Tuy Vãn Vãn còn nhỏ nhưng vô cùng tinh ranh, cô bé trợn mắt lên với mẹ mình, đâu còn vẻ lạnh lùng như vừa nãy nữa.
- Bà Nhạc Yên Nhi này, mẹ nói là sẽ đưa con cùng đi, nhưng cuối cùng mẹ lại ngủ say, con gọi thế nào cũng không dậy! Người lớn không biết giữ lời thì không phải là người lớn tốt.
Cô bé cáu giận nói.
Nhạc Yên Nhi bị con gái nói cho đỏ cả mặt.
Mấy hôm nay cô luôn lo chuyện chuẩn bị cho buổi triển lãm nên mệt gần chết, hôm nay hiếm khi được nhàn rỗi. Cô vốn muốn đi cùng Vãn Vãn, nhưng… không dậy nổi nữa!
- Vãn Vãn, thực ra chiếc giường đã hạ một lời nguyền với mommy,giống như Harry Potter ấy…
- Mommy, mẹ đừng không biết xấu hổ thế được không?
Nhạc Vãn Vãn nghe thấy lý do vụng về này thì liền trợn mắt lên.
Mặt Nhạc Yên Nhi càng đỏ hơn, cô ho khan một tiếng, vì không muốn mất đi sự uy nghiêm trước mặt con được nên cô hắng giọng rồi nói:
- Vãn Vãn, mommy ngủ nướng là lỗi của mommy, nhưng mommy cam đoan sẽ không có lần sau nữa, đi thôi, mommy đưa con đi ăn đại tiệc.
- Cậu đã nói là hôm nay chúng ta đến nhà cậu mà.
- Ớ? Có chuyện này à?
Cô ngẩn ra.
Nhạc Vãn Vãn lập tức muốn phát điên:
- Mommy, hôm qua cậu vừa mới gọi điện bảo thế mà, sao mẹ lại quên nhanh thế chứ!
- Mẹ không quên mà! Mẹ đang kiểm tra con thôi!
Nhạc Yên Nhi nói nhăng nói cuội với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Nhạc Vãn Vãn chỉ vào mũi cô:
- Mommy, người ta đều nói sinh con xong sẽ ngốc ba năm, tại sao năm nay con đã năm tuổi rồi mà mẹ còn ngốc thế chứ?
- Con nói cái gì? Lúc nãy mẹ điếc tạm thời nên không nghe thấy gì hết!
Nhạc Yên Nhi lúng túng nói cho qua chuyện, sau đó cô dắt tay con gái ra đón một chiếc taxi.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, năm năm trôi qua… cô lại đặt chân lên thành phố này một lần nữa.
‘Cậu’ mà lúc này Nhạc Vãn Vãn nói chính là em họ của Nhạc Yên Nhi, Giang Sở Thù.
Thực ra trước khi cô sinh con thì Giang Sở Thù đã tới London, vào lúc cô biết phu nhân Minh Tú chính là người hại chết mẹ cô thì anh ta xuất hiện, nói cho cô biết tất cả chân tướng, đồng thời còn giúp cô ổn định tâm trạng.
Cũng vào lúc đó, cô mới thực sự biết được thân thế của mình.
Hóa ra mẹ cô Nhạc Dĩnh không phải là con gái của một gia đình bình thường mà là tiểu thư của nhà họ Nhạc ở Hương Giang.
Nhà họ Nhạc ở Hương Giang đã có lịch sử hơn trăm năm, vào những năm tháng bão táp phong ba, nhà họ Nhạc và xã hội đen mỗi bên chiếm cứ một phương, nắm trong tay một phần hai lãnh địa của Hương Giang, là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc ở đó, nói nhà họ Nhạc một tay che trời cũng không ngoa.
Nhạc Dĩnh là một thiên kim tiểu thư được muôn vàn sủng ái.
