cười.
Thực ra Dạ Đình Sâm muốn tiến lên trước nhưng hắn sợ mình sẽ dọa Nhạc Vãn Vãn, rồi lại không nỡ rời đi, nhất thời rơi vào cảnh khó xử.
Đây là lần đầu tiên hắn làm cha, có rất nhiều chuyện hắn không biết phải làm thế nào, tuy rằng hai hôm nay hắn đã tham khảo sách vở, học cách làm thế nào để làm bạn với con trẻ nhưng khi con gái thực sự đứng trước mặt hắn, hắn lại không biết nên làm gì.
Nhạc Yên Nhi rời xa hắn năm năm, hắn không biết hai chữ tình cảm viết như thế nào nữa rồi, ngoài làm việc ra hắn chỉ làm việc, trong thời gian ngắn bảo hắn làm một người cha tốt thì thực là làm khó hắn.
Nên làm sao nói với Nhạc Vãn Vãn hắn là cha của con bé đây?
Đúng vào lúc Dạ Đình Sâm đang khổ não thì Nhạc Vãn Vãn bất ngờ đi tới trước mặt hắn.
Đôi mày của hắn bỗng chốc nhíu chặt lại.
Con bé đi tới đây rồi?
Hắn nên nói câu gì đầu tiên?
Hắn nghĩ thầm: Vãn Vãn, chú là cha của con.
Không được không được, thế thì đột ngột quá, dọa con bé sợ mất.
Hắn lại nghĩ: Chú là bạn của mẹ con, chú tới thăm con.
Ồ? Cách này hình như được đấy.
Thấy Nhạc Vãn Vãn đi tới, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì cô bé đã giành trước một bước.
Nhạc Vãn Vãn khoanh hai tay trước ngực, đứng cách hắn ba bước, cô bé nói:
- Chú đã đi theo cháu ba ngày rồi, ngày nào xe của chú cũng quanh quẩn dưới nhà cháu, chú còn đeo kính đen trông như xã hội đen ấy. Chú à, chú còn làm thế nữa là cháu báo cảnh sát đấy nhé!
Phần trước
Phần sau