Nhưng… cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ phải rời đi.
Bởi vì giao dịch của hắn và gia tộc William bại lộ, sổ sách giao dịch của công ty rỗng ruột bị điều tra ra, toàn bộ số tiền đen kia bị chặn lại.
Hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Người đến bắt hắn là Norman.
Dạ Đình Sâm đã nhận được điện thoại từ sớm nên bèn đứng đợi ngoài cửa.
Mưa bão tháng sáu nói tới là tới.
Có thuộc hạ đứng bên cạnh che ô cho Dạ Đình Sâm, hắn đứng dưới tán ô, trong mắt chứa đầy vẻ lạnh lùng, dường như không có gì để tiếc nuối vậy.
- Không ngờ có ngày tôi sẽ dùng cách thế này để tống anh vào tù, anh thật đúng là giảo hoạt, khiến tôi thắng mà không cam lòng, có phải anh cố ý đùa giỡn tôi không?
Norman bất đắc dĩ nhướng mày lên, trong đôi mắt ưng tràn ngập vẻ không cam lòng, không ngờ mọi việc đến nước này rồi mà anh ta còn bị hắn chơi cho một vố.
Hơn nữa Dạ Đình Sâm cũng không hề bất lực như tưởng tượng của anh ta mà ngược lại, hắn nắm chắc hướng đi của tất cả mọi việc trong tầm tay.
Con hồ ly này vẫn xảo quyệt như xưa!
Hiếm khi tâm trạng của Dạ Đình Sâm tốt thế này, nếu như đã biết tiếp theo đây có gì chờ đợi mình thì hắn cũng thản nhiên mỉm cười đối mặt:
- Đành chịu thôi, anh thua rồi.
- Tôi biết bà Dạ sắp sinh, anh sắp được làm cha, vốn tôi nên đưa anh đi vào lúc đó nhưng bây giờ có quá nhiều người chú ý tới anh, tôi sợ mình chậm một bước thì mạng của anh sẽ rơi vào tay kẻ khác!
Norman nghiêm mặt nói với giọng nặng nề.
- Anh muốn cứu tôi ư?
Dạ Đình Sâm kinh ngạc.
- Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh cả. Tôi sẽ báo người qua đây chăm sóc Nhạc Yên Nhi, anh cứ yên tâm đi.
- Vậy thì được, tôi có thể yên tâm rồi. Nhưng… tôi muốn nói lời từ biệt với cô ấy.
Dạ Đình Sâm không thấy quá bối rối, hắn biết đó là nơi ở cuối cùng dành cho hắn.
Norman gật đầu, thấy thế hắn lại bước vào trong nhà.
Bên tai hắn là tiếng mưa rơi lộp bộp.
Hắn đi lên tầng hai, thấy Nhạc Yên Nhi đang ngủ say sưa thì không nhịn được cười, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rực rỡ.
Lần này hắn cười một cách vô cùng vui vẻ, từ trước tới nay hiếm khi thấy hắn cười như thế.
Hắn đi tới bên giường, bàn tay to lớn mang theo những giọt nước mưa ẩm ướt chạm vào má của cô, gương mặt của cô thật ấm áp, cô nhạy cảm không nhịn được rụt đầu lại, rồi từ từ mở mắt ra.
Vừa mới ngủ dậy, đôi mắt cô mơ mơ màng màng như một con thú nhỏ lạc trong rừng vậy.
- Sâm…
Cô lẩm bẩm gọi tên hắn, giọng cô lí nhí, xem ra vẫn chưa tỉnh hẳn.
- Ừm, anh phải ra ngoài mua đồ ăn, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nếu không anh lâu không về thì cũng đừng lo lắng, sẽ có người đến chăm sóc em.
Hắn dịu dàng nói.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô không hiểu hết lời của hắn, chỉ biết là hắn phải ra ngoài mua đồ ăn nên ngoan ngoãn gật đầu.
Bàn tay ấm áp của cô quấn quanh lòng bàn tay của hắn, cô dặn:
- Em sẽ đợi anh,thế nên anh phải về sớm đấy nhé.
- Được.
Hắn dịu dàng đặt một nụ hôn lên trên trán cô, trong mũi cô tràn ngập hơi thở mát lạnh của hắn.
Hắn thầm nói trong lòng: Lúc không có anh em cũng phải sống tốt đấy!
Nhìn cô ngủ thϊế͙p͙ đi hắn mới xoay người đi ra.
Lúc hắn xuống tầng, Norman đích thân đi lên đeo còng vào tay hắn, anh ta nói:
- Chào tạm biệt với bà Dạ rồi à?
- Cô ấy không phải là vợ của tôi, anh nên gọi cô ấy là cô Nhạc.
Hắn nói với giọng đầy hờ hững.
Norman ngẩn ra, đột nhiên anh ta hiểu ra, Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vẫn chưa đăng ký kết hôn thì lấy đâu ra bà Dạ!
Hóa ra, từ mấy tháng trước hắn đã chuẩn bị chu đáo hết mọi thứ rồi!
Anh ta thua không oan tí nào!
Mà lúc này, Nhạc Yên Nhi chậm rãi tỉnh lại từ cơn mơ.
Từ sau khi biết thời gian dự sinh của cô, rất ít khi Dạ Đình Sâm rời xa cô, những thực phẩm tươi ngon sẽ được người khác đưa tới đây, hắn vốn không cần ra ngoài mua thức ăn!