Năm đó nhà họ Cố vẫn chưa có quy mô như hiện tại, tuy rằng ông Cố - Cố Chính cũng tự xây dựng được một vùng trời riêng cho mình nhưng Cố Văn Sinh hoàn toàn không có thiên phú trong việc kinh doanh.
Cố Văn Sinh và Lâm Viễn Đường cùng đi Hương Giang nghỉ hè, thông qua giới thiệu của Lâm Viễn Đường, ông ta quen được với Nhạc Dĩnh cao quý tao nhã.
Ông ta vừa gặp đã yêu Nhạc Dĩnh nên theo đuổi bà nồng nhiệt.
Từ nhỏ đến lớn Nhạc Dĩnh chưa từng gặp chuyện khó khăn gì, bà vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thiện lương, sao có thể chống cự lại kẻ đào hoa có kinh nghiệm tình trường như Cố Văn Sinh.
Gần như không tốn quá nhiều công sức, ông ta đã giành được trái tim của bà.
Hai người đã có một cuộc sống vui vẻ ở Hương Giang, cho đến khi Cố Chính gọi điện tới mắng Cố Văn Sinh vô dụng, sau này có mang tài sản làm từ thiện hết cũng không để lại cho ông ta.
Trong lòng Cố Văn Sinh thấy rất tức giận,ông ta muốn làm một chuyện lớn cho Cố Chính xem.
Lúc đó Dạ Tiêu đột nhiên gặp qua đời vì tai nạn giao thông, phu nhân Minh Tú rơi vào cảnh bơ vơ không ai giúp đỡ, vì muốn có tiền để giúp phu nhân Minh Tú, Lâm Viễn Đường đã bán cho Cố Văn Sinh một tin tức.
Trong két bảo hiểm của nhà họ Nhạc có chứa mạch sống của cả gia tộc.
Lâm Viễn Đường nói sẽ cung cấp cho ông ta tin tức chi tiết nhưng ông ta phải chia ba mươi phần trăm lợi nhuận thu được cho Lâm Viễn Đường.
Nghe thế Cố Văn Sinh liền động lòng.
Nhà họ Nhạc vẫn luôn coi thường Cố Văn Sinh, yêu cầu Nhạc Dĩnh chia tay với ông ta, ông ta dứt khoát làm cho chót, lừa Nhạc Dĩnh lấy tài liệu trong két bảo hiểm của cha bà ra, sau đó ông ta hứa đưa Nhạc Dĩnh về nhà kết hôn.
Nhạc Dĩnh muốn từ chối nhưng bà lại phát hiện mình đã có thai rồi.
Bà không hiểu chuyện kinh doanh, Cố Văn Sinh nói tài liệu đó là báo giá đấu thầu, bà liền tin đó thực sự là báo giá đấu thầu, bà nghĩ trộm ra nhìn một cái cũng không có vấn đề gì lớn, nếu như Cố Văn Sinh làm ăn phát đạt thì ông ta có thể đường đường chính chính tới nhà họ Nhạc cầu hôn.
Bà lấy trộm tài liệu mà Cố Văn Sinh cần ra đồng thời về thành phố A với ông ta, công chúa như bà giờ đây lưu lạc dân gian, lúc này bà mới phát hiện ra tất cả mọi thứ không như những gì mình đã tưởng tượng.
Sau khi về thành phố A, Cố Văn Sinh càng ngày càng bận, không còn đối xử dịu dàng chu đáo với bà như trước đây nữa, đồng thời ông ta sắp xếp cho bà ở trong một căn hộ, dù bà có yêu cầu thế nào cũng không đưa bà về nhà.
Nhạc Dĩnh lén theo dõi ông ta, khi tìm đến nhà họ Cố bà mới phát hiện ra hóa ra Cố Văn Sinh đã kết hôn từ lâu rồi!
