Người đàn ông này là ai? Anh ta gọi Arthur là em trai, vậy là anh của Arthur à?
- Người này có quan hệ gì với Arthur?
- Không... không biết.
Minh Tinh Tinh đã không thể nói năng lưu loát nữa.
Những nơi anh ta đi qua, ai nấy đều cung kính hành lễ. Vừa vào nhà đã có người giúp việc tiến tới đón lấy áo khoác, kính râm và thắt lưng của anh ta rồi tôn kính chào:
- Cậu Norman.
Cuối cùng, trên người anh ta chỉ còn lại một chiếc áo thun bó sát màu đen và quần rằn ri. Bốt quân đội đã cởi ra và được thay bằng dép trong nhà.
Khí chất quân nhân đã giảm đi không ít, trông anh ta có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.
Từ đầu tới cuối, anh ta không quay lại, Nhạc Yên Nhi cũng không biết khuôn mặt người này trông thế nào.
Anh ta lên gác, sau đó có người dẫn hai người vào phòng khách, chẳng mấy chốc Arthur cũng tới.
- Sao hai người lại tới đây?
- Là cậu Norman kia bảo vào cùng. Còn tự mình lái trực thăng, còn có nhiều quân nhân cúi chào nữa. Ai thế?
Minh Tinh Tinh kích động.
- Anh cả về?
Arthur nhăn mặt rồi vội vàng nói:
- Hai người ở đây đừng đi lung tung, tôi về ngay.
Nói xong, nó cũng vội vàng đi mất.
Arthur đi tới sân sau, phía sau biệt thự lớn là một căn nhà, đây chính là phạm vi hoạt động của Norman. Ở đây có rất nhiều bí mật quân sự và chỉ có Arthur có thể tùy ý ra vào.
- Anh đâu?
- Cậu Norman đang tắm, cậu hai chờ một lát.
Binh sĩ gác cổng đáp.
Khoảng mười phút sau, Norman đã tắm và thay đồ mặc ở nhà xong.
- Đến rồi? Theo anh đến thư phòng.
Norman thản nhiên nói, không hề nhìn Arthur mà đi thẳng qua nó, hướng về phía thư phòng.
Anh ta ngồi trên chiếc salon da rồi tháo chiếc súng trong tay.
- Ông phạt?
Anh ta hỏi.
Arthur gật đầu:
- Vâng. Sao anh lại về?
- Em làm việc không tốt nên người làm anh đành phải tự ra trận thôi. Em là gia chủ tương lai mà lại trẻ con như thế, điều này làm ông rất thất vọng đây.
Hắn nhướng mày cười, những chiếc răng trắng lộ ra trông thật vô hại nhưng nụ cười lại có vẻ lạnh lẽo.
Arthur nghe thế thì nhíu mày:
- Anh làm gì rồi?
- Không có gì, em trai thân yêu của anh, em cứ dưỡng thương cho tốt đi, mọi việc cứ giao cho anh giải quyết.
- Anh đừng làm loạn.
Arthur lạnh nhạt nói. Tuy tuổi nhỏ nhưng khí thế của nó đã khiến người ta sợ hãi.
Norman nghe vậy thì nhíu mày, đôi mắt có ý cười:
- Em trai, em đang uy hϊế͙p͙ anh à?
- Em có kế hoạch của mình. Nếu anh làm rối loạn, buông tha cho kẻ địch lần này thì hậu quả chỉ có thể tự anh gánh chịu.
Arthur nói, không hề yếu thế.
Norman đổi sắc.
Cuối cùng, thư phòng rơi vào yên lặng chết chóc.
- Anh tự giải quyết đi.
Arthur nói xong thì quay người ra ngoài, nó đóng cửa lại. Căn phòng rơi vào không khí quỷ dị.
- Tự giải quyết... Thú vị lắm. Nhóc con mười tuổi đã bắt đầu biết đe dọa anh, đúng là rất thú vị. Cứ nghĩ ông chỉ nuôi một con chó, ai ngờ lại là chó săn. Thằng em này càng lúc càng thú vị đấy! Lúc nào nó mới có thể kề vai chiến đấu với mình nhỉ?
Norman bị đe dọa nhưng không nổi giận, ngược lại, hắn còn thấy vui mừng mà mỉm cười.
Đúng lúc này, cấp dưới gõ cửa:
- Thưa sếp, tư liệu đã được sắp xếp, những người được phái ra đã hy sinh toàn bộ, thi thể cũng đã tìm thấy.
Lúc này, Arthur đã tới phòng khách, nghe được yêu cầu vô liêm sỉ của Minh Tinh Tinh.