Dạ Đình Sâm…
Nhạc Yên Nhi bỗng thấy hoảng loạn.
Cô bối rối lật chăn ra rồi chạy xuống tầng, cả căn nhà trống rỗng, Nghiêm lão và Trần Lạc đều không có ở đây.
- Dạ Đình Sâm…
Cô run rẩy lẩm bẩm tên hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác bất an.
- Dạ Đình Sâm, Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm…
Cô gọi tên hắn hết lần này đến lần khác nhưng không có ai trả lời, đúng vào lúc này, cửa lớn bật mở.
Có một người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, anh ta đứng ngược sáng, dáng người cực giống Dạ Đình Sâm, nhưng cô biết là không phải!
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt, đồng tử trong mắt xinh đẹp của cô co rút lại với vẻ không dám tin.
- An… Anjoye…
Cô run rẩy thốt ra tên của anh ta, có phải cô đang nằm mơ không.
Người đó nghe tiếng cô, đôi mắt hồ ly hơi cong, trong mắt chứa đựng nét cười rực rỡ, sau đó cả khóe mắt lẫn khóe miệng của hắn đều giương lên, nở nụ cười xấu xa tiêu chuẩn.
Anh ta giang hai cánh tay ra, nói:
- Ừm, em về rồi.
- Không… không phải cậu đã chết rồi sao? Cậu chưa chết, vậy thi thể…
Cô vô cùng kinh hãi, đầu óc quay mòng mòng.
Cô không chủ động tiến lên ôm lấy anh ta thì anh ta bèn tiến lên một bước sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cô cảm nhận được độ ấm của cơ thể, nhịp đập nơi lồng ngực, hô hấp ở mũi của anh ta, tất cả đều chứng minh anh ta còn sống sờ sờ.
Đúng thế, đúng là Anjoye!
- Thi thể đó là giả, tiện tay lấy một thi thể từ trong bệnh viện ra rồi chỉnh dung thành em thôi, dù sao thì sau khi chết ai cũng đều trông như nhau cả, mọi người cũng không nhìn kỹ, thầy liệm xứ lý cẩn thận nên tất nhiên mọi người sẽ không phát hiện ra… Thực ra em vẫn đang sống rất tốt.
Anh ta cười mỉm.
- Vậy tại sao cậu lại giả chết? Người nổ súng lúc đó là ai?
Cô vội vàng túm lấy tay của anh ta, nóng lòng hỏi.
Nghe thế, sắc mặt anh ta trở nên hơi kỳ lạ, sau đó anh ta thở dài một hơi và nói:
- Chuyện này rất phức tạp, em sẽ từ từ nói cho chị nghe.
- Vậy cậu hãy nói cho tôi biết… có phải Dạ Đình Sâm đã xảy ra chuyện rồi không?
Có lúc, trực giác của phụ nữ chuẩn xác một cách kỳ diệu.
Nụ cười trên gương mặt Anjoye chậm rãi tắt đi, quả thực không giấu nổi cô nữa thì anh ta mới nói:
- Đúng thế, lúc mười giờ anh ấy bị Norman đưa đi rồi.
Norman…
Nghe thấy cái tên này, cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không rơi vào tay của người khác là tốt rồi.
Trái tim đang thấp thỏm của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên gương mặt của cô đầy vẻ nhẹ nhõm, điều này khiến cho Anjoye cảm thấy nghi hoặc.
Anh ta đâu biết, Nhạc Yên Nhi và Norman vốn đã giao dịch với nhau.
Giao dịch mạng đổi mạng.
- Vậy cậu thì sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Cô hỏi.
Anjoye nói hết cho cô nghe mọi chuyện.
- Thực ra… tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh cả, anh ấy cố ý nhường lại vị trí của mình cho em, trong thời gian đó anh ấy lấy danh nghĩa cá nhân của mình thu mua lại những công ty rỗng ruột, đồng thời kinh doanh chúng dưới danh nghĩa của mình, hơn nữa anh ấy không kết hôn với chị cũng là vì… không muốn làm liên lụy tới chị.
Nghe được tin này, sắc mặt Nhạc Yên Nhi trắng bệch, cô không ngờ từ lúc đó người đàn ông này đã sắp xếp tỉ mỉ tất cả mọi chuyện rồi.
Hắn bảo vệ cho tất cả mọi người, nhưng lại không cứu nổi bản thân.
Đúng là đồ khốn!
- Sau đó em điều tra được có điều bất thường, hơn nữa cũng biết chị bị William bắt giữ, vì thế em bèn nghĩ cách đi cứu chị, trùng hợp gặp được anh cả ở đó. Phát súng đó là anh cả bắn. Nhưng… có một bí mật chỉ những nhân vật cấp cao trong nhà họ Dạ mới biết, thực ra tim của em nằm ở bên phải, vì thế phát súng đó không thể lấy mạng của em được, sau đó anh ấy bí mật đưa em đến căn cứ để chữa trị.
- Trên thực tế bọn em đều chỉ là vật hy sinh của gia tộc, lúc cần thiết thì bắt buộc phải hy sinh để bảo vệ lợi ích cho cả tập đoàn. Năm đó bác cả chết không phải vì tai nạn giao thông mà là… bị chính người của mình sát hại, người đó là Mike.
Phần trước
Phần sau