Đối với Nhạc Dĩnh, chuyện này chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
Lúc này bà mới biết, bà đã bị lừa rồi, tài liệu mà bà ăn trộm kia có lẽ không đơn giản chỉ là báo giá đấu thầu.
Bà không dám về Hương Giang mà chỉ dám lén gửi mail cho chị mình là Nhạc Huệ, từ chị mình, bà biết được tin tức của gia đình.
Hóa ra Hương Giang đã thay đổi cả rồi.
Tài liệu đó vốn chẳng phải là báo giá đấu thầu gì mà là bí mật kinh doanh và tài liệu đen của nhà họ Nhạc bao nhiêu năm nay, Cố Văn Sinh đã bán lại tài liệu đó cho nhà họ Hoắc ở Hương Giang với giá cao.
Khi cha của Nhạc Dĩnh biết chuyện này là do đứa con gái mà mình yêu thương nhất làm, hơn nữa bà còn chạy trốn với người khác thì lên cơn nhồi máu cơ tim, đột tử trong phòng làm việc.
Nhà họ Nhạc như rắn mất đầu, dưới sự chèn ép của nhà họ Hoắc và chính quyền Hương Giang, không trụ nổi tám tháng mà tuyên bố phá sản.
Một gia tộc thịnh vượng suốt trăm năm cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.
Rất nhiều người đều đi tìm Nhạc Dĩnh, có người xuất phát từ tình thân như Nhạc Huệ, cũng có người muốn bầm thây bà thành vạn mảnh, bấy giờ Nhạc Dĩnh mới phát hiện ra bản thân mình đã thành một con chó không nhà để về.
Cũng vào lúc này phu nhân Minh Tú mới biết chuyện Lâm Viễn Đường vì muốn giúp bà mà hại Nhạc Dĩnh, hại cả nhà họ Nhạc, nhưng khi đó bà đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
Dù gì thành phố A cũng là thiên hạ của LN, phu nhân Minh Tú dùng thân phận phó chủ tịch của LN điều động tất cả thế lực của mình giúp Nhạc Dĩnh che giấu thân phận.
Nhạc Dĩnh không còn mặt mũi nào để về nhà, cũng không còn liên lạc với Nhạc Huệ nữa, bà sống một cuộc sống tạm bợ ở thành phố A, bà còn tưởng do mình may mắn nên người trong gia tộc không tìm thấy mình.
Thực ra đều là do phu nhân Minh Tú thu xếp mà thôi.
Phu nhân Minh Tú tự biết chuyện này rất thất đức nên không dám đến gặp Nhạc Dĩnh dù chỉ một lần.
Nhạc Dĩnh đã vô tình chen chân vào gia đình người khác, bà liền tự nuôi dưỡng Nhạc Yên Nhi một mình, cho đến sau khi biết mình mắc bệnh ung thư, không thể chăm sóc Nhạc Yên Nhi được nữa bà mới đưa Nhạc Yên Nhi về nhà họ Cố.
Qua thời gian dài, rất nhiều người đã không còn nhớ sự huy hoàng của nhà họ Nhạc, những người đã từng đào sâu ba thước đất để phải tìm Nhạc Dĩnh cũng từ từ bỏ cuộc.
Ngoại trừ Nhạc Huệ.
Nhạc Huệ đã kết hôn từ lâu, bà gả vào nhà họ Giang với thân phận là cô cả nhà họ Nhạc, thân là phu nhân của nhà họ Giang, bà không thể dễ dàng rời khỏi nhà nhưng trước giờ bà chưa từng từ bỏ việc tìm em gái của mình.
Vào năm mười tám tuổi, Giang Sở Thù hy vọng được đến đại lục để phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, cả nhà họ Giang đều phản đối, chỉ có mình Nhạc Huệ ủng hộ, nhưng bà hy vọng con trai của mình có thể giúp bà tìm thấy Nhạc Dĩnh và con gái của bà ấy.
Giang Sở Thù đồng ý.
Phần trước
Phần sau