- Nhà các người không có đồ ăn vặt? Thế có kẹo ngậm ho không?
- Cái này hẳn là có trong hòm thuốc.
- Mang ra cho tôi ăn vặt đi.
Nó hưng phấn nói.
Arthur nghe thế thì đỡ trán.
- Chuẩn bị cho nó một hộp đồ ăn vặt đi, khoai tây chiên, thạch, bánh mì, thịt bò khô.
Arthur nói.
Minh Tinh Tinh nghe vậy thì như bắt được vàng, nó lập tức chạy tới trước mặt Arthur, cười hì hì:
- Chỉ có chủ nhân là tốt với em thôi! Chủ nhân, vết thương thế nào rồi? Không sao chứ hả? Để nô lệ xem nào.
- Không sao.
Arthur ngăn nó lại rồi ngồi xuống, sau đó, nó quay sang nói với Nhạc Yên Nhi:
- Sao chị Nhạc lại tới Anh?
- Đi theo ba của Tinh Tinh để trông thằng nhóc này vài hôm.
Cô cười.
- Chủ nhân, mấy ngày này nhà tôi không có ai đâu. Chủ nhân tới chơi không?
- Không được, bây giờ còn vài chuyện cần làm nên không tiện qua, để mấy hôm nữa đi.
Arthur nói.
- Vậy được.
Khuôn mặt béo của Minh Tinh Tinh tràn đầy thất vọng, cuối cùng, nó thở dài như một đứa bé không ai quan tâm.
Hai người ở lại nhà Arthur không lâu, chờ tới khi đồ ăn vặt đến, Arthur nói mình có việc phải làm nên để Minh Tinh Tinh mang đồ ăn về.
Arthur tiễn họ ra cửa, nhìn họ lên xe rồi mới vào nhà.
Minh Tinh Tinh ôm đồ ăn vặt, uể oải.
Nhạc Yên Nhi không ngờ Arthur lại quan trọng như vậy với nó, thậm chí còn hơn cả đồ ăn vặt.
- Đừng buồn, cùng lắm thì lần sau lại tới, em đừng tỏ vẻ như thế được không?
- Em quên mang kẹo ngậm ho về rồi!
Nó đau khổ nói.
Cô nhận ra mình không nên kỳ vọng gì ở Minh Tinh Tinh hết.
Hai người về tới thôn nhỏ, Dạ Đình Sâm cũng gọi điện tới. Hắn có vẻ mệt mỏi, Nhạc yên Nhi cảm thấy đau lòng.
Trò chuyện một lát, hắn căn dặn cô giữ gìn sức khỏe rồi cúp máy.
Dù cô rất muốn ở bên cạnh hắn nhưng cô biết lúc đàn ông làm việc thì khong nên quấy rầy.
Cô không liên hệ với phó chủ tịch và Dạ Vị Ương vì định chờ hắn tới rồi cùng đi.
Cô trông Minh Tinh Tinh cũng cảm thấy thoải mái.
Ăn tối xong, cô dắt nó đi dạo ở siêu thị gần đó, mua chút đồ.
Minh Tinh Tinh ngày càng béo, quần áo ở nhà đã chật hết. Sau khi tới đây ngày thứ ba, cô liền nắm bàn tay béo ú của nó, dắt nó đi mua quần áo.
Nhưng tìm mấy cửa hàng cũng không thấy cỡ của nó.
- Tinh Tinh, em béo quá.
Cô nghiêm túc nói.
Minh Tinh Tinh vỗ vỗ bụng, nói:
- Đây không phải thịt, là tiền của ba em đấy!
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười.
Đang đi, nó đòi đi vệ sinh, cô ở ngoài chờ. Lúc nó bước ra, cô cảm thấy mình đang nhìn một viên thịt lăn tới gần.
- Chị quyết định nghe lời ba em, phải bỏ đói em thôi.
Cô nghiêm túc nói.
Minh Tinh Tinh lập tức xụ mặt, nó lắc đầu nguầy nguậy:
- Đừng! Đời em chỉ có từng ấy yêu thích, đừng tước đoạt của em! Chị, đừng mua quần áo nữa, đi ăn cơm được không? Chờ lát nữa tiện đường thì sang nhà Arthur nhé?
Vừa nhắc tới ăn, nó đã trở nên hăng hái.
- Không được, em phải giảm cân, khống chế thực đơn, sắp béo phì rồi!
Cô tiếp tục kéo nó đi xem quần áo.
- Đừng... đừng mà...
Cả cửa hàng đều nghe thấy tiếng kêu rên của nó.